Toàn Cầu Cao Võ

Chương 587: Tần Phượng Thanh, tốc độ anh bao nhanh?

Thấy Phương Bình còn đang trầm tư, Tần Phượng Thanh thúc giục: “Cha nội Vương Kim Dương khốn kiếp kia cũng biết chỗ này. Nếu chúng ta không đi sớm, anh ta có lẽ sẽ đi trước, để anh ta đến trước thì cậu chờ khóc đi!”
Phương Bình suy nghĩ một chút hỏi: “Tốc độ nhanh nhất mà anh có thể chạy là bao nhiêu?”
"Hỏi cái này làm gì?"
"Để xem nên phối hợp hành động thế nào."
"Nếu toàn lực bạo phát, 50 mét một giây..."
"Tốc độ 180 km/h?" Phương Bình hơi bị chấn động, mẹ nó, nhanh thật!
Tần Phượng Thanh cười khiêm tốn nói: "Không thể tính tốc độ như vậy, anh không kéo dài lâu được như vậy, cùng lắm là chạy được chừng trăm dặm là anh đã không chịu nổi nữa rồi."
"Ừm..."
Phương Bình gật đầu nói: "Rất nhanh, không tệ, vậy được, chúng ta chuẩn bị một chút, chờ em xử lý xong các công việc hiện tại, chúng ta cùng đi địa quật xem sao."
"Cậu đồng ý rồi?"
"Ừm."
Phương Bình gật đầu, đương nhiên, đồng ý, Ngự Không Bộ của mình tu luyện cũng không tệ, nếu như toàn lực bạo phát, dù ngự không cũng nhanh hơn Tần Phượng Thanh chạy bộ.
Nếu chạy dưới đất, thực ra Phương Bình còn có thể chạy nhanh hơn một chút.
Đã như vậy, vì sao lại không đồng ý.
Kẻ địch muốn truy sát, cũng nên truy sát Tần Phượng Thanh.
Chính mình chạy nhanh hơn, thực lực mạnh hơn, sức bền cũng mạnh hơn anh ta nhiều, hai người cùng chạy, có chết cũng là Tần Phượng Thanh chết.
Tần Phượng Thanh nghi ngờ nhìn cậu: "50:50?"
"Đương nhiên, em sao lại có thể phỗng tay trên của anh được?"
"Gặp phải võ giả cấp bốn cấp năm, không được chạy, đồng thời hợp lực giết hắn?"
"Không thành vấn đề, em cũng nghĩ như vậy."
"Gặp phải võ giả cấp sáu, vậy nghe theo mệnh trời, không được đòi anh cứu cậu, lần trước anh kéo Vương Kim Dương chạy, kém chút nữa mệt chết anh mày rồi."
"Đương nhiên, nghe theo mệnh trời, anh cũng vậy, đừng hy vọng em cứu anh."
"Vậy thì tốt!"
Tần Phượng Thanh vui sướng hài lòng, cười nói: "Vậy thì quyết định như thế nhé, nhưng còn phải chờ vài ngày nữa, gần đây anh đang tu luyện một loại chiến pháp cao cấp. Quyết định thế này đi, cuối tháng này hai ta cùng đi."
"Được."
Thực ra gần đây Phương Bình cũng đang tu luyện chiến pháp cao cấp, chờ thêm mấy ngày cũng được.
Hai người thương lượng xong, Tần Phượng Thanh vui cười hớn hở rời đi.
Vào địa quật, hai người cùng đi an toàn hơn nhiều so với đi một thân một mình, ít nhất ngủ đêm còn có người canh gác.
Nhưng người bình thường không quen thuộc, không thể tin tưởng.
Mặc dù Phương Bình rất vô sỉ, rất keo kiệt, nhưng Tần Phượng Thanh cảm thấy vẫn có thể yên tâm được. Có vài người vô sỉ hẹp hỏi nhưng đáng tin hơn ngụy quân tử. Tìm đến một tiểu nhân thực tế như Phương Bình làm bạn đồng hành tốt hơn nhiều.
Phương Bình hiển nhiên không biết tâm tư của Tần Phượng Thanh, nếu không cậu sẽ cho anh ta biết vì sao bông hoa có màu đỏ.
...
Tần Phượng Thanh vừa đi, Phương Bình suy nghĩ một chút, chào Trần Vân Hi một tiếng rồi đi xuống lầu đi phòng hậu cần.
Hôm nay tuy rằng cậu không có điểm thưởng, nhưng trên người còn có hơn trăm triệu tiền mặt.
Trên đường, Phương Bình lại lần nữa kiểm tra số liệu của mình:
Tài phú: 88 triệu
Khí huyết: 2000 cal (2000 cal)
Tinh thần: 699 hz (699 hz)
Tôi cốt: 177 đốt (100%), 29 đốt (30%+)
Gần đây khí huyết và lực lượng tinh thần của cậu đều luôn ở trạng thái tốt nhất. Tiến vào cấp bốn, dựng năm cây cầu thiên địa, Phương Bình phát hiện, sức khôi phục của võ giả mạnh hơn rất nhiều.
Lực lượng tinh thần và khí huyết, dù có tiêu hao một ít, không cần bổ sung, cầu thiên địa cũng sẽ chủ động hút lấy năng lượng bên ngoài để bổ sung vào.
"Còn 88 triệu điểm tài phú... Bây giờ không cần dùng rồi."
Chuyện rèn luyện xương sọ, Phương Bình đã cân nhắc qua, nhưng sau mấy lần do dự, vẫn không dám làm.
Đầu không phải là nơi có thể tùy ý đùa giỡn.
"Cũng tốt, tiết kiệm điểm tài phú để dùng khi chiến đấu, hoặc dùng tu luyện chiến pháp, cuối cùng cũng coi như có thể an tâm một lần, không cần buồn rầu vì điểm tài phú rồi."
Trong lòng nghĩ những điều này, cậu đã đến Phòng hậu cần.
...
Phòng hậu cần.
Từ khi lão Lý đánh Phương Bình tơi bời một trận, tâm tình của ông vui vẻ khoái trá hết mấy ngày liền.
Thấy Phương Bình đến, ông híp mắt cười nói: "Muốn so tài hả?"
Phương Bình lườm một cái, già mà không đứng đắn!
"Em muốn em xem có đồ gì tốt hay không."
Phương Bình cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, cầm lấy bảng giá nhìn một hồi, suy nghĩ một chút nói: "Cho em 10 viên Hồi Mệnh Đan..."
"Khụ khụ khụ..."
Lão Lý kém chút bị sặc chết, em tưởng Hồi Mệnh Đan là kẹo chắc?
10 viên!
Thực ra bản thân Phương Bình có một viên, thuốc giữ mạng kiểu này, theo lý thuyết thì không nên trữ quá nhiều, bởi làm gì có nhiều cơ hội cho cậu bảo mệnh.
Bây giờ thì hay rồi, mở miệng đòi những 10 viên, muốn đi tìm đường chết hay sao hả?
Phương Bình cũng không thèm để ý, tiếp tục nhìn bảng giá, một lát sau, không hài lòng lắm nói: "Thầy ơi, chỉ có mấy cái này thôi hả? Không có cái gì tốt hơn à?"
Lão Lý không thèm để ý cậu, cũng không lên tiếng.
"Có trang bị không gian không thầy? Ví dụ như nhẫn chứa đồ hay cái gì tương tự ấy?"
"Ha ha!"
"Đừng ha ha mà, thầy à, em hỏi thật đấy, khoa học kỹ thuật của chúng ta phát triển nhiều năm như vậy, lẽ nào vẫn chưa phát minh được sao?"
"Phí lời, vật ấy liên quan đến lý luận không gian, chờ cường giả của chúng ta có thể phá nát hư không lại tính, bây giờ làm gì có đồ như vậy."
"Nói như vậy, cường giả thật có thể xé nát hư không?"
"Không biết."
Lão Lý nhún nhún vai, trời mới biết có thể hay không, nhưng suy nghĩ một chút lại nói: "Chắc là có thể. Em cũng nhìn thấy đường nối địa quật rồi, thông qua hai thế giới, nếu đường nối địa quật có thể tồn tại, cũng có nghĩa không gian có thể bị phá vỡ.
Chúng ta làm không được do chúng ta còn quá yếu chứ không phải không thể làm được.
Chờ đến khi có thể làm được, có thể cắt hư không, giống như đường nối địa quật vậy, thì có thể sáng tạo được không gian vô hình.
Em biết địa quật đường nối ở đâu sao?
Ngoại trừ hai cái vòng xoáy ở hai đầu, đường nối không tồn tại ở địa quật, cũng không tồn tại ở Trái Đất, có thể nó chính là một con đường không gian dài ngàn mét, nếu dùng để chứa đồ, có lẽ có thể chứa được rất nhiều vật phẩm.
Còn về việc làm sao có thể cắt riêng ra mang theo bên người làm vật dụng chứa đồ, có lẽ đến lúc đó mới biết được."
Lão Lý suy đoán một cách thiếu trách nhiệm một hồi rồi cười nói: "Nhóc à, cái khác không nói, chúng ta không có, nhưng có một số tông phái truyền thừa ngàn năm trở lên không hẳn không có.
Bọn họ ẩn núp rất sâu, năm đó cũng vì muốn yên ổn hòa bình, cũng không ai mạnh mẽ ép bọn họ giao ra bảo bối gì.
Nhưng nghe đồn năm đó, có một số cường giả có thể phá nát hư không… Đương nhiên, khả năng cao là chém gió mà thôi.
Tông phái chính là như vậy, cấp ba cũng dám chém gió, nói có thể là tổ tiên một phái, Tông sư đều là thần phật nhân gian.
Nhưng Tông phái khẳng định có thứ tốt, ví như ở Vạn Sơn Tự mà lần trước em đi khiêu chiến ấy, nơi đó có một viên Hoạt Phật xá lợi... Thực ra đó là một viên năng lượng hạt nhân của cường giả cao cấp, có người nói, có lẽ đó là viên năng lượng hạt nhân của cường giả cấp chín.
Chậc chậc, Phương Bình, nếu như em chiếm được món đồ này, tương đương với trong nhà có một mỏ năng lượng nhỏ vậy, tu luyện thoải mái luôn nhé.
Chỉ là không biết qua nhiều năm như vậy, Vạn Sơn Tự có dùng hết năng lượng hay chưa nhỉ…"
Phương Bình nghe vậy, thấy cũng mê người, năng lượng hạt nhân của cường giả cấp chín, là trái tim sao?
Thứ này rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền?
Rất nhanh, Phương Bình tỉnh táo, lắc lắc đầu, mình đang nghĩ gì thế.
Tới đây để đổi trang bị chứ không phải để nảy sinh ý đồ với tông phái.
Lão Lý quả nhiên già mà không đứng đắn, lại xúi mình đi làm chuyện xấu, ngày sau, nếu Vạn Sơn Tự bị cướp, chắc chắn là lão Lý làm.
Nhưng mà… mình quen biết Giới Sắc hòa thượng, xem như có tay trong. Hòa thượng kia cũng không phải hạng người tốt lành gì, thông đồng với hắn, Hoa Hòa Thượng không hẳn sẽ không đồng ý…
"Không được nghĩ đến nữa, đều là đồng bào với nhau, sao có thể làm loại chuyện như vậy!"
Phương Bình tiếp tục lắc đầu, đều do lão Lý đầu độc rồi, ông thầy kiểu này tốt nhất đừng nên dạy học, hủy hoại cả một thế hệ.
Không có trang bị không gian, Phương Bình vẫn hơi tiếc nuối.
Một số đồ vật cồng kềnh có lúc rất khó mang về, giống như lần trước, cậu giết được không ít võ giả, kết quả lại không thể không vứt bớt binh khí đi.
Cũng may cuối cùng lấy về được hai cái, nếu không cậu có lẽ sẽ khóc thét mất.
Không tiếp tục nghĩ những thứ này, Phương Bình suy nghĩ một chút, nếu mình lại đi xuống địa quật, không biết sẽ tốn bao nhiêu ngày.
Quá trình tu luyện tiếp theo của mình cũng không thể lại kéo dài nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận