Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1367

"Vương!"
"Cứu ta!"
"Lui lại, lui lại..."
Ầm ầm!
Cổng thành thành Thiên Môn, mắt thấy nhóm người Vương Kim Dương sắp đột nhập vào thành, một số cường giả trên tường thành trực tiếp khởi động pháo năng lượng để thủ thành. Pháo năng lượng bắn ra, lúc này, không ai quan tâm sẽ bắn trúng kẻ địch hay bắn trúng người mình, chỉ biết là tuyệt đối không thể để cho bọn họ vào thành.
Đa số quân binh thành Thiên Môn không chết dưới tay đám người Vương Kim Dương, mà bị pháo năng lượng thủ thành bắn chết.
"Không!"
Có người gào lên thê thảm!
Phía sau có truy binh, phía trước, cổng thành không mở, Cấm Vệ Quân lại nổ pháo bắn loạn xạ, tứ chi bị bắn nổ không ngừng bay lên.
Tuyệt lộ!
Tất cả những thứ này, xảy ra quá nhanh!
Chẳng ai ngờ, 9 vị thống lĩnh đối phó hai người, kết quả, phe bọn họ lại bị tổn thất hai vị thống lĩnh trong nháy mắt.
Các vị thống lĩnh còn lại thì bị nhốt trong căn phòng nhỏ, điều này càng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
...
Càng xa xăm.
Không trung.
Ánh mắt Giảo lóe lên một tia khiếp sợ!
Đầu bếp mạnh như vậy?!
Giết hai tên thống lĩnh trong chớp mắt, nhốt lại 5 người, lấy một địch bảy!
Hậu duệ Chân Vương... quả nhiên mạnh đến đáng sợ!
Lúc này, nó còn chưa kịp lên đường.
Từ khi gỗ ngốc rời đi đến hiện tại, đã bao lâu rồi?
Đâu có bao lâu đâu ta, nó còn chuẩn bị chờ cho gỗ ngốc giao thủ một chút, lựa thời cơ ra tay... Bây giờ, còn cần lựa thời cơ sao?
Sau một giây, Giảo gầm nhẹ một tiếng, dẫn hai vị yêu thú cấp tám chớp mắt bay về nơi xa.
Phía sau, con yêu thú đến từ Bách Thú Lâm gào lên.
Bách Thú Lâm không cho phép Giảo tham chiến!
Giảo căn bản không thèm để ý, gào lại một tiếng, sào huyệt của nó bị đánh tanh bành rồi, những người kia xâm lấn địa bàn của nó, nó muốn đòi một lời giải thích!
Địa bàn yêu tộc, thần thánh cũng không thể xâm phạm!
Khi con yêu thú cấp bảy kia còn đang gào thét, ánh mắt Giảo hung tợn, hừ, đây cũng không phải lần đầu tiên nó tiêu diệt sứ giả.
Hiện tại, nơi đây đại chiến khắp nơi, tiêu diệt sứ giả, ai biết là nó làm? Tiêu diệt tên này, sau đó đổ thừa cho gỗ ngốc và Mộc Vương, ai biết nó làm?
Ai biết!?
Có lẽ Chân Vương đang quan sát nơi này, nhưng dù là quan sát, cách xa mấy ngàn dặm, chẳng lẽ có thể thật sự biết được tình hình cụ thể sao?
Cùng lắm chỉ có thể cảm ứng được năng lượng bùng nổ và biến mất, bọn họ chỉ biết đại khái ai chết ai sống, còn ai giết... Ai biết!
Giảo cũng là một con yêu thú quả quyết và có chính kiến, nghe con yêu thú cấp bảy kia vẫn còn đang gào lên, nó gầm nhẹ một tiếng.
Một giây sau, ba con yêu thú cấp tám đồng loạt ra tay!
Ba con yêu thú cấp tám ra tay với một con yêu thú cấp bảy trung kỳ, đối phương hầu như bị đánh giết trong chớp mắt.
Giảo lắc lắc mông, xong, cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Sứ giả bị Mộc Vương tiêu diệt, mình dẫn anh em mình báo thù rửa hận, không thể nhục mạ uy thế của cấm địa!
"Gào!"
Giảo gào lớn, nó và hai con yêu thú cấp tám chớp mắt phóng về phía Tây, Mộc Vương dám to gan tiêu diệt sứ giả cấm địa, dù là ngộ sát cũng không thể tha thứ!
...
"Đại chiến bắt đầu rồi..."
Thành Hy Vọng.
Điền Mục đã từ thành Yêu Quỳ trở về, thành Hy Vọng là nơi bảo vệ vị trí đường nối, hắn cần phải phòng thủ nơi này, đề phòng bất trắc.
Khi cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ bùng nổ, đó giống như tiếng kèn báo hiệu, tất cả mọi người đều biết, đại chiến cấp cao đã bùng nổ.
Lúc này, chỉ mới vừa bình minh của ngày 17 tháng 8.
Ngắn ngủi hai ngày, Ma Võ và thành Thiên Môn đã quyết chiến với nhau rồi.
Trong thành, cổng Bắc, có một đội ngũ chừng trăm người đang lao nhanh ra ngoài thành. Điền Mục thấy thế lập tức nghiêng đầu, quát lên: "Các ngươi đi đâu?"
Dưới cổng thành, Đường Tùng Đình bị mất một tay lớn tiếng trả lời: "Đại tướng quân, chúng ta muốn tham gia quyết chiến!"
"Hồ đồ!"
Điền Mục quát lớn một tiếng!
Đám thầy trò này là những người bị thương rất nặng, phải lui khỏi tiền tuyến, hầu như đều là cụt tay mất chân, tinh thạch chứa vật chất bất diệt không đủ để khôi phục chân tay cho bọn họ. Cho nên, trước khi chiến đấu, bọn họ đều được hộ tống về thành Hy Vọng, Điền Mục không ngờ bọn họ lại muốn tham chiến.
Phía dưới, trong đám người, có một ông lão cụt chân, ông ấy lớn tiếng đáp lời: "Đây là cuộc chiến báo thù của Ma Võ! Vốn tưởng còn có thể đợi thêm mấy ngày, nếu hôm nay đã quyết chiến, chúng ta nhất định phải đi!"
"Xin đại tướng quân mở cổng thành!"
"Xin đại tướng quân mở cổng thành!"
"..."
Đội ngũ không tới trăm người đồng thanh hô to, sau đó im lặng, ngẩng đầu nhìn Điền Mục.
Điền Mục hơi giận, quát lớn: "Đại chiến đã bắt đầu! Các ngươi cụt tay cụt chân thế này còn đòi đi, muốn đi nạp mạng sao?"
"Đồng sinh cộng tử!"
"Các ngươi..."
Điền Mục cau mày, tình hình thành Thiên Môn như thế nào, ông cũng không rõ lắm. Những người này đều bị trọng thương, Ma Võ để bọn họ về thành là vì không hy vọng bọn họ đi chịu chết...
Ngay khi Điền Mục còn đang chần chờ, Đường Tùng Đình lớn tiếng nói: "Đại tướng quân! Điền sư huynh, để chúng ta đi đi! Thắng, chúng ta lớn tiếng hò hét cổ vũ, thua.. chúng ta không thua!"
"Tất thắng!"
Có người quát ầm lên, tiếng vang vang như chuông đồng: "Bọn ta không đi chịu chết! Đại chiến cùng nhau, Ma Võ tất thắng! Tiêu diệt thành Thiên Môn là vinh quang cả đời của tất cả mọi người người Ma Võ, mong đại tướng quân mở cổng thành!"
Điền Mục nhìn mọi người chốc lát, hồi lâu, ông than nhẹ một tiếng, quát lên: "Mở cổng thành!"
"Đại tướng quân!"
Hứa Mạc Phụ bên cạnh lo âu.
Trận quyết chiến đã bắt đầu, lúc này cũng là lúc nguy hiểm nhất, một khi uy lực của cao cấp lan đến bọn họ, bọ họ chắc chắn phải chết. Ma Võ giao đám người thương binh này cho thành Hy Vọng, cũng vì không muốn bọn họ tiếp tục xuất chiến.
Nhưng hiện tại...
"Mở cổng thành!"
Hứa Mạc Phụ nghe vậy, hơi bất đắc dĩ, đành im lặng.
Sau một khắc, cổng thành mở rộng.
"Đi!"
Ông lão cụt chân khẽ quát một tiếng, ngự không bay lên, trong đám người, hơn 10 người khác cũng ngự không bay lên, hướng về phía thành Thiên Môn.
Những võ giả không thể ngự không mặc kệ thương thế trên người nặng ra sao, dồn dập chạy như bay trên mặt đất.
Hôm qua, thành chủ thành Thiên Môn nói, trận chiến sơ trung cấp sẽ còn tiếp tục, bọn họ còn tưởng phải đợi thêm một thời gian nữa thì quyết chiến mới bùng nổ, cho nên mới đồng ý lui về thành Hy Vọng, chờ thương thế chuyển biến tốt hơn thì lại xông lên tiền tuyến.
Ai ngờ, vừa mới trở về, đại quyết chiến đã bùng nổ rồi.
Vào giờ phút này, mọi người chỉ có một ý nghĩ: đồng sinh cộng tử!
Dù Ma Võ thật sự thua, cũng phải cùng nhau chết!
Cùng đến thì cùng đi!
Trận chiến này, bọn họ không muốn bỏ lỡ, cũng sẽ không bỏ qua. Nợ máu mấy chục năm, hôm nay nên kết thúc.
Nhìn đám người này rời đi, đứng trên tường thành, Điền Mục bỗng gầm nhẹ một tiếng!
Có thực lực thì sao!
Cấp chín thì lại làm sao!
Nhóm người tàn binh này còn có thể tiếp tục chạy lên chiến đấu, còn ông, thân là cường giả cấp chín mà chỉ có thể đứng canh giữ ở nơi này, chờ trận chiến kết thúc!
"Ta nhất định phải tham gia cuộc chiến ở... Tử Cấm địa quật!"
Điền Mục nghiến răng nghiến lợi!
Trận chiến với thành Thiên Môn có quá nhiều hạn chế, khiến ông khó chịu vô cùng.
Cuộc chiến ở Tử Cấm địa quật sau này sẽ không có nhiều hạn chế như vậy, ông vừa mới đột phá cấp chín, cũng nên tiêu diệt vài kẻ địch để phát tiết sự khó chịu và lửa giận trong lòng.
...
Thành Thiên Môn.
Giảo vừa rời đi, Phương Bình cũng tiến vào trong căn phòng nhỏ.
Hắn vừa xuất hiện, năm vị cường giả cấp bảy dồn dập lao lên đánh hắn!
Trong năm người này, có một người là đỉnh cấp bảy, hai người cao kỳ, một người trung kỳ và một người sơ kỳ.
Thực lực như vậy, có thể nói là tương đương với nhóm người Lưu Phá Lỗ khi không có thần binh.
Đương nhiên, nhóm người Lưu Phá Lỗ đều có thần binh trong tay, nếu song phương giao thủ, nhóm bốn người Lưu Phá Lỗ chắc chắn thắng.
Nhưng khi liên thủ đối phó một vị cấp tám, bọn họ còn bị áp chế, trong khi trước đó, Phương Bình đã chuẩn bị đơn độc giữ chân cường giả cấp tám.
Tuy năm người liên thủ cũng mạnh, nhưng Phương Bình vẫn không sợ hãi tí nào!
Hai bên căn bản không giao lưu câu nào, Phương Bình vừa tiến vào, hắn nhắm ngay đến vị cấp bảy sơ kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận