Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2946: Long Biến Chứng Đạo

Chương 2946: Long Biến Chứng ĐạoChương 2946: Long Biến Chứng Đạo
Phương Bình cấp một đang diễu võ dương oai.
Đại chiến cũng dần ngừng lại.
Trong một ngày, ba Thiên Vương tử vong, hai Thánh Nhân chết, cấp Đế và Chân Thần chết hơn 30 người!
Sau khi Lê Chử và Cấn Vương rời đi, chiến đấu cũng ngừng lại.
Phương Bình vẫn rất bá đạo, vừa chỉnh đốn chiến trường, vừa chửi mát nói: 'Một đám hèn, đánh hết lần này đến lần khác, mẹ nó không biết đau! Ngu như chó vậy, giết một bầy chó của các ngươi rồi, chết mãi không xong đúng không? Nếu nhân loại dễ bị tiêu diệt như vậy thì đã sớm bị diệt, sao có thể tôn tại đến bây giờ được?"
Đám Thiên Vương Thánh Nhân bên ngoài nghe xong đều cảm thấy kì dị, nhưng không một ai hé răng. Hôm nay, Đấu Thiên và Tốn Vương tử vong, thật sự ảnh hưởng đến bọn họ.
Lê Chử xảy ra chuyện, Cấn Vương bị ép giao Thiên Vương Ấn, nhân loại đại thắng!
Đương nhiên, nhân loại cũng có tổn thất. Nếu tính luôn Ma Đế vào phe nhân loại, thì nhân loại tổn thất lớn hơn bọn họ rất nhiều, chết mất một vị cường giả đỉnh cấp phá bảy đỉnh phong!
Cửu Hoàng Ấn xuất hiện, cơ duyên trong Thiên Phần giả xem như đã hết, rời khỏi nơi này cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng Phương Bình vẫn còn muốn kéo dài thời gian, hắn còn có chuyện phải làm.
Phương Bình chỉnh đốn chiến trường, cười lạnh nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chờ ta mời các ngươi ăn cơm hả? Thiên Khôi còn đứng ở đó kia kìa? Không lấy Cửu Hoàng Ấn hả? Không muốn thì ta lấy nha?"
Trương Đào còn từng nói sẽ mở cửa, bây giờ không nhắc lại nữa, hiển nhiên là không muốn mở rồi.
Tên khốn kiếp Phương Bình, toàn chơi hắn. Hắn không nhắc, mọi người đều sắp quên Cửu Hoàng Ấn nằm trong tay Thiên Khôi.
Một giây sau, Thiên Khôi mang theo bốn đại Thánh Nhân, phá không bỏ chạy!
Phương Bình cười tươi như hoa: "Tạm thời đừng rời khỏi đạo trường Linh Hoàng, chờ cướp xong Cửu Hoàng Ấn cái đã, muốn đi ra ngoài thì cứ nói một tiếng, không cần phải đánh nhau đâu, ta dưỡng thương cái đã, chữa thương xong thì bàn tiếp chuyện ra ngoài..."
Nhưng Ma Đế... thật ra cũng không phải là cường giả nhân loại, trừ Ma Đế, nhân loại cũng mất nhiều vị tuyệt đỉnh. Nhưng nếu so với chiến công, thì không đáng nhắc tới.
Phương Bình cười nói: 'Không sao, ta đã liên hệ đội trưởng đội bảo vệ mèo chờ bên ngoài Thiên Phần, tiếp ứng chúng ta, nếu bọn họ dám ra tay, ta sẽ cho đội trưởng đội bảo vệ mèo vào..."
Phương Bình chủ đạo toàn trường, quát to: "Trấn Thiên Vương, ngài mệt rồi, đi tìm Lê Chử và Cấn Vương, gặp thì tiêu diệt...
"Vậy ở đây..." Trấn Thiên Vương không quá yên tâm, bên này có không ít cường giả, sẽ không xảy ra chuyện chứ?
Bây giờ rời đi, sau này không dễ xử lý. Huống hồ Cửu Hoàng Ấn còn đang nằm trong tay Thiên Khôi, có lẽ có thể kích thích những Thiên Vương này tử chiến đến cùng.
Đúng vào lúc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được gì đó, trong vũ trụ bản nguyên thật sự có một con mèo đang bay. Cường giả tụ tập, ngôi sao bản nguyên cũng di động.
Ngươi muốn dọa ail Ngươi nghĩ ai cũng sợ ngươi à?
Phương Bình cười nói: "Vậy sao? Chết thật, ta không biết rôi, nhưng bây giờ cũng không muộn, mèo lớn, đi gọi đại đội trưởng nhà ngươi trở vê..."
".. Hừ!" Khôn Vương hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Nếu Thiên Thần mà đến gần, chúng ta chắc chắn phải cảm ứng được!"
Người đứng cùng nhau, bản nguyên sẽ không ở gần, nhưng khoảng cách sẽ không quá xa. Trước đó, sao lớn của Tốn Vương nổ tung, khoảng cách cũng không xa, cho nên bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng. Đến tận bây giờ, bên kia vẫn còn một ít dư âm đang rung động.
Không thấy cửa nữa!
Với lại, nó không tìm thấy ngôi sao lớn của tên lừa đảo nữa rồi!
Trong vũ trụ bản nguyên, Thương Miêu rất vô tội, nó chỉ bay tới xem một chút, sao lại cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn nói
Phương Bình không nói, bọn họ cũng chưa chắc đã chú ý tới.
Đúng, không tìm được rồi. Thương Miêu cảm thấy mình sắp lạc đường tới nơi, cho nên nó mới bay tới chỗ sao lớn của Tốn Vương nổ tung, ban nãy tên lừa đảo đứng ở đây huênh hoang khoác lác. Nhưng bây giờ, nó thật sự không thể tìm thấy sao lớn của Phương Bình nữa rồi.
Mà lúc này, ở đó thực sự có một con mèol
Phương Bình cũng không vào bản nguyên, hắn mơ hồ cảm ứng được hơi thở của Thương Miêu, nhưng bây giờ hắn đã khác, lỗ hổng hướng ra bên ngoài trong thế giới bản nguyên, cũng chính là đại đạo cấp Đế kia, không phải của hắn, không giống trước đây.
Thương Miêu chưa chắc đã nhận ra được, có thể có chút cảm giác, nhưng bây giờ Thương Miêu tìm hắn, khó hơn trước rất nhiều. Phương Bình cũng không quan tâm đến Thương Miêu, bây giờ không thích hợp giao lưu với Thương Miêu.
Bán đứng Thương Miêu xong, Phương Bình cũng mặc kệ vũ trụ bản nguyên, hắn chạy đi tìm thứ gì đó, nhanh chóng tìm thấy một số mảnh vỡ màu vàng, mọi người lại lần nữa nhìn vê phía Phương Bình.
Phương Bình tự nhủ: "Thôi xong, nổ tung rồi! Ta đã hứa với Thiên Cẩu sẽ cho nó một bộ thi thể Thiên Vương, nổ tung rồi có tính không? Thật là, Đấu Thiên nổ, Tốn Vương nổ, sao không có Thiên Vương nào không nổ vậy...'
Phương Bình nói thâm mấy câu, đầu trộm đuôi cướp nhìn xung quanh, rất nhanh, tâm mắt liếc về phía Thiên Cực...
Thiên Cực sững sờ, sau một khắc, không nói hai lời, phá không bỏ chạy!
Hắn yếu nhất! Giết hắn có thể giữ được thi thể hoàn chỉnh.
Chạy trước tính saul
Phương Bình cười cười, cũng không tiếp tục nhìn, chắp vá xương cốt và huyết nhục đã vỡ nát lại với nhau, cười nói: "Không sao, giết thêm mấy tên nữa, mỗi người lấy một bộ phận, nối lại thành một bộ thi thể hoàn chỉnh."
Nói xong, hắn nhìn về phía Loạn Thiên Vương đang đại chiến với Càn Vương, cười nói: 'Ông anh gì ở đằng kia ơi, ngươi đánh xong còn dùng chân nữa không? Không dùng thì cho ta được không?”
Loạn sửng sốt một chút, quay đầu mắng hắn: "Ông đây vất vả lắm mới cướp được, ngươi muốn cướp của ta?"
Phương Bình cười nói: "Ta không có ý đó! Đừng hiểu lầm! Ta chỉ nghĩ, thực lực ngươi không yếu, phe ta cũng có chút thực lực, ngươi cho ta một cái chân, ta cảm thấy ngươi đáng tin, chúng ta có thể hợp tác! Một mình ngươi cướp nửa ngày, cướp một cái chân, có tác dụng gì không?"
Phương Bình tùy tiện lấy ra hai tấm Thiên Vương Ấn, 12 tấm Thánh Nhân Lệnh, cười nói: "Nhìn ta đi, mới vào có ba ngày, đoạt nhiều như vậy, chơi chết hai Thiên Vương, nếu hợp tác, có lẽ sẽ hiệu suất hơn nhiều..."
Loạn hừ lạnh một tiếng, chửi mát nói: "Ta nghe thấy rồi, ngươi và con chó kia là một nhóm, nằm mơ đi! Không đánh chết ngươi là vì ngươi ngông, ngươi thuận mắt, bằng không, chỉ bằng quan hệ giữa ngươi và con chó kia, ta đã sớm đánh chết ngươi!"
Hắn và Thiên Cẩu có quan hệ không tốt, từng đại chiến không biết bao nhiêu năm. Nghe tên đao pháp quyền pháp của hắn là biết hắn ghét con chó kia đến mức nào. Đương nhiên, Thiên Cẩu cũng không có ấn tượng tốt với hắn, nếu gặp mặt, e là còn khó chịu hơn gặp Thạch Phá.
Hai người này, một người khoe khoang chân, một người khoe khoang Thiên Vương Ấn và Thánh Nhân lệnh, ai nhìn cũng muốn chảy nước mắt!
"Loạn!" Càn Vương nổi giận gầm một tiếng, không thể nhịn được nữal
Không chỉ Loạn, Phương Bình có biết cái chân kia là của mình hay không?!
Tuy bây giờ chân của hắn đã mọc ra lại, nhưng cũng là của hắn, hai tên khốn này dám bàn bạc phân chia ngay trước mặt hắn, thật sự xem mình chết rồi hay gì?
Phương Bình xì cười một tiếng, hắn đương nhiên biết đó là chân của Càn Vương.
Phương Bình cười lạnh nói: "Trong tám Thiên Vương Thượng Cổ, Càn Vương khá mạnh, ta không định làm thịt ngươi! Bây giờ... Chúng ta đứng nhìn là được! Ngươi cẩn thận một chút, chờ ta gọi Thiên Cẩu, Thạch Phá tới, ngươi tính thử xem chạy như thế nào mới không chết!
Đến mức này mà còn dám hung hăng với tal
Tốn Vương chết rồi, Cấn Vương chạy, Lê Chử tự thân khó bảo toàn, nếu không phải vì sợ Hồng Vũ nhân dịp cháy nhà đi hôi của, ngươi có tin hôm nay chúng ta quyết tâm chơi chết ngươi và Khôn Vương không?”
Nghe Phương Bình nói xong, Càn Vương đầu tiên là tức giận, sau đó là lạnh thấu ruột gan!
Có một số việc, bọn họ đều lãng quên theo bản năng.
Đến hiện tại, kỳ thực cục diện đã triệt để xoay chuyển!
Trước đây là nhiều vị Thiên Vương đuổi giết hai vị cường giả Nhân tộc, Trấn Thiên Vương và Võ Vương.
Nhưng bây giờ... bây giờ thế cuộc đại biến!
Những người kiên quyết đối địch với nhân loại, người chết đã chết, người tàn đã tàn, kẻ chạy đã chạy... Bây giờ số lượng các cường giả chân chính muốn đối địch với nhân loại không còn nhiều nữa. Ngay cả Trấn Hải Sứ cũng chạy, đuổi theo Thiên Khôi rồi.
Ở đây, e là chỉ có Càn Vương và Khôn Vương là có thái độ rõ ràng, người như Nguyệt Linh, không ai biết bọn họ nghĩ gì. Lê Chử và Cấn Vương cũng thuộc phái kiên định, nhưng hai người này đều tự thân khó bảo toàn, cũng chạy biến đi đâu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận