Toàn Cầu Cao Võ

Chương 487: Nộp học phí (2)

"Anh moi trái tim đi... Em không moi đâu."
Phương Bình ghét lấy tim, nên cũng không động thủ, Tần Phượng Thanh không nói gì, mẹ nó, tốc độ tay của cậu nhanh như vậy, tại sao xuất đao chậm như vậy chứ?
Nghĩ thì nghĩ, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Tần Phượng Thanh làm chuyện này, rất nhanh đã xử lý xong trái tim năng lượng, mở túi da khá lớn cột bên hông ra, nhét tim vào, vô cùng thông thạo.
Hai người hầu như là giết một vị cấp bốn ngay lập tức, điều này cũng khiến võ giả địa quật chú ý.
Sau một khắc, hai người cấp bốn xông ra khỏi vòng vây của các đạo sư, chạy đến giết hai người.
Tần Phượng Thanh hơi biến sắc, hô: "Thầy, nhiều quá!"
Trong số các đạo sư đang chém giết tại hiện trường, không biết ai gào lên: “Trước tiên giữ chân chút đi, mấy tên này cũng là người có năng lực, không giữ nổi!”
"Đệt!"
Tần Phượng Thanh bất đắc dĩ, hai đánh một còn thoải mái, một chọi một, vậy thì không thoải mái rồi!
Phương Bình thực ra dễ chịu hơn Tần Phượng Thanh nhiều, thấy thế nói: “Một chọi một, anh xử trước một người đi!”
"Hay là để dành cả hai người này cho anh nhé?"
"Cút đi!"
Tần Phượng Thanh chửi mát một câu, nhưng cũng cầm đao tiến lên chặn lại một người.
Phương Bình cũng nhanh chóng đón đánh một người, cũng không phí lời, đi tới chém liên tục!
Bạo phát một lần, không cho đối phương thở dốc Phương Bình tiếp tục tung chiêu!
Phương Bình đang đánh bên này, Tần Phượng Thanh bỗng nhiên chạy tới, thở mạnh nói: "Đổi người nhé, cậu xử hắn!"
"Em..."
Phương Bình muốn chửi ầm lên, tên khốn kiếp này, phỗng tay trên của mình!
"Chia ba bảy!" Tần Phượng Thanh rống lên một câu.
Phương Bình lần này không ý kiến, chớp mắt trao đổi đối thủ với Tần Phượng Thanh.
Kết quả, đổi đối thủ, tứ liên trảm của Phương Bình vừa mới chém xuống, đối phương bỗng nhiên biến mất, sau một khắc lại xuất hiện trên đỉnh đầu Tần Phượng Thanh.
Tần Phượng Thanh quát: "Cản lại!"
Sắc mặt Phương Bình hơi nghiêm nghị, chân đạp không, quét ngang đao về phía đối phương!
Đối phương lại lần nữa né tránh, chớp mắt lại xuất hiện bên người Tần Phượng Thanh. Tần Phượng Thanh đang quấn lấy một vị võ giả khác, mặt như muốn khóc tới nơi, luống cuống tay chân, tránh né khỏi đối phương, tức giận nói: “Động tác cậu quá chậm!”
"Hắn quá nhanh!"
Phương Bình cũng bất đắc dĩ, đối phương không muốn cứng đối cứng với mình, một lòng một dạ đánh giết Tần Phượng Thanh, mình có thể làm sao.
“Đối lại, nếu không anh sẽ bị cậu hại chết mất!”
Tần Phượng Thanh bất đắc dĩ, tốc độ Phương Bình chậm hơn hắn, ít nhất tốc độ xuất đao chậm hơn hắn, lại tiếp tục như thế, thật sự sẽ bị hại chết mất.
Phương Bình cũng không ý kiến, lại đổi người lần nữa với Tần Phượng Thanh, đổi thành đối thủ trước kia, động tác Phương Bình lần này không chậm nữa.
Gầm nhẹ một tiếng, Phương Bình cũng không để ý tiêu hao bao nhiêu khí huyết, nâng đao bổ xuống!
Người đối diện tốc độ không nhanh bằng tên trước đó, cũng không né tránh, chỉ cố gắng đón đỡ!
Lại chém thêm mấy chục đao, Tần Phượng Thanh luống cuống chân tay, đón đỡ tấn công của người còn lại, vừa nhảy né vừa hô: “Này, cậu chém hắn thêm vài đao tàn nhẫn nữa, anh nhân cơ hội một đao đánh chết hắn. Nhưng mà anh đánh chết hắn, chắc cũng bị tên này đánh chết, cậu đến giúp anh ngăn hắn một chút!”
"Em không ngăn được."
"Ngu xuẩn, tốc độ cậu quá chậm, không đúng, cậu chạy không chậm, nhưng xuất đao quá chậm! Có hiểu đao pháp hay không vậy, Bạo Huyết Cuồng Đao cũng coi như một bộ đao pháp tốt, dụng tâm xuất đao, cảm nhận quỹ tích hành động của đối phương, đừng luôn trực tiếp bổ vào vũ khí của người ta!”
Cái tên Phương Bình này, xuất đao thật không đủ nhanh, nếu như đủ nhanh, đối phương căn bản không có thời gian cầm vũ khí đón đỡ.
"Quỹ tích?"
“Trong lúc giao thủ, khí huyết gợn sóng cũng có quỹ tích, dùng tâm cảm nhận..."
Ánh mắt Phương Bình sáng lên, dùng tâm cảm thụ cái gì, mình ngược lại quên mất, lực lượng tinh thần của mình có thể cảm thụ hạt năng lượng gợn sóng!
Tần Phượng Thanh mới vừa nói xong, bỗng nhiên đổi hướng bổ đao, vị võ giả cấp bốn đối diện phản ứng chậm một nhịp, bị đao chém trúng mu bàn tay, máu tươi chảy ròng ròng!
“Thì ra là như vậy, cảm ứng quỹ tích khí huyết của đối phương, dù hơi yếu nhưng cũng có thể nhận biết được, học được một chiêu…”
Ánh mắt Phương Bình loé sáng, Tần Phượng Thanh thấy thế cũng hơi kinh ngạc, sau đó cấp tốc nói: "Nhanh lên một chút, cậu nhớ đến ngăn hắn lại, nếu không, khí huyết anh tiêu hao hầu như không còn, đối phương một kiếm có thể giết anh!"
“Anh kiềm chế một chút đi, nếu như em không thể ngăn lại…”
"Vậy anh thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!"
Hai người tán gẫu hăng say, dù sao đối phương cũng nghe không hiểu.
Phương Bình cũng hơi khâm phục Tần Phượng Thanh. Anh ta tin tưởng mình như thế à. Nếu như mình không ngăn được, anh ta bị đâm chết, chắc sẽ không thật sự tìm tới mình chứ?
Hít nhẹ một hơi, Phương Bình nhanh chóng nói: “Em trước hết bổ tên này mấy chục đao, anh chớp thời cơ một đao chém chết hắn. Nếu em không thể ngăn lại được, chính anh tự cầu phúc đi, quá 5 triệu em chẳng thèm làm nữa…”
"5 triệu?"
"Lúc này còn quan tâm 5 triệu 10 triệu, đừng tham tiền như vậy!"
Tần Phượng Thanh không còn gì để nói, quên đi, cho cậu muốn nói sao thì nói.
"Đến đây!"
Một giây sau, tốc độ tay của Phương Bình tăng lên nhiều, chớp mắt đánh chém vào vũ khí của đối phương mấy chục đao, khiến đối phương không ngừng lùi lại!
Tốc độ của Tần Phượng Thanh cũng nhanh đến cực hạn, chớp mắt, trường đao đã bổ về phía đầu đối phương.
Mà sau lưng cậu, một thanh trường kiếm cũng đâm thẳng về phía gáy cậu.
Phương Bình hầu như không có bất cứ cân nhắc nào, trường đao trong tay xẹt qua giữa không trung, “keng” một tiếng, quét qua trường kiếm!
Hai người bên này giao thủ một chiêu, Tần Phượng Thanh đã một đao bổ nát đầu đối phương.
Sau đó lộn nhào một cái, tách khỏi Phương Bình, thở dốc nói: “Anh không xong rồi, cậu chống đỡ hộ anh một lát, chờ anh khôi phục một chút.”
"Anh... mẹ nó, anh chỉ có thể bổ hai đao?"
Phương Bình cũng không còn lời nào để nói, anh phế quá phế rồi!
“Phí lời, tuyệt sát cấp bốn, cậu cho rằng anh giết cấp bốn như giết gà giết chó à? Nhanh cản hắn lại, mẹ nó, cản lại, hắn muốn giết anh!”
Tần Phượng Thanh lại lăn một vòng, né khỏi một kiếm của đối phương, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, lại nhìn xung quanh còn rất nhiều người, không thể không nhìn chằm chằm Phương Bình, kêu khổ: “Nhanh chém chết hắn, nếu thêm một người nữa chạy lại, anh mày xong đời đấy.”
"Tuyệt chiêu của em không giết được hắn!"
“Đó là do tuyệt chiêu của cậu quá yếu, chỉ là thứ phẩm! Tu luyện kiểu quái gì, anh mà có khí huyết như cậu, một đao chém một tên cấp bốn, rác rưởi!”
"Anh mắng nữa đi, em bỏ lại anh đó!"
“Đừng, Phương gia, cậu tiếp tục, cứ dây dưa với hắn là được rồi, nhưng mà… Cậu thật sự hơi phế đấy, tứ liên trảm của cậu căn bản không liên tiếp, nói là bạo phát trên 300 cal, nhưng thật, không hẳn mạnh hơn anh tiện tay bổ ra một đao là bao.
Có thể đừng cố gắng trảm như vậy hay không? Nếu không phải khí huyết cậu nhiều, một mình anh có thể giết 10 thằng như cậu!”
"Vậy anh nói coi, làm sao trảm đây?"
"Dự đoán, dựa theo khí huyết gợn sóng, dự đoán động tác kế tiếp của hắn… Lúc hắn xuất kiếm sẽ cần một chút thời gian, nắm lấy thời cơ này, một đao đánh chết hắn!"
"Dự đoán?"
"Không hiểu cái này à?"
"Không hiểu lắm."
“Mãng phu đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.” Tần Phượng Thanh mắng một câu, nghiêm túc nói: "Thực ra đó cũng là một loại trực giác chiến đấu, trực giác chiến đấu của cậu không được, đương nhiên, điều này liên quan đến kinh nghiệm, cậu có quá ít kinh nghiệm ra tay với võ giả địa quật…
Quên đi, nói với cậu cậu cũng không hiểu, ngoài ra, khi thực hiện tứ liên trảm, đừng luôn xuất hiện gián đoạn, chỉ cần tứ liên trảm bị đứt đoạn, vậy sẽ không đạt được hiệu quả kia.
Khí huyết của cậu tràn tán lợi hại, học cách tụ lực lại đi, trường đao lớn như vậy, không phải mỗi một nơi trên đao cũng cần sức mạnh, tụ lực vào một điểm, cậu dùng đao lâu như vậy, tại sao lại không biết điều này chứ!
Anh nhớ cậu từng học Trạc Cước đúng không? Trạc Cước của cậu lẽ nào phân bố sức mạnh trên toàn chân hay sao?
Tụ lực vào mũi chân, bạo phát uy lực lớn nhất, biết cái này không?
Dùng đao cũng giống như vậy, hơn nửa lực lượng khí huyết của cậu đều bị lãng phí, trảm không khí à?”
"Hình như là vậy thật..."
Phương Bình lẩm bẩm một câu, Lữ Phượng Nhu đúng là đã nói về điểm này, nhưng nói thì dễ, bắt tay vào làm không dễ chút nào.
Đao dù sao cũng là ngoại vật, muốn biến nó thành cánh tay để điều khiển, thật không dễ như vậy.
Tần Phượng Thanh lại lần nữa né một kiếm của đối phương, vừa lăn lộn, vừa quát: “Đừng phân tâm, cản lại, chống đỡ chút đi, tưởng tượng thanh trường đao ấy là cánh tay của cậu, muốn tụ lực vào điểm nào thì ngưng tụ khí huyết vào điểm đó. Trường đao cấp B rất dễ dẫn dắt khí huyết, cậu có vũ khí tốt như vậy, khí huyết lại mạnh, trảm không được cấp bốn thì thật lãng phí biết bao điều kiện ngon lành như vậy. Anh mà có điều kiện như cậu, anh dám trảm cả cấp bảy!”
Phương Bình triệt để không nói gì, em cũng biết khoác lác có được không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận