Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2053: Mất Mặt! (2)

"Vớ vẩn!" Phương Bình chốt lại một câu kết luận cho suy nghĩ của mình năm xưa, Vương Kim Dương muốn nói lại thôi, Phương Bình ngắt lời nói: "Đừng chen vào! Ta đang nói hắn đó! Các ngươi còn đỡ hơn một chút, thậm chí, dù các ngươi giống như hắn hiện tại, ta cũng sẽ không nói các ngươi, bởi vì các ngươi có tư cách, có tư bản!
Các ngươi là võ giả phục sinh, các ngươi có thể trở thành cấp chín, có hy vọng thành tuyệt đỉnh, thậm chí có hy vọng trở thành cường giả cấp Đế, không cần nhất thiết phải chiến đấu!
Nhưng hắn thì sao? Hắn có cái gì? Cái gì cũng không có! Hắn chỉ có một cái mệnh nát!
Khi Tần Phượng Thanh bắt đầu tiếc mệnh, bắt đầu không muốn chiến đấu, bắt đầu suy nghĩ lệch lạc, cái gọi là vô địch của hắn... chỉ là cái rắm! Là tự đại!"
Sắc mặt Phương Bình vô cùng lạnh lẽo: "Ngươi cho rằng Thương Miêu nói ngươi có tư cách vô địch thì ngươi sẽ vô địch thật sao? Ngươi cảm thấy Thương Miêu và lão quái vật Huyền Minh Thiên kia thật sự mạnh hơn, có mắt nhìn người hơn Bộ trưởng sao?
Buồn cười!
Bộ trưởng ban đầu thật ra cũng rất coi trọng ngươi, nhưng từ khi ngươi lên cấp bảy, ông hoàn toàn không nhắc tới ngươi, bởi vì ngươi xem như đã tàn phế rồi!"
"Ta đối với ngươi, bây giờ cũng chỉ có thất vọng, không có chờ mong, không có hy vọng!"
Giọng của Phương Bình trở lại bình thường, chậm rãi nói: "Ngươi muốn tài nguyên, được, ta có thể cho ngươi! Ngươi muốn lão quái vật Huyền Minh Thiên cho ngươi một chút chỗ tốt, được, ta cũng có thể phối hợp ngươi! Ngươi thậm chí có thể giả bộ phản bội nhân loại, chạy xuống địa quật, ta cũng có thể giúp ngươi!
Không, dù ngươi có thật sự nương nhờ vào địa quật, hoặc là Huyền Minh Thiên, ta cũng sẽ giúp ngươi, ta bảo đảm, trước khi ngươi ra tay giết nhân loại, ta sẽ không giết ngươi!
Nếu con đường của ngươi chỉ có như vậy, nếu ngươi muốn trở thành cường giả... Ta cũng muốn nhìn xem ngươi có làm được hay không!"
Sắc mặt Tần Phượng Thanh rất khó coi, rầu rĩ nói: "Không đến mức đó chứ?"
"Có đến mức đó không, trong lòng ngươi tự biết! Ngươi luôn cảm thấy mình không sợ chết, vẫn giống như trước đây, thật sự là thế sao?"
Phương Bình khẽ thở dài: "Trước khi tiến vào Huyền Minh Thiên, ngươi đại khái sẽ nghĩ rằng, nếu đối phương đã muốn mời ngươi tới, chắc chắn sẽ không giết ngươi, cùng lắm là bị lợi dụng một chút, đúng chứ?”
"Ngươi thật sự mang theo quyết tâm liều chết sao?"
"Ngươi thật sự có dũng khí quyết chí tiến lên sao?"
"Ngươi tự mình thôi miên, tự cao tự đại, bây giờ còn không tự biết thôi!"
Phương Bình thờ dài một hơi: "Nói đến nước này, ta cũng không muốn nói thêm nữa! Đường của chính ngươi, chính mình đi! Đường, là chính mình đi ra, người khác không thể giúp được, con đường vô địch trong lòng người, thật ra đã không còn vô địch nữa, ngày nào đó ngươi trở thành cường giả bản nguyên, nếu vẫn còn nghĩ như vậy… Một khi ngươi bị đánh bại, ngươi sẽ triệt để tan vỡ, sẽ không bao giờ tin tưởng vào con đường vô địch của mình nữa!
Tại sao Huyền Minh Thiên Đế dám lợi dụng ngươi? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đến lúc đó, ngươi không những sẽ có vấn đề đó, mà còn có thể sẽ phát điên... vì chúng ta mà phát điên!
Ngươi đã không thấy rõ chính mình, con đường của ngươi, ngươi lạc lối rồi."
Phương Bình nhìn hắn, đứng lên nói: "Ngươi cứ ở đây chờ đi, chờ người của Huyền Minh Thiên đi ra! Chúng ta về Ma Đô trước."
"Ta..."
Phương Bình nhìn hắn, trầm giọng nói: "Chính ngươi suy nghĩ một chút, mấy tháng tiếp theo có lẽ sẽ là đại thế. Khi đó, nếu ngươi vẫn còn chưa hiểu, còn chưa rõ, thì ngươi không xứng trở thành đồng bọn của Phương Bình ta, ngươi cũng không tư cách đó! Ngươi có thể đi con đường mà ngươi muốn đi, mà ngươi và ta... Hẳn là sẽ không cùng đi một con đường nữa!"

Phương Bình nhanh chóng rời đi.
Giữa không trung, Lý Hàn Tùng vò đầu nói: "Phương Bình, nói như vậy có phải là hơi quá rồi không?"
"Hơi quá sao?" Phương Bình lắc đầu nói: "Không quá chút nào! Hắn hiện tại đã lạc lối rồi! Có lẽ cũng là do chúng ta gây ra, lần nào chúng ta cũng thảo luận nên đi đâu kiếm tài nguyên, thực lực càng ngày càng mạnh, khiến hắn hình thành tâm ma!
Nhưng hắn không hiểu được, tài nguyên của chúng ta là quá trình hay là kết quả? Đó là kết quả, không phải quá trình, quá trình mới là quan trọng nhất, hắn không hiểu được!"
Phương Bình căm tức nói: "Lần này, chuyện liên quan đến Huyền Minh Thiên, hắn thật sự không biết cân nhắc gì! Con vịt chết còn mạnh miệng, chỉ một phong thư thì chứng minh được gì? Nếu hắn sống sót đi khỏi Huyền Minh Thiên, với tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ tiếp tục gạt chúng ta!
Hắn muốn lợi dụng Huyền Minh Thiên Đế, lại chẳng thèm nghĩ, lão già mấy trăm tuổi đó không biết tính kế lại hắn sao? Hắn lợi dụng được lão già đó mới lạ!
Hắn có tư cách bàn điều kiện với cường giả cấp Đế sao? Ta có!
Bởi vì mỗi lần ta đứng ra bàn điều kiện, ta đều có niềm tin, đều đã tìm kỹ hậu thuẫn, nhìn như không sắp xếp gì, nhưng tổng thể vẫn có niềm tin. Còn hắn là thật sự không hề tính toán chút nào, chỉ có mù quáng lao vào!"
Phương Bình càng nói càng tức giận, hừ lạnh nói: "Ngươi có tin hay không, nếu lần này không bị phát hiện, cuối cùng hắn chỉ có hai loại kết cục!
Thứ nhất, bị Huyền Minh Thiên Đế nuốt sạch sẽ, không còn chút cặn nào!
Thứ hai, hắn tự mình phát điên, có lẽ là có thể trở nên mạnh mẽ, nhưng hắn điên rồi, có lẽ sẽ trở thành kẻ thù của chúng ta!"
Lý Hàn Tùng khô khốc nói: "Hắn sẽ không như vậy chứ... Nhưng lần này, đúng là hắn đã không cân nhắc lợi và hại, chắc là vì chúng ta tiến bộ quá nhanh, lại thường thường không mang theo hắn..."
"Hắn không biết vị trí của hắn ở đâu! Hắn không thích hợp hành động cùng chúng ta, trong giai đoạn này, hắn phải làm giống như năm đó, sau khi bị lão Vương đánh bại, cầm theo đao lao xuống địa quật, chinh chiến tứ phương!"
Phương Bình lắc đầu nói: "Ngươi không biết, lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, cái tên đó vác theo một cây đao, mới ra khỏi địa quật, cười vô cùng hào sảng, vô cùng lộ liễu!
Khi đó, hắn chỉ mới vào cấp ba, thật sự, khi đó, hắn vừa quyết đoán, vừa có mị lực! Ma Võ Tần Phượng Thanh... Tiếng tăm còn lớn hơn hội trưởng Trương Ngữ của hội võ đạo!
Hắn năm đó là kẻ liều mạng nổi tiếng nhất của Ma Võ, liều mạng là xấu sao? Không, đó là tán thành! Ngô Xuyên liều mạng, Điền Mục cũng liều mạng, ta cũng vậy, lão Lý cũng vậy!"
"Chúng ta đều liều mạng!"
Phương Bình nhớ lại khi ấy, lại lần nữa hít sâu nói: "Hắn chỉ là võ giả mới tôi cốt một lần, vì sao có thể đánh đồng và ngang hàng với chúng ta? Chính là nhờ cái này! Bây giờ, hắn đánh mất thứ quan trọng nhất của hắn, Tần Phượng Thanh đã không còn là Phượng Thanh nữa!"
Lý Hàn Tùng trầm mặc, Vương Kim Dương suy nghĩ một chút mới nói: "Có lẽ là do áp lực quá lớn, ngươi cũng biết, lúc trước thực lực của chúng ta chênh lệch không lớn..."
Lý Hàn Tùng lầu bầu nói: "Bây giờ ngươi cũng có mạnh hơn hắn đâu."
Lão Vương cũng chỉ mới tiến vào cấp bảy cao kỳ mà thôi, chỉ cao hơn hơn Tần Phượng Thanh một chút. Tần Phượng Thanh cũng không cách cấp bảy cao kỳ quá xa.
Lý Hàn Tùng nói thầm xong, lại nói: "Cũng không thấy ngươi có áp lực gì... Ngươi cũng bị ta bỏ lại quá xa rồi.”
Sắc mặt Vương Kim Dương đen thui, Đầu Sắt bây giờ quá ngông cuồng. Từ khi có thần khải, những người khác không dám chiến cấp chín, hắn dám, hắn cũng bắt đầu cuồng rồi.
"Đầu Sắt... Ngươi cảm thấy đến cấp tám là có thể vượt qua ta sao?" Vương Kim Dương tựa như cười mà không cười nói: "Hay là chúng ta đánh một trận thử xem?"
"Ta không muốn bắt nạt ngươi." Lý Hàn Tùng lắc đầu, ta không bắt nạt người yếu.
Hắn cũng sắp đến cấp tám ba tầng kim thân, bắt nạt Vương Kim Dương mới cấp bảy cao kỳ thật sự chẳng ra làm sao.
"Bắt nạt ta?" Vương Kim Dương bỗng nhiên mắng: "Ngươi cho rằng ta là Tần Phượng Thanh sao?"
Dứt lời, một thanh cung máu đột nhiên xuất hiện, mũi tên ngưng tụ thật nhanh, quát lên: "Lấy thần khải ra!”
"Đừng như vậy..." Lý Hàn Tùng xua tay, tỏ vẻ ta không cần thần khải, ngươi chỉ là một cường giả cấp bảy, có phá cũng không phá được, rất hung hăng.
"Cho ngươi ăn chút vị đắng, dù sao ngươi cũng không chết được!"
Dứt lời, mũi tên máu chớp mắt lao mạnh ra!
Lý Hàn Tùng lẫm lẫm liệt liệt, ánh kim trên người lấp loé, ông đây là cấp tám đỉnh hai tầng kim thân, kim thân vốn rất mạnh mẽ, ngươi không thể phá được.
Ầm ầm! Tiếng nổ vang vọng đất trời.
Sau một khắc, một bóng người bắn mạnh ra, máu vàng tản mát trong hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận