Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1820: Thực Lực Mới Của Ma Võ (4)

Sắc mặt Phương Bình rất khó coi, trầm giọng nói: "Tiêu hao nhiều tài nguyên như vậy, tuyệt đỉnh cũng nói ta lãng phí, nói ta không biết tiết kiệm! Quân Võ An và quân đội trực thuộc ba bộ bốn phủ cũng không dùng nhiều bằng 1/10 ta!
Ta đang dùng tiền mua thời gian, mua thời gian cho tất cả mọi người! Tất cả mọi người đều phải quý trọng cơ hội đó, chứ không phải đến tận giờ vẫn còn ngu ngơ hưởng thụ!
Tân sinh mới vào trường có 3 tháng, tài nguyên đầy đủ, 3 tháng không thể tới cấp ba, ta có thể hiểu được. Nhưng trong số các tân sinh, chỉ có 1200 người đạt cấp ba, nói cách khác, còn có hơn 200 vị học viên đại học năm hai trở lên không thể vào cấp ba!"
Phương Bình dừng lại chốc lát, tiếp tục nói: "Bắt đầu từ năm trước, ta không ngừng tạo cơ hội cho mọi người, không ngừng cung cấp tài nguyên, thậm chí còn bị Lưu hiệu trưởng mắng là lãng phí. Học viên năm hai đã vào trường được 15 tháng rồi! Trước là cho mượn tiền, sau là miễn phí cung cấp tất cả, 15 tháng, một bầy võ giả được khen là thiên tài, tiêu hao vô số tài nguyên, không thể đi vào cấp ba!”
Phương Bình khẽ cười nói: "Năm đó, vì 1 viên Khí Huyết Đan, mọi người đều phải cướp! Vậy mà vẫn có học viên tiến vào cấp bốn, thậm chí cấp năm, cấp ba cũng không hiếm thấy. Tài nguyên của các võ đại khác không bằng chúng ta, nhưng đều có khá nhiều học viên cấp ba, bọn họ bỏ ra 4 năm, đó là dài nhất! Mà chúng ta, cất bước cao hơn bọn họ, tài nguyên gấp trăm lần, ngàn lần, ngay cả nhiệm vụ cũng không cần làm!"
Phương Bình nói đến đây, sắc mặt khó coi nói: "E là không phải không thể, mà là không muốn! Mấy ngàn học sinh, rất nhiều người trẻ, trong thời gian rất ngắn, Ma Võ chết trận mấy trăm thầy trò! Bọn họ không sợ chết sao? Ta không tin có người không sợ chết!
Nhưng ta đã cho rất nhiều người cơ hội, sợ chết thì có thể rời khỏi Ma Võ, ở Ma Võ, ngươi tiêu hao rất nhiều tài nguyên, ngươi nhất định phải tham chiến! Hơn 200 vị không phải tân sinh này..."
Phương Bình hít sâu một hơi, Trần Vân Hi hơi thay đổi sắc mặt, nhẹ giọng nói: "Phương Bình, thật sự không cho bọn họ cơ hội sao?"
"Không cho!" Phương Bình than thở: "Nếu không muốn chiến đấu vì Ma Võ, vì nhân loại, cần gì phải ở lại trường học lãng phí tài nguyên, lãng phí thời gian! Còn phải áp chế tốc độ tu luyện của mình, mệt hay không? 15 tháng ít nhất có thể so với 6 năm tu luyện của học sinh võ đại trước đây, có khi còn lâu hơn! Học sinh Ma Võ tu luyện 6 năm, thật sự không đến nổi cấp ba sao? Vân Hi, ngươi tin sao?"
Trần Vân Hi lắc đầu, cô cũng không tin. Những người có thể vào Ma Võ đều không phải ngớ ngẩn. Văn võ song toàn, thiên phú cũng không tệ. Trong tình huống đó, kết hợp với hiện tại đang là quãng thời gian tu luyện cực tốt, tương đương với 6 năm tu luyện trước đây của Ma Võ, mà đó chỉ là năm hai, năm ba còn có nhiều thời gian hơn!
Sao có thể không vào cấp ba được chứ? Nếu không thể vào, thì nghĩa là không muốn vào.
Đại chiến bây giờ, cao cấp làm chủ, trung cấp cũng là sức chiến đấu chủ yếu, cấp ba chỉ là phụ chiến, cấp một, cấp hai rất ít khi phải ra chiến trường.
"Cho bọn họ đi đi!" Phương Bình hít một tiếng, sau đó lại cười nói: "Võ giả cấp một, hai lãng phí tài nguyên không nhiều, quên đi, dù sao cũng từng là bạn học, ta cũng không muốn truy cứu cái gì! 200 vị không phải tân sinh này, khai trừ hết đi!
Trường nào muốn thu nhận thì thu, kệ họ.
Tình trạng hiện tại của bọn họ cũng không dễ tu luyện, cơ hội để ngay trước mắt mà cũng từ bỏ... Có lẽ ta đối xử với bọn họ quá tốt, nên bọn họ mới cảm thấy có thể tùy tiện dùng tài nguyên! Hơn 9900 học viên, đào thải hơn 200 người, còn có hơn 9000..."
Phương Bình dừng một chút, mở miệng nói: "Từ hôm nay, Ma Võ sẽ tiến hành hình thức loại trừ người yếu! Trung cấp không cần lo, võ giả dưới cấp ba, nếu thuộc top 100 vị trí cuối cùng hai tháng liền, trực tiếp khai trừ!
Mà võ giả trung cấp, sau khi Ma Võ kết thúc phản công, cũng sẽ tiến hành kiểm tra! Dùng chiến tích, cống hiến, chiến lợi phẩm lấy được từ địa quật làm tiêu chuẩn, nếu như không đạt tiêu chuẩn, những người này sẽ bị xóa bỏ tư cách! Đưa bọn họ đến Quân bộ, làm nhiệm vụ canh giữ!
Còn chuyện trả lại tài nguyên dùng ở trường thì ngươi cứ đưa ra vài phương án, thông báo cho tất cả mọi người.
Tuy ta rất muốn nhanh chóng tăng thực lực của Ma Võ, nhưng ta tuyệt đối không hy vọng sự trả giá của mình biến thành cái cớ cho người khác."
Trần Vân Hi lại gật đầu, Phương Bình đưa ra chiến lược, sẽ không có người phản đối, cô cũng sẽ không. Hơn nữa, trường học có hơn mười ngàn người, không phải ai cũng một lòng chinh chiến vì Ma Võ, chinh chiến vì nhân loại, đó là điều không thực tế.
Đối với đám người này, phải đặt ra luật lệ cho bọn họ.
Hai người bàn bạc vài câu, Trần Vân Hi thấy tâm trạng Phương Bình hình như không tốt lắm, bỗng nhiên cười nói: "Phương Bình, Viên Viên cũng đến cấp ba trung kỳ rồi, tiến bộ rất nhanh..."
Phương Bình lắc đầu cười nói: "Nó à? Con bé này tốt xấu gì cũng đã tôi cốt hai lần, cấp ba trung kỳ chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần nó không gây sự là ta đã cám ơn trời đất rồi! Ta bình thường cũng không có thời gian quan tâm nó, ngươi giúp ta chăm sóc nó, nghe nói dạo này nó còn chạy đến địa quật... Con bé chết tiệt này, sớm muộn cũng phải trừng trị nó!"
Phương Viên lần trước dám liều lĩnh lỗ mãng đi theo một đám người đến địa quật, thực lực của cô bé không mạnh, chỉ làm hậu cần ở thành Hy Vọng. Dù là thế, lúc Phương Bình biết tin cũng sợ vô cùng.
Cũng may Phương Viên bị người phát hiện kịp thời, đám người Ngô Khuê Sơn đều biết tình huống bên trong địa quật, sai người đưa cô bé ra ngoài. Lúc đó, chỉ cần hơi bất cẩn một chút, sẽ có khả năng rất nhiều người phải chết, nếu Phương Viên chết ở thành Hi Vọng, Phương Bình cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

Trong văn phòng, Phương Bình đang nói chuyện với Trần Vân Hi, ngoài cửa, bỗng nhiên một bóng người lóe lên.
"Đang bận à? Ta không quấy rối hai người đấy chứ?" Có tiếng người truyền đến, Phương Bình hơi thay đổi sắc mặt, trong lòng có chút bất đắc dĩ, tuyệt đỉnh quả nhiên đáng sợ.
Ngoài cửa, Chiến Vương cường tráng xách theo một tên béo, nở nụ cười.
Phương Bình vội vàng đứng lên, cười nói: "Chiến Vương tiền bối đến, mời ngồi."
Chiến Vương nhìn quanh một vòng, cười ha hả nói: "Trương tiểu tử, đừng có theo dõi ta nữa, ngươi mà còn nhìn, ta sẽ nện chết ngươi, ngươi có tin không hả?"
Sau một lát, Chiến Vương bĩu môi, cười ha hả nói: "Thằng nhóc Trương Đào này, ỷ có lực lượng tinh thần mạnh, nhìn trộm bên này xem trộm bên kia, không phải thứ tốt lành gì! Nhóc con, lần sau có nói chuyện yêu đương thì nhớ truyền âm. Với thực lực của ngươi, hắn nhìn trộm kiểu gì ngươi cũng sẽ phát hiện được một chút, truyền âm thì khó bị điều tra hơn."
Phương Bình cười ha hả nói: "Ta cũng quen rồi, muốn nghe thì cứ nghe đi, ở quá gần, ông ấy không tự chủ được, ta hiểu mà."
Khoảng cách gần như thế, đường nối ở Ma Võ có thể trực tiếp dẫn tới lối vào địa quật, có thể nói là ở ngay dưới mắt Trương Đào. Lão Trương không nhìn lén mới là lạ!
"Nói thế cũng đúng."
"Lão tổ... Có thể thả ta xuống không?" Tưởng Siêu đang bị xách cảm thấy rất bất đắc dĩ, ta là người sống sờ sờ, không phải búp bê vải, lão tổ làm gì vậy chứ?
Chiến Vương giờ mới nhớ đến hắn, tiện tay ném hắn xuống đất, cười ha hả nói: "Nhóc con, ngươi kêu thành Trấn Tinh liên hệ ta, muốn hỏi tình huống trong Ma Đô địa quật phải không? Đúng lúc ta cũng muốn tìm ngươi tâm sự đây."
Chiến Vương nói xong, trực tiếp tìm một chỗ ngồi xuống, tựa trên ghế salông, uốn éo cái mông, hài lòng nói: "Khá là thoải mái! Nhóc mập, nhớ về kêu ông ngươi đổi hết mấy cái đồ gia dụng cũ rích trong Tưởng gia cho ta! Đổi hết thành cái này này! Ta ngồi ở Ngự Hải Sơn mấy trăm năm, mông cũng sắp sưng rồi, đậu xanh, về nhà còn phải ngồi ghế gỗ cứng, ông ngươi làm cái quái gì thế hả?"
Tưởng Siêu ngượng ngùng nở nụ cười với Phương Bình và Trần Vân Hi, khóe miệng giật giật, chớ để ý, lão tổ nhà ta lớn tuổi, lại không văn hóa, nói chuyện rất là thô lỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận