Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1880: Áp Lực Lớn (2)

Phương Bình mở miệng nói: "Ta muốn chiêu mộ một số cường giả tông sư ở Ma Đô, dù sao nếu giành được Ma Đô địa quật, mọi người đều có lợi! Hơn nữa, Vương Kim Dương và Diêu Thành Quân cũng sẽ đến giúp! Lần này, ta còn muốn chiêu mộ một ít võ giả trung cấp ở các võ đại."
Phương Bình chậm rãi nói: "Bao gồm võ giả trung cấp ở Nam Võ và trường quân đội Đệ Nhất! Ma Võ và Quân Võ An hiện đang có hơn 6000 cường giả trung cấp, cộng thêm một nhóm trung cấp ở võ đại nữa, nếu có thể tập hợp được một đội quân trên mười ngàn võ giả trung cấp, vậy thì sau khi thắng lợi, chúng ta có thể tiến hành quét dọn tôm tép ở Ma Đô địa quật!"
Sau khi đại chiến cao cấp kết thúc, Phương Bình và những người khác không thể tiếp tục tham gia chiến đấu, chỉ đành trông cậy vào võ giả sơ trung cấp. Nếu bọn họ tham gia tàn sát cấp thấp, thì chính là bức bách địa quật phát động chiến tranh toàn diện.
Tuy điều này chưa chắc sẽ xảy ra, nhưng cường giả Chân Vương hoàn toàn có thể đánh vào ngoại vực bất cứ lúc nào, đồ sát nhân loại, đó là chuyện mà không ai muốn xảy ra.
Phương Bình nói xong, lúc này, Chiến Vương mới cười cười nói: "Vậy ta để đám người trẻ tuổi ở thành Trấn Tinh đến giúp ngươi được không? Vực cấp bảy ở Vương Chiến Chi Địa bị ngươi phá tanh bành, bây giờ ngay cả vực cấp tám cũng khó vào, vực cấp chín hỗn loạn như nồi cháo heo.
Yên tâm, đến cao cấp, võ giả thành Trấn Tinh cũng thường xuyên chém giết, không thiếu kinh nghiệm thực chiến. Cho bọn họ tham gia cuộc chiến Ma Đô là muốn giúp bọn họ rèn luyện, tăng thêm kinh nghiệm, tương lai, vẫn thuộc về các ngươi."
Chiến Vương cảm khái nói: "Chúng ta đều già rồi, các ngươi còn trẻ! Bây giờ cũng là thời kỳ tu luyện tốt nhất, nếu trong tương lai, đại chiến kéo dài, sớm muộn gì chiến trường này cũng thuộc về các ngươi.
Những năm qua, các ngươi ai cũng nhiệt huyết chiến đấu, hai bên cũng chưa làm quen với nhau, cũng đến lúc nên làm quen kề vai chiến đấu cùng nhau rồi. Nếu không, sau này lên chiến trường, phe mình mà cũng không nhận ra nhau, không có chút tình đồng bào nào."
Trương Đào nghe vậy cười nói: "Thành Trấn Tinh đồng ý đến ngoại vực chiến đấu rồi sao?"
"Vương Chiến Chi Địa cũng bị phá tan tành rồi, nếu không đến ngoại vực tác chiến, lẽ nào phải đến Ngự Hải Sơn giết yêu tộc?"
Chiến Vương cười ha hả nói: "Lý lão quỷ cho người đi Vương Chiến Chi Địa cũng là vì hai vương. Bây giờ hai vương hình như đã thức tỉnh, tình huống bên trong cũng rất phức tạp. Phải chờ thêm thôi, nhưng đám người Lý lão quỷ trông chừng Vương Chiến Chi Địa nhiều năm, e là sẽ không dễ dàng từ bỏ, sau này có lẽ sẽ ra tay. Trương Đào, ngươi cũng phải chuẩn bị."
Trương Đào khẽ gật đầu, cường giả tuyệt đỉnh của thành Trấn Tinh mấy năm qua chỉ trông chừng hai nơi: Giới Vực và Vương Chiến Chi Địa.
Bây giờ có lẽ Vương Chiến Chi Địa sẽ triệt để mở ra, hai vương thức tỉnh, đám người Trấn Thiên Vương chắc chắn sẽ có hành động.
Trương Đào đáp một tiếng, lại nói: "Vậy cứ kêu người của thành Trấn Tinh đến, nhưng sau khi đến ngoại vực, bọn họ phải nghe chỉ huy. Đám nhóc thành Trấn Tinh của các ngươi, đứa nào cũng kiêu căng ngạo mạn, đừng có gây phiền thêm cho ta là được."
"Kiêu căng ngạo mạn?" Chiến Vương bật cười nói: "Vậy còn phải xem đối phương là người nào!"
Chiến Vương liếc mắt nhìn Phương Bình, có cái tên này ở đây, bọn nhóc kia dám kiêu căng sao? Những người khác đều là trưởng bối, tiểu bối thành Trấn Tinh có kiêu ngạo một tí thì mọi người cũng không tiện nói gì. Nhưng Phương Bình đâu phải người hiền lành? Nếu bọn nó dám gây chuyện, Phương Bình nhất định sẽ không khách khí.
Hơn nữa, trong đám loi choi ở thành Trấn Tinh, thằng cháu Tưởng Hạo của mình chính là đứa nhoi nhất, thế mà nó cũng phục Phương Bình, những người khác, có ai dám gây chuyện chứ?
Hậu bối Lý gia, Lý Dật Minh, cũng rất cứng đầu, bây giờ cứ thấy Phương Bình là y như thấy ôn thần, lần này chắc sẽ không đến Ma Đô mà sẽ ở lại Tây Sơn địa quật.
Phương Bình mặc kệ ánh mắt đầy thâm ý của Chiến Vương, mở miệng nói: "Vậy cứ quyết định vậy đi, ta sẽ sớm liên hệ bọn họ! Ngày 25 tề tụ ở Ma Võ, còn thời gian tiến công cụ thể thì chờ bọn họ đến đông đủ rồi bàn bạc sau!
Hơn nữa, chúng ta cũng cần trao đổi thông tin của Tây Sơn và Tây Cương. Nếu yếu hơn Chân Vương, Ma Võ tự mình xử lý, dù có tình huống ngoài ý muốn phát sinh, chúng ta cũng sẽ cố gắng giải quyết. Nhưng nếu là cường giả Chân Vương, ba vị Bộ trưởng, phải nhờ vào ba vị rồi."
Lý Chấn đạm mạc nói: "Yên tâm đi! Chúng ta sẽ xử lý cường giả Chân Vương, nhưng Phương Bình, ta nhắc nhở ngươi, nếu không làm nổi, thì bỏ cuộc!
Chúng ta hiểu suy nghĩ của ngươi. Ngươi muốn biến Ma Đô địa quật thành Tử Cấm địa quật thứ hai, rất khó. Nếu không thể nhanh chóng tiêu diệt cường giả ở Ma Đô địa quật, vùng cấm sẽ nhanh chóng gửi viện quân đến, cuồn cuộn không dứt!
Hơn nữa, lần này không hề có thỏa thuận từ phía tuyệt đỉnh, ngươi cũng phải cẩn thận yêu tộc trong hai cấm địa ở Ma Đô địa quật. Chúng nó chưa chắc sẽ không ra tay."
Phương Bình gật đầu. Lữ Chấn lại là có chút kỳ quái nhìn Ngô Khuê Sơn, rốt cuộc là ai làm chủ Ma Võ? Con rể mình là hiệu trưởng cơ mà? Sao bây giờ ai cũng nghe Phương Bình vậy?
Ngô Khuê Sơn thì làm như không thấy, đừng có nhìn ta, ta không quản mấy chuyện này.
Lúc không có Phương Bình, ông đây vất vả lắm mới dẫn dắt Ma Võ chơi một trận lớn, cuối cùng thua to, suýt chút nữa là toàn quân bị diệt, ngay cả mình cũng thiếu chút nữa là ngỏm.
Ngô Khuê Sơn thấy mình cũng có trách nhiệm với cái chết của Hoàng Cảnh. Hôm đó, đáng lẽ Hoàng Cảnh có thể rút lui, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiên trì, mình cũng không khuyên hắn. Bây giờ mình không chết, còn tiến thêm một bước xa, Hoàng Cảnh và rất nhiều thầy trò khác đều đã chết hết rồi, hắn làm hiệu trưởng, đúng là vô dụng, cảm giác thật khó chịu.
Các thầy trò chưa chắc sẽ trách hắn, nhưng khi đi theo Phương Bình, bọn họ vẫn luôn thắng. Kết quả Phương Bình vừa biến mất mấy ngày, Ma Võ đã thua sạch, còn mất luôn Ma Đô địa quật, bây giờ phản công cũng phải dựa vào Phương Bình, Ngô Khuê Sơn cảm thấy mình làm việc chân tay là được rồi.
Nhớ ban đầu hắn cũng đã từng nghĩ, nếu ngày nào đó Phương Bình giúp hắn đột phá tuyệt đỉnh, hắn sẽ mặc kệ chức vụ hiệu trưởng này. Lần này, nếu không phải do hắn chọn từ bỏ, có lẽ đã có thể thật sự trở thành tuyệt đỉnh.
Nếu đã như vậy, vậy thì tiếp tục để Phương Bình dẫn dắt Ma Võ đi.
"Huống chi... Ta dù sao cũng là hiệu trưởng, đánh thắng thì cũng là công lao của ta, nếu đánh thua... thì là do thằng nhóc Phương Bình này bất tài!"
Ngô Khuê Sơn thầm nghĩ, liếc nhìn Phương Bình, ngươi muốn làm hiệu trưởng, vậy thì chuẩn bị cẩn thận đi. Trận chiến này rất quan trọng, lần phản công này, Ma Võ đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, nếu thất bại thì mới là phiền phức.
Thần thoại vô địch của Phương Bình cũng sẽ bị phá vỡ!

Sau khi xác định xong thời gian tập hợp, nhóm người Trương Đào cũng rất bận rộn, nhanh chóng ai đi đường nấy. Nhưng Lữ Chấn bị họ mang đi, Trương Đào còn có chút chuyện muốn hỏi, bao gồm cả công pháp lực lượng tinh thần.
Cái này Phương Bình cũng không quản, tuy hắn và lão Trương không hợp nhau, nhưng lão Trương cũng sẽ không hại Lữ Chấn.
Trước khi đi, Lữ Chấn bỗng nhiên nói: "Chuyện Ma Võ phản công, ngươi xem có thể sắp xếp cho ta tham dự không, nếu như không thích hợp thì ta cũng có một số thứ muốn đưa cho ngươi..."
Phương Bình hơi nghi hoặc một chút, Ngô Khuê Sơn lại vui mừng ra mặt, cười nói: "Lữ lão có thành quả nghiên cứu rồi sao?"
Lữ Chấn rất lịch sự với Phương Bình, nhưng lại không hề khách khí với Ngô Khuê Sơn, lạnh nhạt nói: "Ngươi cho rằng mấy năm qua ta ở không à? Trước đây, ta luôn bị ràng buộc lực lượng tinh thần, có một số việc khó có thể làm được. Nhưng trải qua mấy năm, cũng coi như có chút thu hoạch..."
Phương Bình nghe không hiểu, Trương Đào phía trước mới cười nhạt nói: "Lữ Chấn là chuyên gia nghiên cứu rất nhiều phạm vi, lần này không biết là có thành quả gì, hi vọng có thể là niềm vui bất ngờ."
Lữ Chấn cười nói: "Ừ, không chỉ thế, bộ trưởng, ta cũng có chút manh mối liên quan đến cách làm vững chắc không gian của nhẫn chứa đồ, ta cũng muốn bàn chuyện này với ngươi..."
Vừa nói xong, Phương Bình đã có chút choáng.
Một bên, Lữ Phượng Như hình như có chút kiêu ngạo, liếc mắt nhìn Phương Bình, lạnh nhạt nói: "Sư tổ của ngươi chính là người khởi xướng rất nhiều hạng mục nghiên cứu! Bao gồm cả nhẫn chứa đồ, lúc trước cũng là do sư tổ của ngươi phát minh. Mấy năm nay sư tổ của ngươi không có mặt, tiến độ đình trệ, hiểu chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận