Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1573

"Khó!” Trương Đào trả lời: “Cấp chín của tà giáo rất ít kẻ yếu, lần này căn cứ theo tình báo, có 4 vị trưởng lão, là Tam Trưởng Lão, Lục Trưởng Lão, Bát Trưởng Lão, Cửu Trưởng Lão ra tay, còn có Đại Trưởng Lão ẩn núp trong bóng tối. Năm vị trưởng lão này, yếu nhất là Cửu Trưởng Lão, Bát Trưởng Lão khó nói, có thể yếu, có thể mạnh.
11 vị cấp tám một hai tầng kim thân, đối phó hai cấp chín yếu, chỉ ngăn cản thì không thành vấn đề. Chỉ khi nào... Đương nhiên ta sẽ bảo bọn họ dốc hết toàn lực, ngăn cản Bát và Cửu Trưởng Lão."
"Năm người!" Phương Bình hít sâu một hơi nói: "Bọn họ có thể ngăn cản hai người không?"
"Cố gắng hết sức thôi."
"Vậy ba người còn lại đều là cường giả có bản nguyên sao?"
"Đúng thế."
"Đại Trưởng Lão mạnh cỡ nào?"
"Không xác định, nhưng ít nhất cũng ngang cơ top 10 Hoa Quốc, đương nhiên là dưới tuyệt đỉnh.
“Top 10... Chẳng phải là giống như Triệu minh chủ? Đây mới chỉ là tình huống tốt nhất..." Phương Bình nhíu mày nói: "Trần hiệu trưởng là cấp tám ba tầng kim thân, có thần binh trong tay. Nam hiệu trưởng cấp tám năm tầng kim thân, thực lực rất mạnh, Lưu lão mới cấp tám một tầng kim thân...
Bọn họ tối đa có thể cuốn lấy Lục Trưởng Lão, nếu như tên của các Trưởng Lão được xếp theo thực lực. Nhiều nhất như vậy, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm! Đại Trưởng Lão và Tam Trưởng Lão..."
Trương Đào trầm ngâm nói: "Tam Trưởng Lão giao cho Bắc Cung Vân, Đại Trưởng Lão thì... Có hơi phiền toái, đương nhiên, hắn chưa chắc sẽ ra tay, nếu thật sự ra tay, ngươi yên tâm, sẽ có người ngăn cản.
Then chốt không phải cái này, lần này, phát động năm vị Cứu Thế Trưởng Lão, nhưng ta không chắc đó đã là toàn bộ. Nếu chỉ là như vậy thì còn có thể chịu được. Nhưng bây giờ, chúng ta vẫn chưa có tin tức của Nhị Trưởng Lão, Tứ Trưởng Lão, Ngũ Trưởng Lão, Thất Trưởng Lão, Thập Trưởng Lão..."
"Long Vương là trưởng lão thứ mấy?"
"Thất Trưởng Lão, nhưng hắn không thể ra tay..."
"Bốn người khác có thể sẽ ra tay sao?"
"Đúng."
"Những người này, biết được tin tức của một vài người rồi sao? Hay là trực tiếp đánh giết bọn họ luôn..."
"Không được, đánh rắn động cỏ, rất phiền toái. Đại Giáo Hoàng là ai, thật ra chúng ta vẫn rất tò mò, cái tên này ẩn giấu rất sâu, nếu là dưới tuyệt đỉnh thì đỡ, nếu là tuyệt đỉnh... khi đại chiến xảy ra, có một số việc sẽ rất phiền phức."
Phương Bình không nói gì, một lát sau mới nói: "Tà giáo cũng có cường giả cấp bảy, tám, nếu lại có người chạy đến thì kế hoạch sẽ bị quấy rầy. Với lại, nếu Đại Giáo Hoàng không phải tuyệt đỉnh, hắn chưa chắc sẽ ở Núi Ngự Hải, có thể sẽ đi ra, hắn ra tay, vậy thì càng phiền thêm."
Trương Đào gật đầu, nhìn về phía Phương Bình nói: "Đúng là rất phiền, cũng rất nguy hiểm. Nếu bây giờ hối hận, cho ngươi cơ hội dừng lại! Không được thì trực tiếp đánh giết mấy người đã rõ thân phận, hù chết tà giáo, như vậy cũng được, ít nhất trong ngắn hạn bọn họ sẽ không dám ló đầu ra."
"Không biết mới là nguy hiểm..." Phương Bình nỉ non một tiếng, nói: "Bộ trưởng, lực lượng tinh thần phân hoá thể thì sao?"
Trương Đào cũng không nhiều lời, ném cho hắn một thanh kiếm nhỏ màu xanh ngọc: "Của Lý Chấn, tiêu diệt hai, ba cấp chín yếu không thành vấn đề, gặp phải cường giả bản nguyên đạo, trừ ba trưởng lão xếp hạng đầu, những người khác đều có hy vọng tiêu diệt."
"Ngài thì sao?"
"Ta gần đây không thể phân thân nữa, nếu không sẽ rất phiền..."
Phương Bình thấy ông không giống nói láo, có chút đau đầu, đồng nghĩa với nếu gặp phải ba trưởng lão đứng đầu vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
Sau một khắc, Trương Đào bỗng nhiên cười nói: "Không thể phân thân là thật, nhưng cũng không sao, ta chuẩn bị cho ngươi mười mấy cái đồ giả, mang theo hơi thở của ta, hù dọa bọn họ chơi. Đến thời khắc mấu chốt, lấy ra, cũng có thể hù chết bọn họ, bắt được cơ hội thì chạy, không được nữa thì thu lại khí tức trốn vào trong biển, làm gì dễ tìm được ngươi.
Nhóc con, cái này phải trông cậy vào ngươi, có thể ngăn thì ngăn, không ngăn nổi thì vắt chân lên cổ chạy.
Còn dám người Lưu Phá Lỗ thì... Mục tiêu của đối phương là ngươi, giết bọn họ chẳng có gì tốt, ngươi chạy, bọn họ cũng không dám ở lại. Hiểu ý của ta không?"
Phương Bình gật đầu, cũng không nói thêm nữa, nhận mười mấy quyển sách thủy tinh từ tay Trương Đào, lại nói: “Hay là ngài lại làm mười mấy thanh tiểu kiếm, ta trộn hàng giả vào trong đồ thật, xem có thể lừa chết mấy người được không."
Trương Đào bật cười, trả lời: "Được, ta sẽ kêu Lý Chấn làm thêm một ít. Còn nữa, hôm đó địa quật e là sẽ có phiền toái không nhỏ, ngươi cũng đừng gây thêm phiền phức cho chúng ta, đừng có chạy về phía địa quật, chạy về biển..."
"Biết rồi."
Hai người bàn bạc xong, định xong kế hoạch, Phương Bình không nói nữa, nhìn về phía bếp lò.
Lúc này, trong bếp lò đỏ tươi, toàn là máu!
Lửa năng lượng thật ra không thiêu đốt nhục thân. Máu tươi... Đó là máu do Tần Phượng Thanh làm ra.
Thấy cảnh này, Phương Bình nhíu chặt lông mày, Trương Đào cũng than nhẹ một tiếng, đúng là hung ác, không biết có qua nổi cửa này hay không.
...
"Ầm!"
Tiếng nổ tung từ trong lò vang lên.
m thanh "Ầm ầm" vang lên không ngừng, chất lỏng trong lò đã hoàn toàn biến thành màu đỏ máu.
"Mất kiểm soát rồi..."
Phương Bình nỉ non, ánh mắt đầy vẻ phức tạp. Mất kiểm soát rồi!
Tần Phượng Thanh không kiểm soát được năng lượng, bị năng lượng thiêu đốt, nhục thân đã bắt đầu nổ tung.
"A!"
Tiếng kêu khàn khàn từ trong lò vang lên, ngay sau đó, Tần Phượng Thanh đứng lên, máu phun ra từ tai mũi, năng lượng bắt đầu tấn công đầu của hắn rồi.
"Chút... chút... chuyện nhỏ này sao có thể giết chết ông đây chứ?"
"Đến đây."
"Phương Bình! Nổi lửa lớn lên một chút, đốt lớn một chút, đốt đi!"
Vẻ mặt Tần Phượng Thanh dữ tợn, quay người nhìn về phía Phương Bình gào thét.
Ngọn lửa năng lượng bắt đầu thiêu đốt ở trong thân thể của hắn, bắt đầu bùng nổ, hết lần này đến lần khác đánh thẳng vào nhục thể, lục phủ ngũ tạng của hắn.
Ngô Khuê Sơn lạnh lùng quát: "Câm miệng! Mau khống chế năng lượng tuần hoàn, muốn chết phải không?"
Tần Phượng Thanh nhếch miệng, vô cùng dữ tợn, cười nói: "Không sao! Lửa to một chút. Ta nói thật, nhiêu đây chưa đủ. Đao cùn cắt thịt đau, dứt khoát nổi lửa lên, mạnh vào, nếu đốt không chết ta... thì ta sẽ lên cấp bảy.
Thiêu chết ta rồi thì cũng chỉ là chuyện một cái chớp mắt mà thôi.
Bây giờ... lửa nhỏ râm rỉ, đốt đau quá!"
Mọi người nhíu mày, Phương Bình hít vào một hơi, hỏi: "Ngươi chắc chắn chứ?"
"Chắc... chắc chắn!"
"Vậy thì bắt đầu đi!"
"Phương Bình..." Ngô Khuê Sơn khẽ quát một tiếng.
Có thể tăng thêm hỏa lực, nhưng bây giờ bọn họ đang giúp Tần Phượng Thanh từ từ loại bỏ tạp chất trong cơ thể, một khi lửa năng lượng quá lớn, mặc dù có thể thiêu đốt nhanh hơn một chút, nhưng năng lượng có thể mất khống chế, Tần Phượng Thanh cũng chết nhanh hơn.
"Rất đàn ông! Nào, làm đi!"
Tần Phượng Thanh cười to, Phương Bình cũng không nói nhiều, lực lượng tinh thần bỗng bộc phát, tiếp tục đốt tất cả dịch năng lượng trong lò.
"Ầm!"
Ngọn lửa năng lượng lập tức bùng lên, không trung cũng bị đốt đến mức vặn vẹo.
"A!"
Lúc này, Tần Phượng Thanh đã hoàn toàn biến thành ngọn đuốc sống, cao giọng hét thảm lên.
"Xoạt xoạt..."
Trứng vàng trước đó còn chưa hoàn toàn bị hủy đi, nhanh chóng sụp đổ, cây nhỏ phía trên trứng vàng sớm đã biến mất không thấy gì nữa.
"Thoải mái... Thoải mái!"
Tần Phượng Thanh kêu to, ngọn lửa năng lượng lan ra toàn thân, do năng lượng mất khống chế, thân thể hắn có vài chỗ trực tiếp nổ tung.
m thanh ầm ầm không ngừng vang lên.
Năng lượng lỏng trong lò cũng ngày càng ít đi, cơ thể Tần Phượng Thanh dường như biến thành thủy tinh, trở thành ngọc lưu ly. Nhóm người Phương Bình yên lặng quan sát, không ai nói gì.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn, phần bụng Tần Phượng Thanh trực tiếp nổ ra một cái lỗ lớn, có thể nhìn rõ các bộ phận bên trong.
"Đồ vô dụng!" Phương Bình chợt quát mắng: "Đồ vô dụng! Mẹ nó, chỉ giỏi nói phét. Ông đây còn kiểm soát sức mạnh giỏi hơn ngươi, ngươi một võ giả cấp sáu, ngay cả sức mạnh của bản thân cũng không kiểm soát được, còn mặt mũi nói người khác vô dụng? Ngươi mà vô địch thiên hạ cái quái gì?
Lý lão sư cấp sáu có thể chém cấp tám, kiểm soát sức mạnh đến cực hạn, thiêu dốt Lý lão sư, chắc chắn ông ấy còn chẳng kêu rên ư hử gì."
"Đừng... đừng mắng... ông đây không vô dụng!"
Tần Phượng Thanh mặt mày dữ tợn, có chút không cam lòng, ông đây không phải kẻ vô dụng!
Không thể kiểm soát sức mạnh của cấp sáu, đó là vì lên cấp quá nhanh, hắn không phải vô dụng, hắn là võ giả vô địch!
"Thu!"
Tần Phượng Thanh khẽ gầm một tiếng, bỗng nhiên nhếch miệng cười to với Phương Bình, vừa nãy, cánh tay trái của hắn suýt nữa thì nổ tung, kết quả hắn cưỡng ép khống chế được rồi.
Vừa cười xong... “ầm” một tiếng, chân trái nổ tung ra một cái lỗ to.
Tần Phượng Thanh nghiến răng chịu đựng, lại mất kiểm soát rồi.
Sau đó, Tần Phượng Thanh không có thời gian nói chuyện phiếm nữa, hắn không ngừng khống chế sức mạnh bản thân, không cho năng lượng tinh khiết bị bén lửa, lọc ra năng lượng tạp chất trong cơ thể. Nhục thân cũng lần lượt bị nứt toác ra, xương cốt vỡ nát tới mấy cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận