Toàn Cầu Cao Võ

Chương 791: Hơi Kỳ Quái

Đêm đó, nhóm người lão Lý liền chạy về Ma Võ.
Phương Bình không vội, những người khác cũng không quá lo lắng về an toàn của hắn, trên mặt đất, không thể trắng trợn không kiêng dè như vậy, huống hồ, nơi đây còn là Nam Giang.
Lúc này, biết bao nhiêu cường giả cấp chín toàn quốc đang chăm chú để ý nơi này, sẽ không ai xằng bậy.
...
Dương Thành.
Đến khi Phương Bình mở cửa vào nhà, cả nhà đang dùng cơm không tự chủ nhìn về phía hắn.
Sao bỗng nhiên trở về rồi?
Phương Bình cười ha hả nói: "Ba, mẹ, con về rồi."
"Này bé ú, xới cho anh bát cơm, lâu lắm không ăn cơm rồi."
Phương Viên sưng mặt lên, sự vui vẻ vừa rồi bị dập tắt, ông anh đáng ghét này!
Đáng ghét thì đáng ghét, cô bé vẫn rầu rĩ không vui đi xới xơm, cô bé vẫn còn hy vọng Phương Bình sẽ lo cho mình đây.
Phương Bình cười ha hả ngồi xuống, tiện tay bốc lấy một miếng sườn bỏ vào miệng nhai rộp rộp, xương cũng bị hắn nhai nát, trong lòng vui vẻ nói: "Hương vị không tệ nha, mẹ, tay nghề của mẹ vẫn tốt như ngày nào!"
Lý Ngọc Anh lúc này mới hoàn hồn trở lại, vừa bực mình, vừa buồn cười nói: "Lần nào cũng đột nhiên trở về, cũng không gọi báo trước gì cả!"
"Điện thoại di động hết pin, con bay trở về."
Thụy An cũng không xa nơi đây, lần này, hắn thực sự là bay về nhà.
Lý Ngọc Anh cũng không nghĩ nhiều, bà cho rằng con trai mình ngồi máy bay bay về, nhưng Phương Viên mới vừa xới cơm xong lại chấn động nói: "Bay về?"
"Đương nhiên, anh trai em bây giờ là cấp năm rồi, bay nhanh lắm."
"Cấp năm rồi!"
Miệng Phương Viên mở to đến mức có thể nhét vừa một quả táo!
Phương Bình… cấp năm rồi!
Thiên phú 699 khủng bố đến mức độ này sao?
"Anh… anh chỉ mới là sinh viên đại học năm hai, học kỳ…"
Phương Bình vừa ăn cơm, vừa cười nói: "Vậy thì đã sao, ngày mai về Ma Võ, anh sẽ tiếp quản Ma Võ đấy, tuổi tác không là vấn đề, chỉ cần em có thực lực, có đầu óc, tất cả đều không thành vấn đề.
Bé ú..."
"Không cho phép gọi em như vậy!" Phương Viên tức giận, không xới cơm cho anh nữa.
Phương Bình cười nói: "Được rồi, được rồi, con gái lớn rồi, muốn thể diện chứ gì, anh hiểu."
Phương Bình vừa nói, vừa ăn như hổ đói, đã nhiều ngày hắn không ăn cơm rồi.
Ăn một hồi, Phương Bình lại nói: "Em tu luyện tới đâu rồi?"
"Cũng ổn, mấy ngày trước mới kiểm tra, khí huyết 175 cal rồi.
"Ô, không tệ lắm, sắp hai lần tôi cốt rồi, cũng được đấy, không làm anh đây mất mặt."
Phương Bình cười cười, nhìn về ông bố yên lặng quan tâm nghe chuyện của mình, cười nói: "Ba, dạo này bên Dương Thành không sao chứ?"
"Đề đốc Bạch mấy ngày nay rất căng thẳng." Phương Danh Vinh nhẹ giọng nói: "Hình như Thụy An xảy ra chuyện rồi."
"Vâng, gặp phải một vài chuyện phiền toái nhỏ, không phải chuyện gì quá lớn, đã giải quyết rồi ạ."
Phương Bình nhai xương cót ca cót két, tiếp tục nói: "Ba mẹ, có những lúc con sẽ rất bận, gọi điện thoại chưa chắc đã được, nếu ba mẹ có việc gấp mà không tìm được con, có thể đến phủ Tổng đốc Nam Giang nhờ hỗ trợ.
Lần này, con đã giúp bọn họ một ân huệ lớn, những chuyện nhỏ nhặt bình thường bọn họ sẽ không từ chối."
Nói xong, cơ thể Phương Danh Vinh hơi cứng lại, con trai mình lại làm gì nữa rồi?
Phương Viên thì lại cảm thấy có hứng thú, vội vàng ngồi xuống bên cạnh hắn, hưng phấn nói: "Phương Bình, anh lại làm gì rồi?"
"Em nhiều chuyện như vậy làm gì." Phương Bình nói xong thấy gương mặt tròn tròn của cô bé tò mò nhìn sáng, hắn thuận tay véo má một cái, vui sướng hài lòng nói: "Hơi mập một chút, nhéo rất sướng, được đấy!"
Phương Viên mếu máo sắp khóc đến nơi, thẹn quá hóa giận nói: "Không mập!"
"Ba mẹ, con không mập, đúng không?"
Hai người bật cười không ngớt, không ai lên tiếng.
Phương Bình cũng cười, cười một hồi lại nói tiếp: "Đừng quan tâm mấy chuyện này, tu luyện cho tốt, nỗ lực học tập, anh trai em bây giờ thực lực ngày càng mạnh, địa vị cũng theo đó mà nâng cao, như nước lên thì thuyền lên. Sống trên đời khó tránh khỏi việc sẽ đắc tội một số người, không thể gọi là kẻ thù, nhưng nhìn anh không thuận mắt cũng có không ít.
Có lẽ cũng sẽ không dám làm liên lụy đến người nhà của anh, nhưng cẩn thận không bao giờ thừa.
Anh quá bận, không có thời gian chăm sóc người nhà, em đó, bây giờ cũng là nhân vật quan trọng, là trụ cột trong nhà rồi.
Thực lực em mạnh hơn một chút thì anh đã yên tâm hơn nhiều rồi."
"Trước đây không nói những lời này, là vì sợ nhà mình cho lắng cho con. Nhưng bây giờ, thực lực con ngày càng mạnh, ngược lại, con không lo lắng cho mình, mà lại lo lắng cho nhà mình nhiều hơn.
Có vài người bụng dạ hẹp hòi lắm, không có cách nào làm gì con, mà đi gây phiền phức với nhà mình, vậy thì không được rồi.
Bị bắt nạt, chịu thiệt thòi gì cũng đừng giấu trong lòng, cứ nói cho con biết. Khi cần thiết, cũng sẽ phải giết gà dọa khỉ, uy hiếp một vài người."
Phương Bình ung dung nhẹ nhàng nói, nhưng vợ chồng Phương Danh Vinh đều biến sắc, gương mặt lộ vẻ ưu phiền.
Phương Viên cũng không để ý đến cục tức trong lòng, vội vàng nói: "Anh, anh lại đánh người rồi hả?"
"Không khác mấy đâu, còn nghiêm trọng hơn một chút, cho nên, em càng phải cố gắng tu luyện, biết chưa?"
"Ừm!"
Phương Viên trịnh trọng gật đầu, có áp lực rồi!
Phương Bình cười to một trận, tiếp tục ăn cơm, phòng khách rơi vào yên tĩnh.
Cơm nước xong xuôi, Phương Bình kéo Phương Viên vào phòng luyện công, lấy tinh hoa năng lượng không còn nhiều cho Phương Viên dùng một chút.
Tinh hoa năng lượng khá ôn hòa. Nếu đổi thành đá năng lượng, cường độ năng lượng quá lớn, Phương Viên không hẳn có thể chịu được, nói không chừng lại bị nổ.
Đương nhiên, Phương Bình cũng không cho nhiều, chỉ một giọt nhỏ.
Phương Viên mơ hồ, cũng không biết rốt cuộc thứ này là gì, đương nhiên cũng không quá để ý.
Lúc hai anh em ngồi tâm sự, cô bé không nhịn được tò mò, hỏi: "Anh, anh nói anh sắp tiếp quản Ma Võ hả?"
"Ừ."
"Sao mà được chứ, không phải nói trường anh có Tông sư ư?"
"Tông sư thì làm sao?" Phương Bình cười nói: "Nhóc à, khi nào em vào giới võ đạo, em sẽ rõ anh em vĩ đại cỡ nào. Đương nhiên, nếu tới ngày ấy, anh có lẽ cũng đã thành tông sư rồi, cho nên, không cần nghĩ Tông sư vượt xa tầm với như vậy."
"Nhưng thiên phú của em mới có 160…"
"He he, không sao cả, vừa rồi anh mới cho em dùng thuốc tăng cường thiên phú, hiện tại, thiên phú em đã tăng lên, nếu không tin, em cứ tu luyện là biết rồi."
Phương Viên bán tín bán nghi, còn có thuốc tăng cường thiên phú hả?
"Đừng nghi ngờ, thật đấy."
"Thật hả?"
"Đương nhiên!"
"Vậy thiên phú của em hiện tại bao nhiêu rồi?"
"Sắp 200 rồi, sau này anh có thứ gì tốt đều sẽ cho em dùng, sớm muộn cũng sẽ cao lên 400, 500 điểm thiên phú!"
Phương Viên nghe nói như thế, lập tức vui mừng ra mặt, hài lòng hẳn hoi, ông anh mình tốt quá trời quá đất!
Phương Bình vui vẻ hài lòng, tiếp tục véo má con bé, con bé em mình thật dễ bị lừa, nói cái gì tin cái nấy.
...
Ngày hôm sau, Phương Bình tạm biệt người nhà, trở về trường học.
Ngay lúc Phương Bình đang trên đường trở về…
Tại Ma Võ, phòng làm việc của hiệu trưởng.
Ngô Khuê Sơn đứng bên bệ cửa sổ, nhìn đám học sinh dưới lầu, nhẹ giọng nói: "Chúng ta già rồi."
Hoàng Cảnh đứng bên cạnh, khẽ cười nói: "Vốn đã già rồi."
"Nhưng cũng không già tới mức không thể động đậy chứ?" Ngô Khuê Sơn sâu xa nói: "Đây là muốn đoạt quyền rồi."
"Không phải nói muốn để ngươi an tâm tu luyện, nhanh chóng đột phá cấp chín sao?"
Ngô Khuê Sơn dở khóc dở cười nói: "Không ngờ, ta tu luyện tới mức này, còn phải cần thằng nhóc Phương Bình này làm kế hoạch tương lai cho ta sao?"
Hoàng Cảnh lại cười khẽ, mở miệng nói: "Vậy ngươi cũng có thể từ chối mà, chẳng lẽ hắn thật sự dám ép buộc ngươi ủy quyền cho hắn sao?"
"Thế ngươi thì sao?"
"Ta?"
Hoàng Cảnh cười nhạt: "Chỉ cần Ma Võ ngày một tốt hơn, ta không thành vấn đề."
"Nhưng trong lòng ta không thoải mái."
"Đánh hắn một trận đi, đánh gần chết rồi nói một câu, "Ngươi quản lý trường cho tốt vào, nếu không, ta xử đẹp ngươi". Nói mấy câu đe dọa hung ác vào, nghe uy nghiêm một chút…"
"Thế đấy là làm gì?"
"Giữ thể diện khi bị đoạt quyền."
"Chuyện cười của ngươi nhạt như nước ốc ấy."
"Vậy ngươi từ chối đi, sau đó nghĩ cách lo cho Ma Võ nhiều hơn."
Ngô Khuê Sơn đau đầu nói: "Nhưng ta quả thật muốn tu luyện."
"Vậy thì hết cách rồi, ngươi vừa muốn tu luyện lên cấp chín, lại muốn nắm quyền, dù sao cũng phải chọn một cái làm trọng tâm chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận