Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1826: Tiến Thoái Lưỡng Nan (3)

Trương Đào nói vài câu, lại than thở: "Xem số mệnh thôi! Không phải cái gì cũng xảy ra theo ý chúng ta! Với lại, ngươi phái Quân Tinh Lạc tiến vào địa quật Tây Sơn, chờ đợi đại chiến! Để Trương Vệ Vũ đi địa quật Tây Cương, lần này... để Trương Vệ Vũ đổi với mấy vị cấp chín khác, để hắn sống sót đi ra, nhưng phải trọng thương sắp chết, không được đột phá ở địa quật, không, tốt nhất phải khiến bọn họ cảm thấy hắn không còn cơ hội đột phá nữa.
Giống như Khổng Lệnh Viên năm đó vậy, bắt hắn đi bế quan! Đột phá trong lúc bế quan... làm thế sẽ giấu được sự tồn tại của một vị tuyệt đỉnh!"
Lý Chấn đau đầu nói: "Ngươi nói thì đơn giản lắm! Bị thương mà không chết, khiến người ta cảm thấy không còn hi vọng đột phá, nói thì dễ, chỉ cần sơ sẩy một chút... Trương Vệ Vũ sẽ tiêu ngay!"
"Không có kế hoạch hoàn hảo! Nếu như không thể được, vậy thì phải chạy trốn!"
Trương Đào cười nói: "Cử thử đi! Nhân loại không thể có thêm tuyệt đỉnh, nếu liên tục có người đột phá, địa quật đâu còn chờ được nữa? Giết mấy cái cấp chín, không có lời. Không chỉ là Trương Vệ Vũ, Ngô Khuê Sơn cũng phải như thế!"
Trương Đào nhíu mày nói: "Hai người này, nếu như đột phá, tốt nhất là nên đột phá trên mặt đất, còn phải giấu đi! Đặc biệt là lúc này, tuyệt đối không thể để địa quật phát hiện, chúng ta Hoa Quốc lại có thêm hai vị tuyệt đỉnh! Nếu không, địa quật sẽ không nội chiến, mà sẽ liên thủ nhất trí đối phó chúng ta!"
Lý Chấn trầm ngâm nói: "Giấu... Khá là khó!"
"Ta biết, ta, ngươi và Nam Vân Nguyệt liên thủ, tạo ra một phong ấn, để bọn họ vào trong đó đột phá, chờ đợi đại chiến xảy ra, bọn họ mới có thể phát huy tác dụng to lớn hơn! Đột nhiên có thêm hai vị tuyệt đỉnh, có lẽ có thể giết bọn họ trở tay không kịp, tiêu diệt một hai vị cường giả Chân Vương!"
"Biết rồi." Lý Chấn khẽ gật đầu, đăm chiêu.
Trương Đào thấy thế lại nói: "Còn lo lắng cái gì? Đi sắp xếp đi! Phía ta cũng cần an bài một số thứ, ngươi đừng có đến quấy rầy ta mãi, Quân bộ rảnh lắm à? Kinh Đô không thống kê chiến công hả? Tử Cấm địa quật ngươi xử lý thế nào rồi? Di chuyển được bao nhiêu nhân khẩu rồi?
Với lại, bên Cấm Kỵ Hải, ngươi tốt nhất phải đi xem, đừng để bên đó có chuyện. Hiện tại người đối phó với địa quật là chúng ta, không cần phải tiếp tục thủ Ngự Hải Sơn nữa, để Nam Vân Nguyệt có thời gian đi cấm địa uy hiếp bọn họ...
Còn có, Quân bộ nói muốn chiêu mộ một triệu binh sĩ, đầu đuôi thế nào? Lý Chấn, ngươi không có chuyện gì làm à? Rảnh rỗi quá nhỉ?"
Lý Chấn bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng biết mình rất bận, không nói nhảm nữa, nhanh chóng rời đi. Trước khi đi lại có cảm giác như quên mất cái gì. Đúng vậy, mình quên mất cái gì rồi?
Trương Đào cũng mặc kệ hắn, hắn mới không thèm nhắc Lý Chấn quên lấy đá năng lượng trước khi đi.
Chờ Lý Chấn đi rồi, hắn mới lẩm bẩm: "Lần này... phải mượn cuộc chiến Ma Đô để đánh nhau mới được! Phải làm như thế, mới có thể khiến địa quật đối địch với hai vương! Nhưng nếu vô duyên vô cớ gây ra đại chiến thì… Không làm được! Phải là trong lúc vô tình, ngay cả nhân loại cũng không biết sẽ có đại chiến... then chốt vẫn là Ma Đô!"
Trương Đào liếc nhìn phương xa, nhìn về phía Ma Võ. Việc này, có lẽ còn phải nhờ Phương Bình. Để hắn gây chuyện... gây ra chuyện lớn thật lớn, chọc giận Chân Vương, bắt Chân Vương phải phá giới vượt qua Ngự Hải Sơn, chạy đến giết hắn.
Nhưng hải gây ra chuyện gì mới có thể khiến Chân Vương tức giận?
"Khiến Chân Vương phẫn nộ liều lĩnh... Chúng ta thuận thế bị động ứng chiến! Mượn cơ hội gây ra đại chiến tuyệt đỉnh toàn diện, nhưng không được gây ra sinh tử chiến..."
Trương Đào lặp đi lặp lại, đang trầm tư, cân nhắc.
Việc này, rất khó làm. Còn phải cẩn thận không được để tuyệt đỉnh nhân loại chết mất!
Hơn nữa còn phải khống chế mức độ, để không gây ra đại chiến toàn diện thật sự. Trong lúc nhất thời, Trương Đào cũng có chút đau đầu.
Điểm mấu chốt vẫn là Ma Đô, thằng nhóc Phương Bình phải làm gì đây? Mình có nên hướng dẫn một chút không? Nếu mình hướng dẫn, có lẽ sẽ càng dễ gây ra đại chiến tuyệt đỉnh hơn... Với tính cách của nó, nếu quá đà, thật sự có thể gây ra tử chiến.
"Mức độ!"
"Khó!"
"Có nên nói không?"
"Nói thì phiền, hắn cứ khoe khoang không biết kiêng dè. Không nói cũng phiền, hắn chưa chắc có thể gây ra đại chiến..."
Trong lúc Trương Đào đang suy nghĩ, Phương Bình đã trò chuyện xong với Trần Vân Hi, cũng đang suy nghĩ một chuyện. Nếu lần này hắn gây ra phiền toái lớn, lão Trương chắc sẽ không ngồi xem chứ nhỉ? Nhưng bây giờ đã trở mặt, nếu mình gặp phiền phức, lão già này có lẽ sẽ ngồi xem, rồi nói "Chính ngươi tự gây ra chuyện thì tự mà giải quyết", Phương Bình phiền muộn vô cùng.
"Khó!"
"Phải khống chế mức độ, không thể khiến Chân Vương quá tức giận, nếu không Chiến Vương sẽ không chịu đựng được."
"Nhưng đang lúc đại chiến, phải làm sao để khống chế đây? Với lại, mình còn là mục tiêu đuổi giết của hai đại vương đình, lại còn dám xuất hiện ở địa quật, vốn là phiền phức, nhưng nếu mình không đi, thì sẽ càng phiền hơn, phản công mà không có mình, Ma Võ chắc chắn sẽ chịu chết!"
Trong lúc nhất thời, Phương Bình cảm thấy đau đầu ghê luôn!
Nếu không khống chế tốt mức độ, thì dựa theo thói quen trước kia, có thể giao cho Trương Đào giải quyết hậu quả, nhưng bây giờ, mọi người trở mặt, Phương Bình không thèm nói chuyện với Trương Đào, làm sao mà thương lượng được. Nhưng nếu không thương lượng thỏa đáng, trận chiến này khó đánh lắm!
"Còn có, đại chiến chắc chắn sẽ đốt tiền, chắc lần này mình sẽ phải tốn nhiều điểm tài phú lắm, phải tìm cách hồi vốn chứ, miệng ăn núi lở sẽ xong đời, muốn lấy lại vốn cũng phiền vô cùng."
"Có nên tìm Trương Đào thương lượng không trời?"
"Tính sau vậy!" Phương Bình đau đầu, chờ đi Giới Vực về rồi tính sau.
Hắn muốn đi xem tình hình của "người anh em" Giảo trước, rồi sẽ sắp xếp kế hoạch tiếp theo.

Trương Đào rời đi, Chiến Vương bắt đầu tọa trấn Ma Đô. Sau khi Chiến Vương tọa trấn Ma Đô, Tưởng Siêu cũng bắt đầu tu luyện ở Ma Võ, lần này Chiến Vương lấy một đóa Thiên Kim Liên của Phương Bình cho hắn, ba quả Kim Thân, đều là để chuẩn bị cho hắn vào cấp tám.
Có Tưởng mập mạp ở đây, rất nhiều chuyện đều dễ làm hơn.

Trong đường hầm dưới lòng đất. Chiến Vương cảm thấy gần đây mình bận rộn vô cùng. Bận chế tạo Bách Vương Tệ, bận giúp Phương Bình cải tạo chiến phủ cấp chín thành đao.
Không chỉ thế, Ma Võ còn có ba vị võ giả con đường bản nguyên, thường xuyên đến tìm hắn hỏi một số vấn đề. Mấy vị này Chiến Vương cũng biết, vốn là võ giả từng sinh sống ở Thành Trấn Tinh. Đối với việc bọn họ có thể tiến vào cấp chín nhanh như vậy, Chiến Vương cũng có chút bất ngờ.
Bên này còn chưa hết bận, Phương Bình đã chạy tới thấy sang bắt quàng làm họ rồi. Bây giờ cứ nhìn thấy Phương Bình là Chiến Vương lại đau đầu.
Thằng nhóc này lúc nào cũng có một đống vấn đề!
Chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng tìm mình lảm nhảm, hắn rất bận đó. Nhưng lần này Phương Bình tìm đến Chiến Vương không phải vì Ma Đô mà là vì bản thân hắn.
Trong đại sảnh dưới đất, Phương Bình tươi cười mang theo Tưởng mập mạp làm cái cớ, vừa xuống dưới đất, Phương Bình đã ném hắn sang một bên, tự mình đi chơi.
Không quản ánh mắt u oán của Tưởng Siêu, Phương Bình ngồi xuống đối diện Chiến Vương, cung kính nói: "Tiền bối, lần này Phương Bình đến là muốn xin cố vấn một số phương diện về tu luyện võ đạo. Ngài kiến thức rộng rãi, chỉ cần tùy tiện chỉ điểm ta vài câu, ta cũng sẽ có thu hoạch lớn."
"Nói." Chiến Vương vừa chế tạo Bách Vương Tệ vừa chờ hắn hỏi, thằng nhóc này có một đống vấn đề, hắn hiện tại không muốn ở lại Ma Đô chút nào, thành Trấn Tinh vẫn thanh tĩnh hơn.
"Thứ nhất, vấn đề cấp tám đột phát lên cấp chín. Cấp chín phân chia thành cấp chín yếu và cấp chín bản nguyên, mà trong cái nhìn của ta, cấp chín yếu và cấp tám không khác gì nhau cả. Vậy thì bọn họ phân chia hai cấp này theo nguyên tắc nào? Chênh lệch ra sao?"
Chiến Vương lắc đầu nói: "Những thứ này ngươi cứ việc hỏi đám cấp chín bình thường kia cũng được, đa số đều sẽ biết, xem ra ngươi bình thường cũng không nghiêm túc nghe giảng bài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận