Toàn Cầu Cao Võ

Chương 799: Cấp Chín Tuyệt Đỉnh

Đối với chuyện Lữ Phượng Nhu để Triệu Tuyết Mai mang cổ phần đến, hắn kỳ thực không bất ngờ, tính cách của Lữ Phượng Nhu chính là như vậy.
Thứ khiến Phương Bình bất ngờ là hắn vẫn cho rằng cổ phần của Lữ Phượng Nhu ở công ty dược phẩm có lẽ không ít.
Công ty dược phẩm vẫn chưa lên sàn chứng khoán, mà loại công ty mang tính lũng đoạn thế này cũng không cần ra thị trường.
Nhưng chỉ có 100 cổ phiếu thì đúng là quá ít, không phù hợp với thân phận của cha Lữ Phượng Nhu cho lắm.
Triệu Tuyết Mai phức tạp nói: "Ngươi không biết tình hình của công ty dược phẩm phải không? Từ khi thành lập đến hiện tại, sau mấy lần thay đổi, bây giờ tổng vốn cổ phần cũng chỉ mới có 200 ngàn cổ phiếu mà thôi. Mà giá trị thực tế e là đã vượt 100 ngàn tỉ!"
Đúng, 100 ngàn tỉ!
Khủng khiếp như vậy đó!
Công ty dược phẩm kiếm quá nhiều tiền, hơn nữa là lũng đoạn thị trường - độc quyền mọi mặt trận, mức tiêu thụ hàng năm đều là con số trên trời.
Giá trị của một phiếu không dưới 50 triệu!
Công ty dược phẩm vẫn chưa phân phối bao nhiêu cổ phần ra ngoài, cổ phiếu có giá trị cao như vậy, những người giữ cổ phần cũng sẽ không bán. Trên thực tế cũng rất khó bán, thực lực mạnh, không cần. Thực lực yếu, chưa chắc đã được đồng ý cho mua. Còn tặng thì, đúng là có thể lẩn tránh một vài vấn đề.
100 cổ phiếu, e là giá trị không thấp hơn 5 tỷ.
Hoa hồng hằng năm của Lữ Phượng Nhu, tuyệt đối sẽ không thấp hơn 100 triệu!
Đây là tình huống ít nhất, nếu nhiều thì có thể lấy mấy trăm triệu chia hoa hồng.
Lợi nhuận rất lớn!
Phương Bình nuốt một ngụm nước bọt: "Đáng giá vậy sao?"
100 cổ phiếu, giá trị 5 tỷ, lão Lữ làm thật sao?
Lúc trước hắn nói đổ 500 gam vào, trên thực tế đâu có nhiều như vậy, 200 gam là cùng.
Nghĩ tới đây, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, ngươi biết trường học của chúng ta có bao nhiêu cổ phần của công ty dược phẩm sao?"
Triệu Tuyết Mai lắc lắc đầu, cô không biết cái này.
Phương Bình không nói nữa, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, mở miệng nhân tiện nói: "Trương lão sư, Ma Võ có bao nhiêu cổ phần ở công ty dược phẩm ạ?"
"800 cổ."
"Ít vậy hả?"
Phương Bình nói xong, lại nghĩ tới điều gì, tính toán một thoáng, lập tức nói: "Giá trị hơn 40 tỷ, cũng không thấp lắm."
Nếu vậy, năm đó cha của Lữ Phượng Nhu có thể lấy được 100 cổ, đúng là không ít!
Phải biết, một người, và Ma Võ, căn bản không thể so sánh.
Ma Võ chưa chắc có tám vị Tông sư, nhưng Ma Võ có nhiều đạo sư và học viên như vậy, lúc trước, thu hoạch hằng năm ở địa quật hầu như đều cung cấp cho mấy công ty lớn, mới có thể đổi được 800 cổ.
Nói một tiếng cám ơn, Phương Bình cúp điện thoại.
Hắn trầm ngâm nói: "Lúc trước, lượng thuốc và dược phẩm hằng năm công ty dược phẩm cung cấp cho chúng ta, giá trị không thấp, trên thực tế thành phẩm hẳn là không tới 1 tỷ.
Bây giờ, tự chúng ta mở rộng sản xuất, bên phía Ma Võ, nguyên liệu cung cấp cho họ cũng càng ngày càng ít. Phía công ty dược phẩm, chưa chắc sẽ lại cung cấp thuốc miễn phí cho chúng ta..."
Phương Bình bồi hồi một trận, suy nghĩ một chút nói: "Ngươi nói, nếu bây giờ bán những cổ phần này thì sao?"
"Bán?"
Triệu Tuyết Mai kinh ngạc nói: "Vậy sau này làm sao bây giờ? Trường học sẽ đồng ý sao?"
Phương Bình nói bán là bán, phải biết 800 cổ đó là do vô số thầy trò Ma Võ làm ra.
"Bán khoảng bốn, năm chục tỷ, bằng với mấy chục năm cung cấp của công ty dược phẩm rồi.
Ta lo nếu bây giờ không bán, sau này không chắc còn có thể lấy được tiền."
Nói xong, Phương Bình nhíu mày nói: "Không chỉ công ty dược phẩm mà công ty binh khí cũng phải bán!"
Ba công ty lớn: dược phẩm, binh khí, năng lượng, Ma Võ không có cổ phần ở công ty năng lượng, thật ra cũng không có bao nhiêu lợi ích, bởi vì đa số đá năng lượng mà Ma Võ thu được đều tự sử dụng hết rồi.
Bán cổ phần của hai công ty này, có thể có thể đổi được trăm tỷ tài phú!
Vấn đề là bán được sao?
Hai công ty lớn sẽ đồng ý sao?
Nếu như đổi lấy trăm tỷ tài phú, hơn nữa sang năm được nhận thêm 40 tỷ, cộng thêm lợi nhuận của một số xí nghiệp của Ma Võ và các doanh thu đến từ các nguồn lợi khác thì sang năm, vốn lưu động có thể cao tới 150 tỷ!
Có nhiều tiền như vậy, vậy thì có thể làm rất nhiều chuyện rồi.
Mở rộng sản nghiệp, tăng phúc lợi cho đạo sư, tăng phụ cấp cho học sinh, chiêu mộ tân sinh trên diện rộng, lại tuyển thêm một nhóm đạo sư cấp trung nữa.
Hơn 100 tỷ, thừa sức.
Nghĩ đến đây, Phương Bình lại không tự chủ được nghĩ, nếu mình tham ô hết toàn bộ số tiền này, chẳng phải là điểm tài phú sẽ trực tiếp bay thẳng lên trăm tỷ sao?
Lắc đầu, Phương Bình không nghĩ tiếp nữa.
Nhìn thỏa thuận tặng cổ phần trên bàn, Phương Bình cũng không nói thêm cái gì, hắn cũng đã nói là không cần, Lữ Phượng Nhu lại bảo để đó cũng không xài, cho mình tiền đẻ ra tiền, kiếm được điểm tài phú, nếu sau này có thứ tốt, thì cứ chia cho lão Lữ.
Thấy Phương Bình rơi vào trầm tư, Triệu Tuyết Mai nhẹ giọng nói: "Vậy ta đi về trước."
"Ừm."
"Phương Bình..."
Phương Bình ngẩng đầu, Triệu Tuyết Mai thấy thế, lời đến miệng bỗng nuốt vào, nỗ lực gượng cười nói: "Không có gì, chúc mừng ngươi làm thư ký trưởng hội đồng quản trị nhà trường."
"Không có gì."
Phương Bình nở nụ cười, nói tiếp: "Ngươi cũng nỗ lực tu luyện, tranh thủ sớm ngày lên cấp ba cao kỳ, hẳn là cũng sắp rồi."
Bây giờ, trong số đám sinh viên năm hai, Trần Vân Hi, Triệu Lỗi đều đã là cấp ba cao kỳ, hai ngày trước, Phó Xương Đỉnh cũng tiến vào cấp ba cao kỳ.
Dương Tiểu Mạn còn thiếu một chút, nhưng cũng sắp rồi.
Còn lại Triệu Tuyết Mai, Đường Kính Tùng thì đều ở cấp ba trung kỳ, nhưng tốc độ cũng cực nhanh.
Đến học kỳ tiếp theo, những người này hẳn là sẽ tiến vào cấp ba cao kỳ hoặc đỉnh cấp ba.
So với ngày xưa, thì thật sự là nhanh hơn rất nhiều.
Chuyện này có liên quan đến những thay đổi của học viện, điểm thưởng càng dễ lấy, hơn nữa không ít người thẳng thắn mượn tiền trường học, giờ khắc này đều đang cố gắng tu luyện.
Hiện tại mới nửa học kỳ mà sinh viên năm nhất đã có vài cấp hai, cấp 1 cũng không ít. Ma Võ trở nên mạnh mẽ với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Phương Bình biết hắn chẳng làm được gì nhiều, thật ra hắn cũng không thay đổi cái gì.
Hắn chỉ thay đổi phương thức thôi, Ma Võ lúc trước cũng có thể bồi dưỡng rất nhiều cường giả, nhưng trường học không làm chuyện một sớm một chiều, là chuyện lâu dài, rất nhiều tài nguyên đều đang được dự trữ, vẫn chưa dùng hết. Mà Phương Bình, thật ra đang dùng một số tài nguyên của tương lai.
Ví dụ như cổ phần của công ty dược phẩm và binh khí, những thứ đó vốn đều là sản nghiệp mấy chục thậm chí mấy trăm năm, nhưng Phương Bình lại muốn trực tiếp bán đi, để tăng lên thực lực hiện tại.
Theo Phương Bình, địa quật càng ngày càng nhiều, ai biết tương lai sẽ thế nào. Thay vì hi vọng tương lai lâu dài phát triển, còn không bằng thay đổi, mau chóng tăng thực lực của tất cả mọi người.
Thực lực càng mạnh, mới có thể chiếm thế chủ động trong thời loạn lạc.
Nghe thấy Phương Bình nói đến thực lực, ánh mắt Triệu Tuyết Mai lại lộ ra vẻ âm u, thật ra cô tiến bộ đã rất nhanh, một học sinh chỉ tôi cốt một lần lại có thể không bị bỏ quá xa với đám bạn Triệu Lỗi đồng lứa ở thời kỳ sơ cấp, thật ra cũng không đơn giản. Nhưng cấp ba trung kỳ lại chênh lệch quá xa so với Phương Bình.
Học kỳ sau có lẽ sẽ có thể tiến vào cấp ba cao kỳ, đỉnh cấp ba thì chắc phải chờ đến năm ba.
Dù năm ba có lên được cấp bốn thì đến lúc tốt nghiệp chắc cũng chỉ là cấp bốn. Mà khi đó, Phương Bình đã cấp mấy rồi?
Trong đầu Triệu Tuyết Mai lóe rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng mới mỉm cười nói: "Được, ta sẽ cố gắng tu luyện, tranh thủ không cản trở mọi người."
Triệu Tuyết Mai không lại ở lâu, nhanh chóng rời đi.
Phương Bình không nghĩ quá nhiều, cầm lấy thỏa thuận, suy nghĩ một chút, cất bước ra khỏi ký túc xá.

"Ngươi muốn bán cổ phần?"
Văn phòng của phó hiệu trưởng.
Hoàng Cảnh khẽ cau mày, hôm qua Ngô Khuê Sơn nguyên khí đại thương, hiện tại đã bế quan, lần này là thật sự bế quan, chứ không phải là vì Phương Bình nói muốn đột phá cấp chín.
"Đúng."
Phương Bình nhẹ giọng nói: "Bây giờ chúng ta đã đắc tội các công ty lớn rồi, không bán giữ lại làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận