Toàn Cầu Cao Võ

Chương 363: Không tiền thật khó tu luyện! (2)

Phương Bình cũng không nói thêm điều gì, lúc ra khỏi công ty, cậu suy nghĩ một chút, lẩm bẩm nói: “Phải tìm ai đó tới kiềm lại mới được, tìm ai đây?"
Công ty ngày càng lớn, tiền ném vào cũng ngày càng nhiều.
Nói khó nghe một chút, nếu một ngày cậu chết ở địa quật, cho dù người nhà biết chuyện của công ty cũng chưa chắc có thể lấy lại công ty. Lúc đó, chẳng phải là quá hời cho người khác sao?
“Ngoài ra, mình hy vọng cuộc sống an bình như thế này có thể kéo dài thêm vài năm.” Phương Bình khẩn cầu một câu.
Một khi xuất hiện náo loạn, quy mô nhỏ thì không sao, nhưng quy mô lớn thì e rằng đường dây kinh doanh sẽ bị tấn công.
Đến lúc đó, trừ khi là các doanh nghiệp sản xuất nhu yếu phẩm sinh hoạt hằng ngày, hoặc là công ty sản xuất nhu yếu phẩm cho võ giả, nếu không, tất cả các công ty khác chắc là phải đóng cửa.
"Trước sau đầu tư 35 triệu, cũng không biết có người nào nguyện ý ra giá cao đầu tư thêm hay không..."
Phương Bình lại lần nữa thở dài, nếu như có một vị đại gia nhà giàu nào xuất hiện, định giá công ty tầm vài tỷ, nói không chừng, sau khi đầu tư vào công ty, cậu có thể lập tức có thêm vài tỷ điểm tài phú.
Hệ thống có một số tính toán cực kỳ tốt, chỉ tính toán giá trị trước mắt, sau đó, cho dù có bị rớt giá xuống đáy đi nữa thì điểm tài phú cũng không bị trừ.
Điều Phương Bình muốn làm chính là để tăng cao giá trị trước mặt đến mức cao nhất, còn kết quả ra sao, cậu hoàn toàn không thèm cân nhắc.
Thật muốn xã hội rối loạn một chút, như vậy thì tiền bạc cũng không có tác dụng lớn, lúc đó mấy tập đoàn lớn đầu tư vào ai cũng như nhau.
Đang nghĩ những điều này, điện thoại di động của Phương Bình hơi rung rung một chút.
Không cần xem tin nhắn Phương Bình cũng biết, Trần Vân Hi gửi tiền cho mình rồi.
Điểm tài phú lại tăng thêm 2 triệu, đạt 24 triệu 60 ngàn.
Mà tiền mặt trên người cũng nhiều hơn 30 triệu rồi, đạt 34,6 triệu.
"Chuyển cho công ty 20 triệu, còn lại 24 triệu 60 ngàn điểm tài phú và 14,6 triệu tiền mặt, cộng thêm 5 viên Khí Huyết Đan phổ thông…"
Khí Huyết Đan này, là mấy viên thuốc của Phan Hiểu Dương, Phương Bình vừa rồi không bán.
"Dựa theo mức tiêu hao của hệ thống khi tôi cốt, rèn luyện một đốt xương cần 600 ngàn điểm tài phú, xương thân chỉ có 51 đốt, tầm 30 triệu điểm tài phú chắc đủ rồi…"
Phương Bình lại ngầm tính toán, nhưng Phương Bình có linh cảm việc này sẽ không như dự tính của cậu.
Xương sườn và xương ngực thì cậu không biết, nhưng xương cột sống là một trong những vị trí xương quan trọng nhất, chỉ đứng sau xương sọ.
Có vô số võ giả cấp ba khi rèn luyện xương cột sống đều rơi vào bình cảnh, tốn không biết bao nhiêu tài nguyên và thời gian.
Với cái thói õng ẹo của hệ thống, có thể để yên cho cậu dùng 600 ngàn điểm tài phú để rèn luyện một đốt xương, giúp cậu nhanh chóng tôi luyện thành công xương cột sống sao?
"Lát nữa thử một là biết ngay."
Không nhiều lời nữa, Phương Bình nhanh chóng về trường.
...
Tối hôm đó, Phương Bình cũng nhận được thông báo của trường học.
Ngày 1 tháng 4, trường học tổ chức lớp huấn luyện đặc biệt.
Lớp huấn luyện đặc biệt lần này, không phải chỉ chiêu tân sinh, mà tập hợp toàn bộ võ giả cấp hai trong trường.
Võ giả cấp hai ở Ma Võ không ít, có gần ngàn người.
Có thể nói, võ giả cấp hai cấp ba của toàn Hoa Quốc, nếu so tỷ lệ với Ma Võ và Kinh Võ, đó là tỷ lệ 10:1, võ giả cấp hai, cấp ba của 10 trường Võ Đại phổ thông gộp lại mới bằng 1 trường Ma Võ hoặc Kinh Võ.
Gần một ngàn võ giả cấp hai, nhưng không phải ai cũng đều nhận được thông báo.
Cụ thể bao nhiêu người, Phương Bình không rõ ràng.
Nhưng mà nhóm võ giả cấp hai đại học năm nhất đều nhận được thông báo. Là học sinh thiên tài trong số tân sinh viên, hiển nhiên không phải là đối tượng mà các anh chị võ giả cấp hai đại học năm ba năm tư có thể so sánh được.
"Võ giả cấp hai..."
Phương Bình lẩm bẩm một câu, mình phải đi sao?
Mình chắc hẳn sẽ đi sao?
Mình là cấp ba mà!
Nhưng nghĩ lại thì, cậu đã lên cấp ba rồi, ngay cả cấp hai cũng bị chiêu mộ, cấp ba như cậu lại càng không cần nhắc đến.
Ở cùng đội với các võ giả cấp ba khác lớp, chi bằng cứ thế trà trộn vào đội ngũ võ giả cấp hai.
Ít nhất an toàn hơn nhiều.
Phương Bình không tin nhà trường nhẫn tâm đưa nhóm học sinh tinh anh cấp hai chịu chết như vậy. Ngược lại, võ giả cấp ba, nhà trường lại không quản.
"Hơn nữa, khẳng định cũng có chỗ tốt mà, võ giả cấp ba thì không hẳn rồi, bọn họ phải tự nhận nhiệm vụ mới được…"
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Phương Bình cũng không còn bất kỳ mâu thuẫn nào về việc gia nhập lớp huấn luyện đặc biệt nữa. Cậu cấp ba, nếu như gặp phải nguy hiểm, ít nhất có thể chống đỡ được lâu hơn đám cấp hai.
Không lo nghĩ về tin nhắn thông báo nữa, Phương Bình ngưng thần tĩnh khí, tiếp tục đứng tấn, thuận tiện thử nghiệm dùng hệ thống tôi cốt xem như thế nào.
Kết quả, lần này vừa bắt đầu tôi cốt, Phương Bình tái mặt rồi!
Không biết là do xương ngực quá to, hay là do hệ thống mắc dịch lại bắt đầu hãm hại, chỉ mới tôi rèn 1% tiến độ xương, Phương Bình vội vàng ngừng lại!
"30 ngàn điểm tài phú!"
Phương Bình đen mặt, trước đó chỉ có 10 ngàn, bây giờ lại tăng lên gấp mấy lần!
"Nói như vậy, luyện một đốt xương chẳng phải đòi mình những 1 triệu 8 hay sao? Vậy 51 đốt xương, nuốt hơn trăm triệu điểm tài phú rồi!"
"Chậc, cấp ba muốn tu lên cao kỳ phải tốn hơn trăm triệu!"
Phương Bình phỉ báng một câu, bước vào cấp ba, tu luyện đến cấp ba cao kỳ khẳng định phải dùng không ít tiền, nhưng cũng không đến mức dùng cả hơn trăm triệu.
Huống chi, cậu còn chưa tính những yếu tố khác, khí huyết còn phải liên tục khôi phục để tôi cốt tôi thể mới được.
Người bình thường từ phi võ giả đến cấp một, tầm một triệu là quá đầy đủ rồi.
Từ cấp một đến cấp hai, 10 triệu tuyệt đối thừa sức.
Từ cấp hai đến cấp ba cũng không thiêu tiền hơn từ cấp một lên cấp hai là bao. Võ giả cấp một và cấp hai thực ra cũng có thể gộp chung thành một đẳng cấp, đều là tôi luyện xương tứ chi.
Nói cách khác, chỉ cần 30 triệu là đã đủ để một người bình thường trở thành võ giả cấp ba, đương nhiên, thời gian vô định, tốn mấy chục năm cũng là chuyện bình thường.
Mà từ cấp ba sơ kỳ đến đỉnh cấp ba, tiêu hao sẽ tăng lên nhiều, ít nhất cũng phải tầm 40 - 50 triệu rồi.
Một võ giả đỉnh cấp ba sẽ tiêu tốn nhiều tài nguyên hơn. Tài nguyên đổi thành tiền tài, có giá trị gần cả tỷ, đây mới là nguyên nhân Hoa Quốc hằng năm lại phải chi nhiều tiền như vậy cho các trường Võ Đại.
Trong đó, phần lớn tài chính đều sử dụng bồi dưỡng các võ giả này, phụ cấp dành cho cấp một cấp hai cũng không quá nhiều.
Phương Bình vì tăng nhanh tốc độ, không có thời gian chờ đợi, thực ra đã tốn rất nhiều tiền tài, có thể coi như đã tốn gấp ba lần người bình thường rồi.
Kết quả, bây giờ mới phát hiện, sau đó còn tiêu hao nhiều hơn.
"Đây chẳng phải nói, chờ mình đến đỉnh cấp ba, ít nhất cũng phải tốn lượng tài nguyên gấp đôi người bình thường, bỏ ra 200 triệu còn chưa đủ sao?"
Phương Bình có chút bất đắc dĩ, nếu như cậu có tiền, đúng là không cần quan tâm đến chuyện này.
Có được tất có mất, muốn tiến bộ nhanh chóng thì phải tiêu nhiều tiền, không sao cả.
Người khác có nghĩ không không thể ngờ được, người có tiền cũng không ít, nhưng chỉ dựa vào việc đập tiền thì không nhất định có thể trở thành cường giả.
Võ giả sơ cấp còn làm vậy được, võ giả trung cấp muốn đập tiền lên cấp, vậy cũng không đơn giản là chuyện tiền bạc nữa.
Trên thực tế, dù là võ giả cấp ba rèn luyện xương cột sống cũng không phải chỉ dựa vào tiền, còn phải xem thiên phú thế nào.
Đương nhiên, có tài nguyên thì khác, đối phương có thể vào phòng năng lượng, vậy càng dễ dàng cảm nhận được tình hình xương cốt cơ thể thế nào, càng dễ khôi phục khí huyết. Đây cũng là ưu thế, nhưng người bình thường không chịu nổi cái giá đắt như vậy đâu.
"Hơn 20 triệu điểm tài phú, cũng chỉ đủ tôi rèn hơn mười đốt xương, ngay cả cấp ba trung kỳ cũng không tới."
Phương Bình có chút vô lực, kế tiếp nên làm gì đây?
Tiền mặt và điểm tài phú trên người cũng dùng hết rồi, cậu chỉ có hy vọng tiến vào cấp ba trung kỳ, chứ cấp ba cao kỳ thì thôi đừng mơ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận