Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2203: Phiền Muộn Của Người Trưởng Thành

Bảng xếp hạng Phong Vân.
Thứ nhất: Kỳ Huyễn Vũ.
Thứ hai: Triệu Hưng Võ.
Thứ ba: Khổng Lệnh Viên.
...
Thứ 18: Lý Trường Sinh.
Thứ 19: Vương Hàm Nguyệt.
Thứ 20: Thường Sơn Khải.
...
Thứ 31: Ngô Khuê Sơn.
Thứ 32: Ngô Xuyên.
Thứ 33: Phương Bình.
...
Phòng tiếp khách, yên tĩnh quỷ dị.
Nín cười! Tất cả mọi người đang nín cười!
Sắc mặt Ngô Xuyên đen như mực!
Cái quái gì đây?
Hạng 32, ông chấp nhận! Bảng xếp hạng Phong Vân Tam Giới có không ít cường giả địa quật và thiên ngoại thiên, chịu thì chịu, không chịu buộc chịu!
Nhưng vì… cái bu lông đinh ốc gì mà Phương Bình lại được xếp hạng 33? Vì sao Lý Trường Sinh lại hạng 18?
Mất mặt quá đi! Chẳng còn mặt mũi nào mà sống nữa!
Ngô Xuyên cảm thấy buồn rầu trong lòng, Phương Bình chỉ kém ông một hạng, ý gì đây! Tên lập bảng xếp hạng khốn nạn, chết tiệt!
Ngô Xuyên không vui, Phương Bình thì vuốt cằm nói: "Ta hạng 33, không tệ nha! Nói như vậy, cường giả dưới tuyệt đỉnh ở các thế lực khác trong tam giới cũng bình thường mà."
Nhiều thế lực như vậy mà yêu tộ Cấm Kỵ Hải và Ngự Hải Sơn cũng chỉ có vài người được lên bảng xếp hạng. Mà hắn còn được hạng 33, vị trí này không hề thấp.
Cường giả được lên bảng xếp hạng chỉ có 6 người.
Nói cách khác, chỉ có 6 cường giả cấp chín được lên bảng xếp hạng. Không tính Triệu Hưng Võ nhưng tính lão Lý thì Hoa Quốc có 5 cường giả vào bảng xếp hạng, người còn lại đến từ Thiên Đường Chư Thần.
"Tính ra, ta đứng thứ 7 trên bảng xếp hạng cấp chín toàn cầu đó chứ?"
Phương Bình hơi bất ngờ, mình mạnh vậy sao?
Lão Lý hạng 18 cũng không có gì bất ngờ, ông ấy tiêu diệt thanh niên ở núi Vô Danh…
Ánh mắt Phương Bình đột nhiên hơi động, nhìn xung quanh, hơi nhíu mày: "Lúc làm bảng xếp hạng, người này chắc chắn ở trong địa quật! Không có nhiều người biết Lý lão sư tiêu diệt thanh niên núi Vô Danh, chỉ có vài người biết, xem ra, lúc đó, đối phương hẳn là cũng ở gần Giới Vực."
Ngô Xuyên không quá tán thành suy nghĩ này, chuyện này khó mà xác định. Lúc Lý Trường Sinh tiêu diệt thanh niên núi Vô Danh, không phải không có ai sống sót ra ngoài. Nhóm người Cơ Dao, Hoa Vũ đều sống sót và đã ra ngoài, sau đó, tin tức cũng bị lộ.
Nếu theo lời Phương Bình nói, sẽ có rất nhiều người tình nghi.
Cái ông quan tâm hơn là xếp hạng của mình, ông tức giận nói: "Ta hạng 32 á? Sai rồi phải không?"
Mọi người không ai phản ứng lại. Ngô Xuyên bị đả kích sắp điên rồi, nếu còn kích thích, lỡ đâu ổng điên lên thật thì phải làm sao.
Điền Mục cười nói: "Ngươi nên thấy hài lòng, ngươi nhìn ta nè, ta hạng 197 lận."
Bảng xếp hạng Phong Vân cũng không dừng ở top 100, mà có tận 500 hạng. Điền Mục có thể lọt vào top 200 cũng đã không tệ rồi.
Hoa Quốc không có nhiều người có tên trong bảng xếp hạng này.
Phương Bình hạng 33 thật ra là được đánh giá hơi cao. Nhưng hắn có quá nhiều thủ đoạn, kim thân lại mạnh mẽ, nếu tính hết các thủ đoạn thì xếp hạng này cũng là chuyện dễ hiểu.
Thương Miêu có thể đứng nhất thì Phương Bình đứng hạng 33 cũng không thành vấn đề.
Ngô Xuyên bi phẫn, ta và ngươi đâu có giống nhau? Lúc ta đứng trong top 10 cấp chín, ở đây nào có tên nào có thực lực đó! Thế mà càng sống càng lùi!
Phương Bình cười nói: "Top 100 đều có hy vọng đột phá tuyệt đỉnh, Ngô sư huynh, không khác lắm đâu, không cần phải xoắn."
"Vớ vẩn, đây là chuyện mà ta quan tâm sao?"
Điều ta quan tâm hơn cả là, thằng nhóc khốn nạn ngươi sắp vượt mặt ta rồi! Nếu bị vượt qua thì còn mặt mũi nào sống nữa?
Không được, phải mau đột phá tuyệt đỉnh mới được!
Phương Bình không tiếp tục để ý đến Ngô Xuyên, xem xong bảng xếp hạng, hắn duỗi người, cười nói: "Xếp sao cũng được, hạng nào cũng được, song, tác dụng của bảng xếp hạng này cũng không tệ, trước đó chúng ta thật ra không biết nhiều về cường giả địa quật và những thế lực khác.
Bây giờ xem ra, vẫn tốt, chúng ta không quá yếu."
Mọi người không nói gì, ngươi rất vui vẻ phải không?
Bảng xếp hạng Phong Vân Tam Giới, xếp hạng của Phương Bình thật sự không thấp.
Cũng may là muốn tính số tuổi thì cũng khó mà liệt kê chính xác, nếu không thì bảng xếp hạng này sẽ cay mắt lắm.
Phương Bình nở nụ cười, lại nói: "Chuyến đi Đế Phần đến đây là kết thúc, mọi người giải tán đi…"
Hắn trực tiếp hạ lệnh, Ngô Xuyên vừa định đi, suy nghĩ một chút, bỗng hừ nói: "Tổng đốc Trương, nào, chúng ta bàn công tác phòng ngự địa quật phía Nam!"
Ta mới là nhân vật số một phương Nam!
Thằng nhóc chết tiệt nhà ngươi quản lý Thiên Bộ là được, ở phủ Tổng đốc Nam Giang này, ta quyết định mọi chuyện.
Phương Bình cười khà khà, cũng không thèm để ý.
Lão Ngô chịu đả kích quá lớn, bây giờ đang giận dỗi, mình nên "động viên" ông ấy một chút.
"Vậy nơi này giao lại cho các ngài, lão Vương, chúng ta đi chia của! Ngô sư huynh thân là Trấn thủ sứ phương Nam, ta nghĩ chắc sẽ không tranh giành chiến lợi phẩm với đám nhóc bọn ta đâu nhỉ?"
“Đúng!” Ngô Xuyên nghiến răng nghiến lợi, ta không cần!
Chẳng phải chỉ là mấy cỗ thi thể cấp Đế thôi sao? Một cái Chiến Thiên Cung thôi mà! Và cả nhẫn chứa đồ của Cơ Dao và Hoa Vũ.
Ta không cần!
Có gì đặc biệt đâu, chờ ta đến tuyệt đỉnh, mấy thứ đó không lọt mắt ta.
Phương Bình nhịn cười một cách khổ sở, thở không ra hơi, lão Lý liếc mắt nhìn hắn, nhíu nhíu mày ra hiệu, được rồi đấy nhóc, ngươi cứ kích thích hắn hoài, lỡ hắn phát điên thì phải làm sao?
Suy cho cùng, Ngô Xuyên cũng là đại sư huynh của lão Lý.
...
Tại một phòng khác ở phủ Tổng đốc.
Vừa vào cửa, Phương Bình đã lập tức cười to.
Điền Mục buồn cười nói: “Hắn chọc gì ngươi mà ngươi nhất định phải kích thích hắn?”
“Không, đâu có, cho Ngô sư huynh một chút áp lực mà thôi.” Phương Bình cười nói: “Ngài cũng nhìn thấy đấy, nếu ông ấy mà còn không đột phá tuyệt đỉnh thì sẽ thật sự rơi lại phía sau đấy, kích thích một chút, nói không chừng, ngày mai ông ấy sẽ đột phá thì sao.”
Nói xong, Phương Bình nhìn về phía lão Vương, hỏi: “Bên trong Chiến Thiên Cung vẫn ổn chứ?”
“Ừ, không sao, chỉ có mấy cỗ đế thi còn ở bên trong, nhưng không ra được.”
“Chiến Thiên Cung... Là đồ tốt, nó mang lại cho ta cảm giác không kèm gì thần khí, vật này ngươi giữ lại đi.”
“Không cần.” Vương Kim Dương lắc đầu nói: “Ta không dùng được, ngươi cầm đi, ta nghĩ, nếu cải tạo một chút, nó có thể biến thành tổng bộ có thể di động của Thiên bộ, cũng không thể.”
“Ta đâu có khống chế được?”
“Được.” Vương Kim Dương giải thích: "Dùng khí cơ thôi, ngươi cũng hấp thu sức mạnh của trái tim, nên hẳn là không thành vấn đề. Nếu mà không được thì cứ chuyển qua khí tức của ta, cũng không thành vấn đề."
"Vậy ta không khách khí đâu nhé, thứ này có sức phòng ngự không tệ, ngay cả Kỳ Huyễn Vũ cũng không thể nào đánh vỡ, nếu không phải do chúng ta vào trước, có lẽ bọn họ còn chẳng vào được."
Phương Bình cũng không khách khí, cũng có chút ngạc nhiên, Chiến Thiên Cung liệu có được tính điểm tài phú không?
Nếu tính thì điểm tài phú của mình có thể đột phá 10 tỉ điểm chứ?
Chiến Thiên Cung là nơi ở của Cực Đạo Thiên Đế, nhưng thứ này có chủ! Chủ nhân của nó là lão Vương!
Lão Vương cho mình, liệu có được tính điểm tài phú không?
“Cho thì cũng nên tính chứ?”
Phương Bình chờ thêm một lát, thấy điểm tài phú không thay đổi gì, chửi thầm trong lòng một câu, rồi lại tự an ủi mình, có lẽ do chưa chia của xong, không vội.
"Ba cỗ đế thi hoàn chỉnh, có thể tróc ra đại đạo, ba cỗ đã tàn phế, bị lão Vương ăn mòn không ít, có lẽ không thể lấy được đại đạo, nhưng để hỏi thăm xem sao."
Phương Bình trầm ngâm: "Cái này… các ngươi cảm thấy nên cho ai?"
"Có thể tróc đại đạo ra sao?" Điền Mục hỏi, còn nói: "Đây là thi thể của cường giả cấp Đế, Bộ trưởng cũng chưa chắc đã làm được thì phải?"
Phương Bình không trông cậy vào lão Trương, lão Trương chưa chắc đã cách.
Suy nghĩ một chút, Phương Bình lấy điện thoại ra, là điện thoại thật.
Hắn không dùng lực lượng tinh thần gọi điện thoại nữa, làm vậy tốn kém quá nhiều điểm tài phú, không có lời.
Bấm một dãy số, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, Phương Viên nghe điện thoại, vừa bắt máy đã nói: "Anh, anh về rồi? Mèo lớn nói nó không chỉ có 6 món thần khí… ưm ư ưm…"
Giọng nói của Phương Viên biến mất, tiếng nghẹn ngào như bị ai bịt miệng vang lên.
Ngay sau đó, Thương Miêu bắt máy, giả ngu nói: "Bản miêu chỉ có 6 món thần khí, bé mặt béo nói bậy!"
“...”
Phương Bình dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: “Miêu huynh, trên đời có nhiều thần khí lắm sao?”
“Chứ sao!” Thương Miêu trả lời thẳng thắn: “Hình như... hình như là 36 món á, ta không nhớ rõ. Đại khái là như vậy...”
“Ngươi có bao nhiêu?”
“Ta... Ta có 6 món nha!”
“Ha ha!”
Phương Bình cười dối trá, đừng nói là một nửa thần khí trên đời này đều từ nó mà ra nha? Đã tặng cho không ít người mà vẫn còn nhiều như vậy, phải chăng năm đó nó đã lấy đi toàn bộ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận