Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3058: Hoàng Giả Giáng Lâm (2)

Chương 3058: Hoàng Giả Giáng Lâm (2)Chương 3058: Hoàng Giả Giáng Lâm (2)
Trấn Thiên Vương nói: "Cho ta mượn Khốn Thiên Linhl"
Phương Bình ném Khốn Thiên Linh ra.
Càn Vương hừ lạnh nói: "Đưa ta Thiên Vương Ấn trước!"
Phương Bình liếc hắn một cái, thấp giọng mắng: "Không được, muốn thì ngươi tiêu diệt một vị là có, ta dùng trước!"
Càn Vương không có gì để nói, ngươi nói thật có đạo lý.
Lão Trương cầm Thông Thiên La, Phương Bình cầm Trảm Thần Đao, Nguyệt Linh cầm Bắc Hoàng Đao, suy nghĩ một chút, nhìn vê phía Hồng Vũ, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi dám ra tay, ta cho ngươi mượn Địa Hoàng Kiếm!"
Đến mức này, phải phân phối tài nguyên hợp lý mới có thể giúp mọi người mạnh mẽ hơn.
Hồng Vũ nhìn xung quanh, một lát sau khẽ thở dài: "Đã như vậy... Ta điên với các vị một lần vậy!"
Ngay cả Chú Thần Sứ, trên đỉnh đầu cũng đã có tiểu thế giới giáng lâm.
Trong tay Lê Chử xuất hiện một cây trường thương, nhìn chất liệu, có lẽ là bán thần khí.
Tất cả mọi người đều tự vũ trang, chuẩn bị làm một vố lớn, trận này có lẽ cũng là trận chiến cuối cùng của Tam Giới, nếu trận này thất bại, có lẽ Tam Giới cũng chỉ còn mấy vị Thiên Vương trong Thiên Phần.
Trấn Thiên Vương chửi nhỏ một tiếng, nhưng vẫn nhận Thiên Thương mà Chưởng Binh Sứ để lại.
Bên kia, Thiên Tí bỗng nhiên nở nụ cười, ném một cây trường thương cho Trấn Thiên Vương: "Lý Trấn, Khốn Thiên Linh chủ phòng, ngươi giả vờ yếu đuối cái gì! Cho ngươi mượn Thiên Thương, nếu ngươi có thể dùng một quyền đẩy lùi lão phu, sức chiến đấu vô song, Thiên Thương trong tay, ngươi mới là chủ lực!"
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Sắc mặt của đám người Kỷ Vân người càng trắng bệch, bọn họ muốn chạy, muốn liều mạng, bọn họ không muốn chết. Nhưng lúc này, cường giả quá nhiều.
Nguyệt Linh ném Địa Hoàng Kiếm tới. Những người khác đều có binh khí của mình.
Nếu bọn họ đóng dấu, xem như đủ tám tấm Thiên Vương Ấn. Thánh Nhân Lệnh vẫn còn thiếu 5 tấm, Phương Bình có 31 tấm.
Nếu là ngày thường, làm gì có chuyện đơn giản như vậy. Không nói người khác, Khôn Vương chắc chắn sẽ không đóng dấu Khôn Vương Ấn.
Không chỉ như vậy, Chú Thần Sứ nhìn về phía Khảm Vương và Đoái Vương bị bao vây, lạnh lùng nói: "Đóng dấu vương ãn!"
Cửu Hoàng Ấn của Trấn Hải Sứ, Thiên Vương Ấn và Thánh Nhân Lệnh của Phương Bình, bao gồm cả Thiên Vương Lệnh trong tay Khôn Vương, đều bắt đầu trở thành con dấu đặc xá của Phương Bình và Trương Đào!
Ngay cả con rùa già rụt cổ Chú Thần Sứ lúc nào cũng dùng phân thân, hay trốn trốn tránh tránh, cũng bắt đầu toàn lực ứng phó. Sự hấp dẫn của hai chữ "giết Hoàng" vượt qua tất cả mọi thứ.
Sắc mặt hai vị Thiên Vương lần lượt biến đổi, nhưng mà, bị mấy vị phá tám nhìn chằm chằm, dù trong lòng không muốn, bọn họ cũng không thể không đóng dấu Thiên Vương Ấn. Sau khi bọn họ đóng dấu xong, trong tiểu thế giới của Chú Thần Sứ, một lão già nát rượu đạp không bay xuống, dung hợp vào phân thân của mình.
Thời khắc này, tất cả mọi người đều biết, sắp chuẩn bị làm một vố lớn! Không ai muốn đi!
Phương Bình cũng không biết Trấn Thiên Vương làm thế nào, hình như phải đóng dấu toàn bộ mới được, nhưng chỉ thiếu mấy tấm Thánh Nhân Lệnh, ảnh hưởng không lớn, Chú Thần Sứ có thể toàn lực xuất chiến, sau đó tìm 5 tấm Thánh Nhân Lệnh ráp vào, ông ấy sẽ triệt để được giải phóng.
Lúc này, hư không phá nát, Minh Thần ban nãy đã lui về sơ võ mang theo một đám người tới, không nói gì. Hai bên cách không nhìn nhau.
Sơ võ dồn dập trốn vào trong bóng tối, mấy vị cường giả tu lực lượng tinh thần đều quyết tâm quyết tử, phong thiên địa! Phong ấn thiên địa bản nguyên!
Nhưng mà, Minh Thần chỉ trâm mặc một lát cũng gật đầu trâm giọng nói: "Được, Phong, chúng ta phong ấn ở ngoài, ngươi phong ấn bên trong, hai bút cùng vẽ, cơ hội càng lớn hơn!"
Cũng chưa chắc có thể thành công!
Hắn nói xong, sắc mặt Minh Thần cũng khẽ biến. Phong ấn Hoàng Giả, hầu như đều phải chất.
Phong cười nhạt: "Được, bản tọa cũng muốn thử một chút... Cảm giác phong ấn Hoàng Giải"
Thiên Tí nhìn về phía bọn họ, một lát sau nhẹ giọng nói: "Nguyên Hoa chết không oan! Các ngươi... Mở ra hư không, trốn vào trong đó! Minh Thần, ngươi bảo các vị đạo hữu đi đạo linh thức... Chuẩn bị phong thiên địa, khai Sơ võI"
Chỉ cần không phong ấn nhầm những người khác, nhiều người như vậy, chưa chắc đã không phong ấn được bản nguyên Hoàng Giả. Nhưng sau khi phong ấn xong, cũng không biết có làm bọn họ yếu đi được không. Bởi vì hình như Hoàng Giả không còn bản nguyên tăng cường!
Nhưng dù có biến mất thì phong bản nguyên chắc chắn cũng có lợi.
Kế hoạch bắt đầu được thực thi. Một đám cường giả đỉnh cấp, những kẻ thống trị Tam Giới hiện tại, đều đạt thành thỏa thuận, hiệu suất cực kỳ nhanh.
Phương Bình ở trung tâm, bên ngoài là cường giả sơ võ lực lượng tinh thần, tâng ngoài cùng là một ít cường giả cấp Thánh nhân.
Tập hợp lực lượng của cả Tam Giới, giết Hoàng!
Trong Thiên Phần, trời đất đã yên tĩnh, không còn đại đạo đứt đoạn. Đám người Thiên Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, bản nguyên không còn người chết nữa, là chuyện tốt.
Thiên Cẩu nhe răng trợn mắt nói: "Phương Bình quá tàn nhẫn! Tuần Sát Sứ vừa xuất hiện đã chết mất hai Thiên Vương... Khà khà, thú vị! Vị ban nấy chắc cũng tức lắm đây... Nhưng những tên này cũng có chừng mực, không tiếp tục giết những người kia, bằng không... hôm nay chắc chắn sẽ có người giáng lâm."
Thiên Thần lắc đầu than thở: "Bậy rồi... Lân này gây chuyện, hoàn toàn đắc tội Hoàng Giả..."
"Cho mèo ăn, ngươi sợ cái gì!" Thiên Cẩu hừ nói: 'Mấy lão già đó đều không phải thứ tốt! Ông đây đã sớm muốn gặp bọn họ!"
"Ngươi cũng không phải không biết sức chiến đấu của Hoàng Giả...' Thiên Thần cười khổ nói: "Chúng ta cũng chỉ có thể nhìn xem có cơ hội hay không, sau đó cướp đoạt cơ duyên, chứng đạo thành Hoàng, như thế mới có cơ hội... Chó lớn, không phải sợ cái gì, mà là không thể không sợ."
Thiên Cẩu cũng hơi chán nản, dù lời Thiên Thần rất không có tinh thân, nhưng cũng là sự thực.
Đánh không lại Hoàng Giải
Năm xưa, Bá Thiên Đế một quyền đánh nổ đầu chó của nó, đến nay khó quên, bằng không nó cũng sẽ không rời khỏi Tam Giới, tên điên kia vẫn luôn gào thét muốn giết mình.
Bọn họ trò chuyện với nhau, một bên, Thạch Phá lại tiếc nuối nói: "Không phải Linh Hoàng... không biết là lão già nào còn sống nữa, Linh Hoàng không hiện thân... Các ngươi nói xem, cô ấy không sao chứ?"
Thiên Cẩu khinh bỉ nói: "Chỉ biết mỗi Linh Hoàng! Người đàn bà kia có gì tốt chứ, lạnh như băng, bản tọa chỉ là một con chó, lỡ nhìn thấy bả tắm thôi mà bả lại đánh gãy chân bản tọa... Hừ!"
Thiên Cẩu không phục, chó và mèo khác gì nhau chứ?
Linh Hoàng còn tắm chung với mèo mài Nó chỉ nhìn một chút lại bị đánh gãy chân, nó ghét người đàn bà kia! Thạch Phá mặc kệ nó, cho nên ngươi mới là con chó, còn bản tọa là người. Linh Hoàng rất tốt... Dáng người, giọng nói, khí chất, vũ lực... Thạch Phá mê muốn chết!
Đáng tiếc, những Hoàng Giả kia cũng có người kết thành đạo lữ mà? Sao Linh Hoàng lại không vui?
Trong Tam Giới, làm gì còn nam nhân nào ưu tú hơn ta chứ? Lẽ nào Linh Hoàng coi trọng Đấu, Chiến, Diệt, Bá sao?
Thạch Phá hừ một tiếng, thấp giọng nói: "Bốn Đế mà xuất hiện, bản tọa muốn đấu một trận!"
Một người một chó kỳ quái nhìn hắn, bốn Đế làm gì ngươi rồi? Hình như bốn Đế đâu có nhắm vào cường giả Tam Giới, đương nhiên, Linh Hoàng có lẽ từng đánh nhau với bốn Đế, lẽ nào Thạch Phá vì vậy nên mới... ?
Lúc bọn họ còn đang trò chuyện, trên Biển Khổ, Phương Bình nhìn về các Tuần Sát Sứ đang bộc phát khí cơ, giờ khắc này, bọn họ đã cảm nhận được nguy cơ tử vong, ai cũng bộc phát khí cơ, tụ tập cùng nhau, có người cầu xin, có người phân nộ và đau thương, có người chuẩn bị thề sống chết đánh một trận!
Bốn vị phá bảy, bốn vị phá sáu, sáu vị Thánh nhân đỉnh cấp.
“Nguyệt Linh..."
"Thiên Cực...'
Đại đệ tử của Bắc Hoàng và Tây Hoàng đều thấp giọng gào thét, nhìn vê phía hai người trong đám người. Nguyệt Linh lạnh lùng, Thiên Cực ngẩng đầu nhìn trời, hắn không muốn nói gì hết. Bây giờ hắn chạy tới đã là sai lầm rồi, cái tên này còn nhìn mình, mình có thể làm gì được chứ?
Ta cũng không phải phá tám, ta mới phá sáu mà thôi, làm gì có quyền lên tiếng!
Phe Nam Hoàng, Nhân Hoàng, Thần Hoàng cũng có Thiên Vương, giờ khắc này, cũng có người nhìn vê phía Long Biến cùng Thủy Lực ở xa nhất.
Sắc mặt của Kỷ Vân rất khó coi, gắng gượng mở miệng nói: "Các vị, việc đã đến nước này... Kỷ Vân cũng biết khó có thể lay động quyết tâm của các vị! Chúng ta đồng ý triệu hoán Hoàng Giả trở về, thậm chí... liên thủ với các vị!"
"Không sai!" Khảm Vương cũng trầm giọng nói: 'Khôn Vương, Càn Vương, năm đó chúng ta đều là tám Thiên Vương..."
Những người này biết khó có thể lay động quyết tâm của mọi người, giờ khắc này vì cầu sinh, làm sao dám do dự, bán đứng Hoàng Giải!
Bạn cần đăng nhập để bình luận