Toàn Cầu Cao Võ

Chương 164: Võ Vô Địch!

Sau 20 phút.
Bên ngoài tòa nhà Thực Huấn
Một đám sinh viên đang vây quanh chờ xem náo nhiệt, đến khi nhìn thấy không ít tân sinh viên mặt mũi sưng vù đi ra khỏi đó, đều có tâm trạng vui sướng khi thấy người gặp hoạ.
"Năm nay hình như bị đánh hơi nhiều thì phải?"
“Kệ mịa nó, nhìn thấy thật thoải mái, năm ngoái chúng ta cũng bị người khác vây xem, mất hết mặt mũi, cuối cùng năm nay cũng đến lượt chúng ta được xem trò vui rồi.”
"Ồ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Người kia là Phó Xương Đỉnh phải không? Là người hôm qua rất hung hăng, hôm nay bị đánh thành đầu heo rồi?"
"Cái đệch, vậy mà cậu cũng nhận ra à, quả là nhân tài nha, tớ thấy ngay cả cha mẹ cậu ta chắc cũng không nhận ra đâu?"
"Ấn tượng hôm qua quá sâu sắc, rất có phong độ của tớ năm đó, tớ cũng cảm thấy hôm nay cậu ta sẽ bị đánh, đúng là bị đánh thật!"
"... "
Mọi người nghị luận sôi nổi, cũng tranh thủ trêu tức một trận.
Phó Xương Đỉnh được Phương Bình đỡ đi ra, giờ khắc này nghe mọi người xung quanh bàn luận mấy câu trêu ngươi như vậy, căm phẫn nói: "Ta lấy một địch ngàn, tuy bại mà vinh!"
"Chém gió!"
"Biết ngay cậu ta vô sỉ, hôm qua hai người một tung một hứng, hôm nay chỉ có một mình cũng chém gió cho được!"
"... "
Một chống mười, bọn họ tin!
Bởi vì chuyện như vậy trước giờ không hiếm lạ, tuy rằng mọi người khinh bỉ Phó Xương Đỉnh, nhưng cậu ta vẫn có thực lực, ngày hôm qua mọi người đều nhìn ra điểm đó.
Nhưng mà một chống một ngàn, mọi người có tin được không?
Những học sinh cũ không một ai tin cả, còn tân sinh viên đa số lại không lên tiếng.
Có mấy người tầm nhìn thiển cận, tức giận bác bỏ nói: "Cái gì mà 1 người chống 1 ngàn, là hai người có được không, cậu chỉ đứng xem thôi mà!"
Lời vừa nói ra, không ít tân sinh viên trợn mắt nhìn.
Ngớ ngẩn!
Mọi người đều đã nghĩ đến điều đó, nhưng họ giữ im lặng, để cho hai người kia nói, nói ra cũng chẳng ai tin!
Chuyện mất mặt như thế, Phương Bình vẫn có thể đi ra, mặc kệ thắng thua cũng chính là điều khiến người khác mất mặt xấu hổ.
Hiện tại lại hay rồi, lại còn có người ngu ngốc đi phản bác!
Đây chẳng phải giúp hai người kia chứng minh 1 ngàn người vây lại đánh người khác và bị người ta đánh lại hay sao!
Loại người này mà cũng thi đậu Ma Võ (1), khiến đám người Triệu Lỗi hoài nghi không biết có phải lời Phương Bình nói có lý hay không, lớp này yếu hơn lớp kia, thật chẳng ra sao cả!
Chuyện mất mặt như thế này nhất định phải phủ nhận, cho dù không phủ nhận, cũng phải giữ im lặng, đồ ngốc ạ!
Chỉ một câu nói của tân sinh viên kia, khiến những sinh viên hiện có mặt tại hiện trường sửng sốt.
"Thật?"
"Thật bị đánh vậy à?"
"Hai người, một người khác là Phương Bình hả?"
"Chắc là vậy, nhìn hai người bọn họ, bị những người khác cô lập qua một bên, cũng có khả năng đó lắm chứ…"
"Một người chống hơn ngàn người, cậu tin sao? Dù sao tớ cũng không tin đâu, huống hồ Phương Bình cũng không có bị thương."
"... "
Phương Bình xác thực không bị thương, ít nhất nhìn bên ngoài có vẻ là như vậy.
Cậu mặc một bộ quần áo luyện công dài bó sát người, tay áo dài, gương mặt không bị thương, có thương tích cũng không quá rõ ràng.
Phó Xương Đỉnh lại không như vậy, mặt bị đánh sưng lên, trên người vô số dấu chân lít nha lít nhít, vừa nhìn là biết bị người ta đánh đập tàn nhẫn.
Cho nên mọi người không quá tin tưởng hai người này thật sự có thể có được kỳ tích như thế.
Trong lúc các tân sinh viên trầm mặc, sinh viên cũ thì bàn tán sôi nổi, một đoàn người bước ra khỏi tòa nhà.
Hoàng Cảnh nghiêm mặt, hừ nói: "Các em năm hai trở lên giải tán hết đi, có thời gian thì lo mà luyện công đọc sách! Mặt mũi của Ma Võ bị các em quăng đi hết rồi!"
Lời sau không biết là nói tân sinh viên hay sinh viên cũ, nhưng viện trưởng học viện Binh Khí nổi giận rồi, đây là cường giả cấp tông sư đấy!
Dù là học sinh cũ cũng không dám giỡn mặt với Tông sư, ngoại trừ cái tên Tần Phượng Thanh chuyên đi tìm chết kia.
Đám sinh viên vây xem dần dần tản đi, ở mấy tòa nhà gần đó, có vài sinh viên tụ lại đứng trước cửa sổ nhìn trộm, không dám lại gần.
...
Sinh viên cũ vừa đi, Hoàng Cảnh lại nhạt nói: "Đứng xếp hàng dựa theo số lầu đã chọn trước đó!"
Hơn một ngàn tân sinh viên vội vã dựa theo số tầng lầu mình đã chọn trước đó đứng xếp thành hàng, không ai dám thật giả lẫn lộn đứng bừa.
Trí nhớ của võ giả tốt hơn người bình thường, hơn nữa, còn có giám sát, dám ở trước mặt tông sư giở trò lừa gạt, đúng là tìm ngược.
"Lớp này thua kém lớp kia!"
Hoàng Cảnh chờ mọi người xếp hàng xong xuôi, nhẹ giọng quát lớn một câu!
Có bất mãn, có răn dạy!
Hơn một ngàn người, tuy rằng chân chính tham dự sự kiện kia cũng chỉ chừng một trăm người, nhưng mà nhiều người như vậy, lại để cho Phương Bình đục nước béo cò, nhốn nháo đến khi kết thúc!
Ma Võ không phải trường bồi dưỡng thiên tài cá biệt.
Ma Võ và Nam Giang Võ Đại không giống nhau. Nam Giang Võ Đại suy yếu nhiều năm, hiện chỉ cần một thiên tài, cần một nhân vật cầm cờ tiên phong chống đỉnh!
Còn mục đích của Ma Võ là bồi dưỡng càng nhiều thiên tài, vô số thiên tài!
Hiện tại Phương Bình và Phó Xương Đỉnh đều có biểu hiện ưu việt, còn những người khác đều kém cỏi đến mức không biết giấu mặt đi đâu cho được, cục diện này cũng không phải là điều Hoàng Cảnh muốn.
Giận thì giận, nhưng tâm tính của tông sư vẫn còn.
Hoàng Cảnh bình tĩnh lại, tiếp tục nói: "Phân viện kết thúc, có em biểu hiện rất tốt, có em lại rất tệ!
Kém một bước, dần dần sẽ dẫn đến tình trạng tuột lại phía sau!
Biểu hiện của các em hôm nay, các đạo sư, trong đó có thầy đều đã nhìn thấy.
Ấn tượng đầu tiên không tốt, các em cảm thấy sau này các đạo sư sẽ nhìn các em bằng cặp mắt khác xưa hay sao?
Thiên tài nhiều như vậy, các thầy cô có thể bồi dưỡng, có thể nâng đỡ, nhưng các em phải thể hiện được giá trị của mình!
Không nhìn thấy được giá trị của các em, vì sao các thầy cô phải dốc lòng hết sức bồi dưỡng các em?
Chỉ vì các em là sinh viên Ma Võ sao?"
"Đương nhiên, thắng không kiêu bại không nản, ngày hôm nay chỉ là một buổi chơi đùa của bọn trẻ con thôi, dù có thắng cũng là vua của một đám nhóc, cũng không cần kiêu ngạo quá đáng.
Vua trẻ con có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là vua trẻ con, trước mặt người lớn vẫn là một đứa bé không hiểu chuyện.”
Lời này cũng không có ý chèn ép Phương Bình và Phó Xương Đỉnh, mà là lời nói thật lòng.
Đứng nói là so với các đạo sư, chỉ cần so với sinh viên năm hai năm ba kia thôi là đủ. Hôm nay Phương Bình biểu hiện vô cùng tốt, nhưng nếu tuỳ tiện ném cậu vào một tiểu đội với các anh chị năm hai năm ba, cậu cũng chẳng tính là gì.
Thật sự cho rằng diễu võ dương oai trong đám tân sinh viên là có thể không để Ma Võ vào trong mắt ư? Vậy cũng quá khinh thường Ma Võ rồi.
Dù cho Vương Kim Dương hiện tại đến Ma Võ đi nữa, nếu thật sự muốn chèn ép, toàn bộ sinh viên chưa tốt nghiệp của Ma Võ, ít nhất có 10 người trở lên có thể áp chế cậu ta!
Ma Võ hiện còn 6 sinh viên cảnh giới cấp bốn chưa tốt nghiệp!
Mà sinh viên cấp năm hiện vẫn còn hai người chưa chịu tốt nghiệp Ma Võ đây này!
Chỉ là những sinh viên cấp bốn cấp năm thuộc hàng võ giả trung cấp rất ít khi ở trường. Có người trấn thủ ở địa quật, có người đi thực tập ở cục điều tra và truy bắt , cũng có người đến địa phương hoặc quân đội hỗ trợ cho quan chức nhà nước...
Hoàng Cảnh đơn giản chỉ giáo huấn vài câu, cũng không ở lại lâu, làm tông sư, ông bây giờ rất bận, có thể nhín chút thời gian đến xem đám tân sinh viên gây náo nhiệt này đã là chuyện không dễ dàng rồi.
Hoàng Cảnh vừa đi, lập tức có đạo sư lớn tiếng nói: "Học viện Binh Khí đến thao trường số 1!"
"Học viện Chiến Thuật đến thao trường số 2!"
"..."
Phương Bình theo đại đội đi về phía thao trường số 1, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Điểm thưởng đâu?”
Phó Xương Đỉnh ngượng ngùng nói: "Không biết, có phải là viện trưởng cảm thấy mất mặt, cho nên…”
"Hai người các em câm miệng!"
Lúc này, thầy Đường Phong của học viện Binh Khí không biết từ lúc nào đã xuất hiện từ phía sau hai người, cảm thấy có hơi không biết nói gì: "Viện trưởng há lại là loại người như vậy?
Học viện sẽ phân phối điểm thưởng cho các em sau, thống nhất phân phối một lượt!
Các em cho rằng mấy chục, hơn trăm điểm thưởng, viện trưởng sẽ tự mình ra mặt hay sao?”
---
(1) Ma Võ: Viết tắt của Ma Đô Võ Đại
Bạn cần đăng nhập để bình luận