Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2726: Lập Uy, Đại Thế

"Đạo...
Đúng lúc này, một làn sóng tinh thần mờ nhạt quét qua, Phương Bình không rõ đó có phải là lực lượng tinh thần hay không nữa. Hắn chỉ cảm ứng được, đó là âm thanh của người không nhìn rõ mặt kia.
Là âm thanh sao? Là người này đang nói chuyện?
Phương Bình không biết!
Hắn hầu như không cảm ứng được bất cứ thứ gì khác thường.
Phương Bình bình ổn rung động trong lòng, không nhúc nhích, đây là ảo ảnh sao? Hay là... người thật?
"Tu thân, tu thần, tu đạo...
"Cái gì gọi là đạo?"
"Đạo ở phương nào?"
"Haiz!"
Một tiếng thở dài, vang vọng đáy lòng, ánh mắt Phương Bình hoảng hốt.
"Bản thân mạnh mẽ... Cuối cùng cũng có cực hạn, sơ võ, là ngõ cụt ư?" Một tiếng tự hỏi khác lại vang lên. Phương Bình cũng hốt hoảng, hắn hình như cảm nhận được một chút gì đó, người này... Đang đi tìm đạo sao? Con đường của sơ võ giả, đến cuối đường rồi! Bọn họ tu luyện bản thân, đã đến cực hạn, không thể tiếp tục tiến lên, người trước mắt hình như cũng đã đi đến cuối đường, không thể tiến thêm một bước!
"Đường đã đứt đoạn... Ai mở đường?"
"Sơ võ... Vốn không có đường!"
"Vậy hôm nay, lão phu sẽ mở đường!"
Ầm ầm!
Trước mắt Phương Bình tối sầm lại, hắn không nhìn thấy gì cả!
Nhưng ngay sau đó, Phương Bình lại nhìn thấy.
Lúc này đây, Phương Bình nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại hiện ra một màn.
Một vị cường giả đánh vỡ bầu trời, xuất hiện trong bóng tối vô tận.
Nơi đó giống như một vũ trụ cô quạnh, chỉ có bóng tối bao trùm!
"Đạo mới?"
"Đạo giả?"
"Đạo này... Đúng hay không?"
Tiếng nỉ non vang lên, lúc này, Phương Bình đã xác định, đây chính là vị cường giả mở ra con đường bản nguyên. Người này hình như đã mở ra bản nguyên ngay tại Ngộ Đạo Nhai này!
Khi Phương Bình hoảng hồn, thời gian trong vũ trụ tăm tối này trôi cực nhanh. Gần như trong chớp mắt, vũ trụ tối đen này bỗng xuất hiện một ngôi sao.
Vị cường giả mặc áo bào trắng này hiện ra trên ngôi sao đó.
“Dù sao cũng là ngoại lực... làm sao hợp nhất? Làm sao quy về bản nguyên?” Tiếng nỉ non lại vang lên.
"Đạo này... Có thiếu hụt!" Ngay lập tức, lại có tiếng truyền vào tai Phương Bình.
“Quy về bản nguyên, mượn lực từ đạo, đạo là phụ, phát triển bản thân, mạnh tự thân rồi phá đạo!” Ầm ầm!
Phương Bình như thấy ngôi sao nổ tung, ngay sau đó, Phương Bình mở mắt ra, hắn vẫn hơi hốt hoảng, nhưng mở mắt ra thì cái gì cũng không còn.
Ngộ Đạo Nhai, hoàn toàn yên tĩnh.
Người phía sau đã biến mất.
Hóa thân của Thiên Mộc lại xuất hiện trên Ngộ Đạo Nhai, lần này, nó không gặp bất kỳ cản trở nào, nhưng cũng không thấy bất cứ thứ gì.
Thiên Mộc nhìn Phương Bình, ánh mắt lấp lóe, nó khẽ hỏi: "Tiểu Hữu đã nhìn thấy gì?"
Phương Bình khẽ lắc đầu, thở ra một hơi, đáp: "Bóng tối, bóng tối vô tận!"
Thiên Mộc thấy thế, cũng không nói gì nữa, nó đi một vòng trên Ngộ Đạo Nhai, lắc đầu nói: "Cơ duyên trên Ngộ Đạo Nhai phải xem vận khí, có lúc có, có lúc không, rất khó xác định mình sẽ thấy cái gì"
"Có người nhìn thấy con đường phía trước của mình, có người được tiền nhân truyền thừa, những thứ này đều rất vô định.
Phương Bình lại thở dài: "Đại khái là một vào ảo ảnh của cường giả, Mộc lão, chúng ta không ở đây tìm vận may nữa, đi thôi!"
Phương Bình bay lên trời, quay đầu liếc mắt nhìn Ngộ Đạo Nhai, vách núi không lớn, nhìn như một vách núi bình thường, nhưng lại khiến hắn nhìn thấy một ít hình ảnh hắn chưa từng thấy. Nơi này, có lẽ sau này có thể đến xem thêm lần nữa.
Phương Bình thực ra cũng có suy nghĩ muốn bưng nơi này theo, nhưng vừa rồi thử di chuyển một hồi, phát hiện không thể lay chuyển, hắn không cố gắng nữa.
"Nên rời đi thôi!" Phương Bình nở nụ cười, lần này, thu hoạch quá nhiều, quá đầy đủ. Nên về rồi!
Mình cũng nên bế quan vài ngày, chuẩn bị chứng đạo thôi!
Cấp Đế, ngay trong tầm tay!
Trên Cấm Kỵ Hải, Thiên Cẩu và Thủ Tuyền Nhân đã rời đi được một khoảng thời gian. Sắc trời, cũng bắt đầu sáng sủa hơn.
Ngày thứ ba!
Ngày 3 tháng 4.
Bên ngoài tổng bộ tà giáo, một số cường giả lục tục chạy tới. Nhóm người Minh Đình Chân Quân lại quay trở về đây.
Nhìn hư không trước mặt, ánh mắt người nào người nấy đầy toan tính, chạm chạm không muốn rời đi.
Nơi này là Thần Giáo! Thần Giáo sừng sững tám ngàn năm!
Thiên Đế khôi phục, Khôn Vương rời đi, nơi này còn bảo vật nào không?
Tám ngàn năm, lẽ nào Thần Giáo không có bảo vật gì?
Chẳng lẽ Thiên Đế và Thủ Tuyền Nhân đã mang đi tất cả?
Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, bọn họ cũng không muốn bỏ qua cơ hội lần này. Hôm qua Thiên Đế rời đi, mọi người chờ đợi cả đêm, đã dần mất hết kiên nhẫn.
"Minh Đình, Thiên Đế đã rời đi, không đi vào sao?"
Lúc này, một thanh niên, hoá thân của Côn Vương, lên tiếng hỏi.
Tiếp tục chờ nữa sao? Ai biết tình huống bên trong thế nào, nếu còn không vào lấy bảo vật, ai biết bảo vật sẽ bị ai lấy đi?
Nhưng nó lại không dám đi vào một mình, sợ Thần Giáo còn có cường giả toạ trấn.
Phong Điên đạo nhân hơi nhíu lông mày, không biết nên vào hay rời đi.
Lúc này, hắn lại nhìn về phía Ngô Khuê Sơn, trầm giọng nói: "Xà Vương, Nhân Vương ở đâu?"
Côn Vương không nhịn được, lên tiếng: "Còn cần phải hỏi à?! Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy mà Nhân Vương chưa từng xuất hiện, e là đã thật sự tiến vào Thần Giáo, nếu không chết trong đó thì hẳn là đang đoạt bảo rồi!"
Ngày hôm qua Phương Bình vẫn không xuất hiện, thực ra mọi người đã có chút suy đoán.
Nghe vậy, không ít người rục rịch.
Rốt cuộc Phương Bình đã chết rồi, hay vẫn còn ở bên trong? Nhưng mà, xác suất hắn chết không lớn!
Phương Bình thân với Thương Miêu, bản thân lại biết ăn nói, khó mà bị Thiên Đế giết. Nếu như vậy thì... Lúc này, Hòe Vương lạnh nhạt nói: "Phương Bình đương nhiên đang ở trong Thần Giáo! Có lẽ hiện tại còn đang vơ vét bảo vật! Thần Giáo thành lập tám ngàn năm, có vô số bảo vật, Thiên Đế không hẳn để mắt, nhưng đối với chúng ta mà nói, đó đều là chí bảo!
Lần này, Phương Bình hời rồi!"
Hòe Vương cũng rất biết cách khiến người khác dồn chú ý vào một người.
Nghe Hòe Vương nói vậy, ánh mắt mọi người lấp lóe.
Phương Bình thật sự đang ở bên trong sao? Phải chăng hắn đang đoạt bảo?
Thần Giáo để lại biết bao nhiêu bảo vật, bị Phương Bình độc chiếm rồi? Sắc mặt Ngô Khuê Sơn không thay đổi, nhưng thầm lo lắng, hơi phiền rồi đây.
Thiên Cẩu đi rồi! Nếu bây giờ Phương Bình vẫn còn ở bên trong, bây giờ đi ra thì sẽ gặp phiền phức. Mặc kệ tà giáo có bảo vật gì hay không, nếu mọi người nhận định Phương Bình có thì là có.
Không nói những cái khác, không ít người đều mơ ước thần khí của Phương Bình. Huống hồ, tà giáo lần này bị thương nặng, chuyện Phương Bình nói cùng nhau cướp lấy đại đạo của Thiên Đế trước đó trở thành chuyện hão huyền.
Hiện tại, nhân loại lại một lần nữa trở thành mục tiêu chung của mọi người.
Giết Phương Bình, có lẽ sẽ lại trở thành mục đích chính của không ít người.
Ai bảo Phương Bình trước nay ương ngạnh, chém giết nhiều vị Chân Thần, bây giờ nào có ai không kiêng kỵ hắn ba phần? Tổng hợp các nguyên nhân trên, mặc kệ Phương Bình có lấy được bảo vật hay không, hắn đều sẽ trở thành mục tiêu của mọi người.
Ngô Khuê Sơn sầu lo trong lòng, có chút phiền phức. Không, phiền to Ở đây có không ít tuyệt đỉnh.
Cấm Kỵ Hải có Minh Đình, Côn Vương, Giải Vương.
Địa quật có Hòe Vương, Hữu Thần tướng, con trai Vạn Yêu Vương - Long Khi, con trai Thiên Yêu Vương - Bằng Dược...
Thiên ngoại thiên, Giới Vực Chi Địa, đều có Chân Thần chạy tới.
Những người này lẽ nào sẽ khoanh tay đứng trơ mắt nhìn Phương Bình rời khỏi tổng bộ tà giáo một cách an toàn?
Sẽ không!
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Phương Bình tiêu diệt nhiều tuyệt đỉnh như vậy, bọn họ sẽ không để Phương Bình hoành hành trắng trợn.
Trước đây, mọi người có lợi ích chung, song, hiện tại... Mưa máu mây máu trước đó đã cho thấy, nào có ai không biết rất nhiều cường giả tà giáo đã chết?
Ngô Khuê Sơn sầu lo trong lòng, mà lúc này đây, trong hư không, bỗng có năng lượng phun trào.
Có người khẽ quát: "Đường hầm hư không! Có người sắp đi ra!"
Đường nối của tà giáo đã sập, nhưng con đường đó thực ra vẫn còn, chỉ là người bình thường không thể mở được đường nối mà thôi.
Người sắp ra lúc này chắc chắn là Chân Thần.
Là ai đi ra?
Ngay khi bọn họ cảnh giác, một bóng người quen thuộc từ trong hư không bước ra ngoài.
1776 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận