Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2952: Sương Mù Dân Tan

Chương 2952: Sương Mù Dân TanChương 2952: Sương Mù Dân Tan
"Nhóc con, ngươi lừa người giỏi thật đấy!"
Hai người rời khỏi không gian chiến trường, lão Trương cảm khái.
Phương Bình tỏ vẻ ngạc nhiên: 'Lừa người? Ta đâu có nói dối? Đương nhiên đa phần cũng chỉ là suy đoán, ví dụ như Hồng Vũ và Hồng Khôn hại chết Địa Hoàng, nhưng những thứ khác ta đều nói sự thật, sao lại gọi là lừa được?"
Lão Trương giật giật khóe miệng: "Thương Miêu đưa Cửu Hoàng Ấn cho ngươi..."
Phương Bình câm nín: "Chuyện này thì sao? Ta không muốn mà thôi, bằng vào quan hệ giữa ta và Thương Miêu, ta muốn là lấy được thôi, cần gì phải nói láo?"
Nói xong, Phương Bình chợt nhận thấy gì đó, nói: 'Nhắc Thương Miêu là Thương Miêu đến, ta và Thương Miêu trò chuyện vài câu, các ngươi chữa thương trước đi, chắc bây giờ đã an toàn rồi, sau khi tranh cướp Cửu Hoàng Ấn xong, chúng ta sẽ chuẩn bị đi ra ngoài."
Sau một khắc, Phương Bình tiến vào thế giới bản nguyên của mình. Giờ khắc này, thế giới bản nguyên của hắn rất phức tạp. Một mặt phẳng nhỏ hình tròn, đường kính hơn hai trăm mét.
Đại đạo của người khác nằm ngang kéo dài ra hai bên, đại đạo của hắn... cắm thẳng tắp trên mặt đất, trông như cột điện!
Sao đại đạo của tên lừa đảo lại giống trồng cây quá vậy!
Bốn bé con mập mạp ngồi bên hồ, hình như đang bận khóc. Chúng nó buồn muốn chết, người chủ nhân này thật biến thái, thứ trông như thủy tinh kia nát quá nhiều lân, chúng nó có nhổ nước bọt tới chết cũng không có tác dụng. Bốn bé mập chỉ có thể ngồi bên hồ, hấp thu nước bản nguyên để tự bồi bổ cho bản thân trước.
Đôi mắt to của Thương Miêu tràn đầy tò mò, đầy bất ngờ.
Phương Bình khẽ quát một tiếng, bầu trời nứt ra một lỗ hổng, sau lập tức, Thương Miêu không bay xuống, mà là tụt xuống dọc theo cây cột dài hơn một vạn mét, cũng chính là đại đạo cấp Đế.
Lúc này, giữa hư không, dấu hoa mai lại xuất hiện, Thương Miêu vẫn tìm được Phương Bình.
Còn có thể làm như vậy sao? Còn có thể trông đại đạo?
Hết cách rồi, Phương Bình phát hiện, hắn không thể gắn đại đạo ra xung quanh như trước nữa, chỉ có thể cắm dựng đứng như thế.
Tuy rằng mấy ngày qua nó đều ngủ, đều ăn, đều đang vùi đầu mở đường, nhưng cũng rất mệt mỏi. Nếu có thể trực tiếp trông ra thì không còn mệt nữa rồi.
"Tên lừa đảo, ngươi trồng đại đạo này bằng cách nào?" Thương Miêu hiếu kỳ, ta cũng muốn trồng.
Tự mình mở đường thật sự mệt muốn chết!
Nó cũng từng trông đầu Cá bằng cách này.
Thương Miêu tỏ vẻ oan ức, đương nhiên là ốm rồi!
Tuy rằng... cũng khá giống.
Chẳng muốn tiếp chủ đề này, Phương Bình nhìn về phía mèo mập, hơi nhíu mày nói: "Ngươi ốm hơn một chút đúng không?”
Phương Bình câm nín, trồng ra? Con mắt nào của ngươi thấy ta có thể trồng đại đạo hả?
Đây cũng là thể bản nguyên của nó, thể bản nguyên có liên quan đến khí bản nguyên, gần đây nó vẫn luôn mở đường, sao mà không gầy cho được?
Mình tốn mất mấy ngàn năm mới xây được nhiêu đó, thế mà thế giới của tên lừa đảo đã to như vậy rồi. "ồ." Thương Miêu cũng không để ý, đưa thì đưa, nhưng khi nó nhìn thế giới bản nguyên của Phương Bình thì lại cảm thấy bi thương, lớn quá đi mất!
"Ừm, đưa cho lão Trương rồi."
Thương Miêu đánh bay các bé mập, lại ăn mất một cục khí bản nguyên của Phương Bình, sau đó mới tò mò nói: "Con đường của ngươi gãy mất rồi nhỉ?"
Còn lớn hơn lần trước nữal
Thương Miêu nói thầm vài câu, đuôi quét qua, đánh bay bốn bé mập, mấy đứa này quá phiên, cứ muốn tóm đuôi của nó.
"Tiểu Kiếm chết rồi ư...' Thương Miêu bỗng nhiên nói.
Phương Bình nhìn nó, nhẹ giọng nói: "Chết rồi, lúc sắp chết cũng xem như giúp nhân loại một lần! Cụ thể chết như thế nào thì, ta không nhìn thấy..."
"Ta cảm ứng được...' Thương Miêu nằm trên đất, vừa ăn khí bản nguyên của Phương Bình, vừa thầm nói: 'Hắn chém Phong một kiếm, rất mạnh, rất mạnh! Hắn trả lại công ơn dạy dỗ bằng cách tặng đại đạo cho kẻ xấu Công Vũ Tử, Tiểu Kiếm khờ quá đi!"
Nói xong, lại thâm nói: "Nhưng Tiểu Kiếm trở về rồi... Một năm qua, hắn đi rồi, đi rồi không trở vê nữa... Hôm nay lại trở về..."
Phương Bình nhìn Thương Miêu đang tự lẩm bẩm, xoa cái đầu to của nó, an ủi: "Đừng suy nghĩ mấy chuyện này nữa, vừa thức tỉnh, quên hết đi! Ta sớm muộn cũng sẽ tiêu diệt Phong! Mạc Vấn Kiếm muốn báo thù nhưng không làm được, vậy thì ta giúp hắn báo thù..."
Thương Miêu thấp giọng kêu một tiếng, nói: "Ta tới là muốn nói cho ngươi biết, có rất nhiều người xấu đã xuất hiện... Người xấu sơ võ đấy! Thật nhiêu năm trước, bọn họ đã muốn giết mèo, bây giờ lại đi ra rồi..."
Thương Miêu lầu bầu nói: "Tên lừa đảo, ta phải đi rồi..."
"ĐỊ?"
"Ừm..." Thương Miêu lầu bầu nói: "Đi Thiên Phần, tìm chó lớn và đội trưởng bảo vệ mèo. Thật nhiều người xấu, đánh không lại bọn hắn... Để chó lớn đánh bọn họ..."
Phương Bình hừ nhẹ nói: "Đi cái gì mà đi! Bây giờ ngươi mà đến Cấm Ky Hải, chắc chắn sẽ bị đè ra làm thịt biết không? Nếu người của sơ võ đi ra, bọn họ sẽ theo dõi ngươi, sao ngươi có thể để ngươi dễ dàng trốn đi được?
Với lại, Thiên Cẩu và đội trưởng đội bảo vệ mèo đi Thiên Phần nhưng lại không mang theo ngươi, chắc chắn là có nguy hiểm. Nơi mà cả bọn họ cũng cảm thấy nguy hiểm, ngươi cảm thấy ngươi đi có ích gì không? Nói cho ta biết, rốt cuộc Thiên Phần có nguy hiểm gì?"
Thương Miêu ngẩng đầu, nhìn hắn một lát mới hạ đầu, lâu bầu nói: "Còn có mấy kẻ xấu bị nhốt trong đó."
"Sơ võ?"
"Ừm."
"Chín Hoàng bốn Đế không giết được bọn họ sao?"
"Không biết nha... Năm đó bản miêu không có ở lại lâu, nhưng ở đó có rất nhiêu cơ duyên, có rất nhiều thứ bị bỏ lại, Thiên Đình cũng ở đó..."
Thương Miêu sa sút nói: "Chắc chắn là chó lớn đến chỗ đó đánh nhau rồi..."
Phương Bình thở ra một hơi, hỏi: "Bây giờ tình hình Nhân tộc thế nào?”
"Lão Lý chuẩn bị đi giết tên sơ võ kia rồi..."
"Đối phương có bao nhiêu người? Thực lực gì?"
"Không biết, hình như là... Thánh Nhân?" "Sao cái gì ngươi cũng không biết hết vậy, ngươi ngủ hả?"
Thương Miêu tỏ vẻ vô tội, đúng vậy, cái này ngươi cũng biết hả?
Phương Bình thấy vẻ mặt đó của nó, hoàn toàn câm nín, phong cách của con mèo này chính là như vậy, cái gì cũng chỉ biết một ít, không có thông tin nào là hoàn chỉnh.
"Lão Lý muốn đối phó Thánh Nhân...' Phương Bình nhíu mày, chuyện này hơi khó.
"Ta sẽ trở lại nhanh thôi...' Phương Bình nói xong, lại nói: "Lát nữa ngươi mang Thông Thiên La đi, Khốn Thiên Linh thì thôi, để ta dùng một quãng thời gian, dùng nó bắt người cũng không tệ lắm. Đúng rồi, khí huyết của ngươi biến chất chưa?"
"Hả?" Thương Miêu mờ mịt.
Phương Bình nhìn nó, nhíu mày nói: "Thế giới mèo của ngươi to đến mức nào rồi?"
"Không biết nha..."
Phương Bình điên cuồng vò đầu mèo, ngươi chỉ biết ăn no chờ chết, thế giới bản nguyên của mình to đến mức nào cũng không biết!
Phương Bình không biết nên nói gì, buồn phiền nói: "Nơi dài nhất là bao nhiêu! Một cái đầu cá trong thế giới bản nguyên của ngươi dài 3 mét, ngươi hiện tại có thể đặt bao nhiêu cái đầu cá vào..."
"Hơn 300..."
"Cụ thể một chút!"
"330!" Thương Miêu nghiêm túc, bởi vì nó từng xếp một hàng dài rồi ăn từ đầu này qua đầu kia.
"990 mét..." Phương Bình nhíu mày, đến ngàn mét, không biết khí huyết của con mèo này có biến chất hay không?
Nếu biến chất... thì thật sự đáng sợi
Suýt chút nữa đã quên con mèo này không phải tuyệt đỉnh. Không giống Phương Bình, đại đạo từng dài hơn ngàn mét.
Thương Miêu không có đại đạo!
Khí huyết vốn dĩ đã đạt trên 3. 5 triệu cal, một khi biến chất, ít nhất cũng phải đạt hơn 7 triệu cal, không, tuyệt đỉnh còn có phụ trợ tăng cường riêng. Đến lúc đó, khí huyết cơ bản của Thương Miêu có thể vượt 8 triệu call
Không, đường kính ngàn mét, có lẽ còn có thể cường hóa một lần nữa!
Phương Bình quỷ dị nhìn mèo, một khi nó đạt ngàn mét, khí huyết cơ sở sẽ vượt hơn 10 triệu call
Là phá bảy!
Hơn nữa chênh lệch cũng không lớn.
Nghĩ tới đây, Phương Bình bỗng nhiên giơ tay đẩy miệng mèo ra, Thương Miêu há hốc mồm nhìn hắn, mặt mèo tràn đầy hiếu kỳ, làm gì vậy?
Phương Bình cũng không quan tâm đến biểu cảm của nó, chỉ tự động nhét khí bản nguyên vào miệng nó, nhét hết cục này đến cục khác.
"Mau trở về đi, mau chóng mở rộng thế giới mèo! Ta không hy vọng ngươi giúp đỡ giết người, nhưng ngươi cũng phải có năng lực tự vệ, đừng có chạy loạn từ sáng đến tối nữa, bây giờ Tam Giới không còn an toàn nữa!"
Phương Bình nói xong, lại nói: "Rất nhiều người muốn giết ngươi, ngươi tự cẩn thận một chút, trước đây, các Thánh Nhân kia không làm gì được ngươi, nhưng bây giờ... Người đi ra không còn là Thánh Nhân nữal"
Bạn cần đăng nhập để bình luận