Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3022: Nhân Ma (3)

Chương 3022: Nhân Ma (3)Chương 3022: Nhân Ma (3)
Phương Bình cười khà khà không ngừng: "Cứ như vậy nhé, ta đi trước, còn có chuyện phải làm! Đến Thần Giáo một chuyến tìm Khôn Vương tâm sự xem sao, biết đâu có thể kết phường xử lý Hồng Vũ thì sao? Cũng nên tìm Trấn Hải Sứ tâm sự một phen...
Đúng rồi, sơ võ cũng có thểt"
Phương Bình xoay người rời đi, vừa đi vừa làu bàu nói: "Mình có nên bán Thương Miêu để mấy vị cường giả chí tôn sơ võ ra tay một lần không nhỉ? Thương Miêu chắc cũng được giá nhỉ! Thương Miêu có giá ghê! Sau này phải dẫn theo mèo bên mình, để có thể bán nó bất cứ lúc nào!"
Sắc mặt Nguyệt Linh biến đổi bất định.
Đùa giỡn? Cố ý?
Nhưng bà lại không dám không tin!
Đối phương là một tên điên thực thụ, đây là lân đầu tiên bà cảm nhận được thế nào là bất lực và hoảng sợ. ...
Cũng trong lúc đó, ở Ma Đô.
Còn muốn bán mèol
"Đâm chết ngươi!"
"Người xấu!"
Nó cảm ứng được ác ý mãnh liệt xuyên thẳng qua kết giới của thế giới bản nguyên, thật là đáng sợ. Tên lừa đảo điên rồi, hắn thật sự muốn bán mèol
"Không cho bán mèo!"
Thương Miêu nhe răng trợn mắt, đồ xấu xal
Thương Miêu nói thâm một câu, đâm nát bóng mờ của Phương Bình, đồ lừa đảo!
Ngay sau đó, trong thế giới mèo, Phương Bình cười ha ha, nói: "Đừng giận, ta mà chết, ngươi không sống được lâu đâu, thật đấy. Tam Giới này có quá nhiều người tính kế ngươi! Ta mà chết, ngươi cứ đi cùng là được, làm mèo bầu bạn, có lẽ đường xuống suối vàng sẽ không cô đơn.
Nếu ta không chết, sẽ không bán ngươi, mèo lớn, thấy ta nghĩa khí không?"
Thương Miêu thở phì phò, tên lừa đảo chẳng có lương tâm gì cả.
Sau khi Phương Bình rời đi không lâu, Vũ Vi Thánh Nhân trở về, trở về cùng còn có Thanh Liên Đế Tôn.
Thương Miêu nói thầm, không muốn chết, tên lừa đảo lại muốn nó chôn cùng, làm một con mèo bồi táng, nó không vui, cho nên, tên lừa đảo sống thì tốt hơn. ...
Núi Vương Ốc.
"Meo... Đừng chết, bản miêu cũng không muốn chết, muốn ăn ngon uống say ngủ kỹ..."
Hai người nhìn về phía kết giới đã mở, lại nhìn Nguyệt Linh đăm chiêu trên đỉnh núi, hơi nhíu mày.
Ngươi cho rằng hắn không hiểu, hắn đều hiểu.
Nguyệt Linh nỉ non một tiếng, nhẹ giọng nói: "Tính kế chúng sinh... Tính không được lòng được! Người điên đáng sợ! Người điên tỉnh táo càng đáng sợ! Người điên tỉnh táo và lý trí đến cực hạn càng thêm đáng sợi
"Tam Giới này, lòng người là thứ đáng sợ nhất!"
Hai người sửng sốt một chút, Vũ Vi nhẹ giọng nói: "Sư muội, muội..." Phương Bình... Hắn chính là loại người này!
Lúc này, Nguyệt Linh bỗng hỏi: "Tam Giới này... Ai đáng sợ nhất?"
Ngươi cho rằng hắn không biết, hắn không cần biết, hắn đã chuẩn bị để lật tung bàn cờ. Thế mà vẫn có người nhìn không thấu, còn cho hắn thời gian trưởng thành.
Than ôi"
Thở dài một tiếng, Nguyệt Linh phức tạp nói: "Bảo mấy vị sư huynh không cần trở về, cứ ở ngoài biển đi... Mấy ngày nữa, núi Vương Ốc sẽ di chuyển đến Biển Khổ."
"Sư muội, chuyện này...'
Vũ Vi cau mày, trước đây Nguyệt Linh không nói như vậy.
"Bản cung không sợ Hồng Vũ! Không sợ Lê Chử!" Nguyệt Linh lạnh lùng nói: "Bọn họ có gan ép ta rời đi, bản cung sẽ dồn hết toàn lực, dẫn động phe Bắc Hoàng đánh với họ một trận. Vương Ốc chính là bản cung, không đi thì có làm saol"
Hai người dại ra, vậy vì sao bây giờ phải đi?
Nguyệt Linh không nói.
Nam Vực... Còn có nhân loại.
Bà dám dồn hết toàn lực, thống lĩnh phe Bắc Hoàng đánh một trận, nhưng Nhân tộc quá nhiều người điên, đối phương cũng dám.
Họ dám!
Chi bằng di chuyển cho rồi, không cần phải tranh hơn thua trong lúc này.
Nghĩ lại, Nguyệt Linh bỗng nở nụ cười: "Thiên Cực sợ Phương Bình, gặp là chạy. Hắn nói đám người này mới thật sự là người điên, còn hắn thì không phải. Giờ nghĩ lại, Thiên Cực thật sáng suốt, mắt nhìn người không tệ."
Bà bỗng khâm phục Thiên Cực, hắn căn bản không thèm giao tiếp với Phương Bình, cứ gặp là chạy.
Đường đường là cường giả Thiên Vương, hậu duệ Hoàng Giả, mà chẳng có chút thể diện bề trên nào. Bây giờ nghĩ lại, Thiên Cực quá sáng suốt.
Nguyệt Linh bật cười, còn nữa, câu nói lóc xương ra đưa cho bà rèn ngọc cốt của Phương Bình, lời này, không phải người bình thường có thể nói được!
"Ngươi không xứng làm Nhân Vương... ' Nguyệt Linh nói mê, ngươi không xứng.
Ngươi nên là Nhân Ma! Nhân Ma chân chính!
Không có ý xấu, ở thời đại này, một vị Nhân Ma có lẽ sẽ tốt hơn, có lợi hơn cho Nhân tộc.
Nhân Vương, Nhân Hoàng, đường đường chính chính, khí thế bàng bạc.
Nhân Ma... Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!
Phương Bình chính là người như vậy!
Nguyệt Linh biến mất, Vũ Vi và Thanh Liên Đế Tôn liếc mắt nhìn nhau, cau mày không thôi.
Nguyệt Linh không sợ trời không sợ đất trong mắt các cô lúc này dường như hơi e dè Phương Bình, cảm giác là hơi sợ hắn, Nguyệt Linh bị làm sao vậy?
Phương Bình đã đến đây sao? Hắn đã nói gì?
Thanh Liên trầm giọng nói: "Phương Bình chính là người điên, ta thấy hắn càng ngày càng điên hơn rồi."
Vũ Vi suy nghĩ một chút, gật đầu, xem như đồng ý với lời này.
Lần này, cũng không biết Phương Bình lại muốn làm gì. ... Ma Đô.
Trương Đào nghiêm túc, nhìn Phương Bình ở trước mặt mình, trâm giọng nói: "Ngươi lại muốn phát điên cái gì vậy? Phương Bình, khó khăn lắm nhân loại mới thiết lập được cục diện như bây giờ, hơi bất cẩn một chút, sẽ gặp tai ương ngập đầu, ngươi có cân nhắc đến hậu quả chưa?”
Phương Bình ngồi ở trên ghế, sắc mặt bình tĩnh nói: 'Đã cân nhắc."
“Thời gian không đợi ta."
Phương Bình kiên định nói: "Lúc này không điên cuồng, chờ khi chín Hoàng bốn Đế xuất hiện, ngươi chẳng còn cơ hội để điên cuồng nữa đâu! Ngươi cho rằng cục diện này rất tốt, nhưng ta chỉ cảm thấy không an toàn, cục diện không tốt như trong tưởng tượng!"
"Nhất là hiện tại, Hồng Vũ đã bắt tay hợp tác với Lê Chử, ta không thể cho bọn họ quá nhiều thời gian! Đúng, nhân loại đang dần mạnh lên, nhưng ngươi đừng quên, thuộc hạ năm xưa của bọn họ cũng đang thức tỉnh, tốc độ tăng sức mạnh của bọn họ nhanh hơn chúng ta."
Phương Bình ngẩng đầu, nhìn vê phía Trương Đào, bình tĩnh nói: "Cho nên phải khiến bọn họ yếu đi, không ngừng làm suy yếu bọn họ! Trăm năm qua, chúng ta vẫn luôn cố gắng làm suy yếu bọn họ, không lý nào bây giờ lại dừng lại!"
"Nhưng ngươi có nghĩ tới không!?" Trương Đào khẽ quát: "Khó khăn lắm chúng ta mới tranh thủ được một thời gian hòa hoãn như thế này, mọi người đều mệt mỏi, kiệt sức! Lúc này, chúng ta cũng đang phát triển nhanh chóng, một khi xảy ra chuyện... Ngươi chết, ta chết, nhân loại làm sao bây giờ?"
Giọng hai người vang vọng trong phòng họp, mấy người khác cũng không dám hé răng.
Nhân Vương và Võ Vương xảy ra xung đột.
Phương Bình muốn mạo hiểm, Trương Đào chủ trương chậm rãi, cho mọi người một ít thời gian.
Phương Bình nhìn ông, trầm giọng: "Ngươi có gào lớn tiếng hơn nữa cũng vô dụng, gào thét không giết được chín Hoàng bốn Đế, gào thét không giết được đám Thánh Nhân, Thiên Vương kia! Lý lẽ chưa bao giờ nằm trong tay những kẻ chỉ biết kêu gào!
Ngươi nghĩ đi, bây giờ không làm suy yếu địa quật, đối phương sẽ từ bỏ vực Nam sao? Trừ phi ngươi quyết định từ bỏ vực Nam, từ bỏ chuyện đặt chiến trường ở bên ngoài Trái Đất.
Trăm năm, trăm năm qua, chết hơn 10 triệu người, đây là số lượng đồng bào Hoa Quốc chết ở vực Nam. Những quốc gia khác, ba ngoại vực khác chết còn nhiều hơn. Qua nhiều năm như vậy, nhìn như sóng yên biển lặng, nhưng thực sự là gì, chẳng lẽ ngươi không biết sao?
Chết 50 triệu người!"
Phương Bình châm chọc: "Thiên tai, mỗi lân đều lấy cớ là do thiên tai! Hôm nay động đất, chết mấy chục ngàn người, ngày mai sóng thần, mất mấy chục ngàn người... 50 triệu người cứ như vậy mà chết!"
Phương Bình hừ nói: "Chiến tranh sao có thể không có người chết, ta biết đạo lý này! Cũng không có ai chết vô ích"
Phương Bình quát khẽ: Mất ba vực, bây giờ ngay cả vực Nam cũng mất, ngươi nói xem, trăm năm qua, 50 triệu người chết, ai sẽ báo thù cho họ? Bọn họ chinh chiến ngoại vực, đến cùng là vì cái gì?"
"Vì bảo vệ quốc gia!"
Trương Đào quát lên: "Vì để ít người chết hơn! Hiện tại chúng ta làm được rồi! Bây giờ, địa quật không dám tái phạm, không dám tấn công Trái Đất, đây chính là giá trị của sự hy sinh..."
"Vậy không báo thù à?”
"Ta không nói không báo thùi" Trương Đào tức giận đáp lại: 'Nhưng ta nói rồi, chờ một chút! Chờ một chút! Phương Bình, ngươi quá kích động, cuống lên như thế làm gì? Tình thế hiện tại không dễ gì có được, ngươi muốn nhóm cường giả đi trước chết hết mới vừa lòng sao?"
"Không!" Phương Bình bình tĩnh đáp: "Lần này, ta đối phó Thánh Nhân và Thiên Vương, người tham chiến là những người như ngươi và ta! Đương nhiên, ta chỉ có thể đại diện cho bản thân, không thể ra quyết định thay các ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận