Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2687: Bảo Vật, Hợp Tác

Phương Bình đi về phía đài trưng bày gần bên người. Nơi này trưng bày một thanh kiếm gãy. Bên cạnh thanh kiếm này có ghi chép.
Những năm qua, Khôn Vương thu thập rất nhiều thứ, có vài thứ có lai lịch, vài thứ không rõ nguồn gốc. Ghi chép ở bên cạnh không phải là giá trị vật phẩm, mà là ý nghĩa và lai lịch của vật phẩm.
Dù sao cũng có ý tưởng niệm.
"Mảnh vỡ Sơ Võ Kiếm... Bội kiếm của Sơ Võ Kiếm Thần... Một trong những cường giả chí tôn, thua dưới tay Đông Hoàng, kiếm gãy, người mất!"
Sơ Võ Kiếm Thần? Phương Bình hơi nhíu mày, không ngờ thứ này lại là binh khí của sơ võ giả, còn là bội kiếm của một cường giả chí tôn, người khai sáng võ đạo.
Mà đây cũng là lần đầu tiên Phương Bình được biết về chiến tích của Hoàng Giả - Đông Hoàng.
Vị cường giả chí tôn kia giao thủ với Đông Hoàng, cuối cùng thất bại, kiếm gãy, người chết!
Mà Khôn Vương không biết từ đâu có được mảnh vỡ của kiếm này. Dù chỉ là tàn kiếm, cách một tầng kết giới, Phương Bình dường như nhìn thấy được dòng chảy lịch sử.
Đây... lẽ nào là cường giả đầu tiên dùng kiếm từ thuở khai thiên lập địa?
Tàn kiếm có phần không giống kiếm thời nay, tàn kiếm này nhìn như cây gậy, nếu không phải có lưỡi kiếm, hắn chưa chắc đã nhìn ra đây là kiếm.
"Nhiều năm như vậy mà thanh kiếm này vẫn còn ở đây, e cũng là bảo vật, lão Lý giỏi dùng kiếm, không biết mang về liệu có thu hoạch gì không"
Trong đầu Phương Bình xuất hiện ý niệm như vậy, đây rất có thể là vật của võ giả đầu tiên sử dụng kiếm, nếu trên kiếm có gì đó lưu lại, chắc là có ích với lão Lý nhỉ?
Nghĩ tới đây, Phương Bình bắt đầu phá kết giới. Kết giới không mạnh, Khôn Vương có lẽ chỉ sợ đồ vật bị hao mòn, nên mới bố trí kết giới. Phương Bình nhanh chóng mở được kết giới. Khi cầm tàn kiếm trong tay, Phương Bình cảm ứng một phen, khẽ cau mày, không có khí thế mạnh mẽ, cũng không có tàn dư năng lượng, chỉ là tính chất thanh kiếm không tệ.
Cầm nắm một hồi, Phương Bình thấy tàn kiếm này không có phản ứng gì lớn. "Trở về giao cho lão Lý nghiên cứu vậy!" Phương Bình cất thanh Sơ Võ Kiếm này đi.
Những người khác cũng nhìn về phía hắn, có người dùng lực lượng tinh thần đảo qua. Xa xa, Lôi Đình Đế Tôn cũng đang phá kết giới, nhưng có vẻ kết giới bên kia mạnh hơn, hắn không phá được, nhưng cũng đang chú ý đến động tĩnh của mọi người.
Thấy Phương Bình lấy tàn kiếm, Lôi Đình Đế Tôn lạnh nhạt nói: "Thanh tàn kiếm này là chí bảo! Cường giả chí tôn đều là lãnh tụ thời sơ võ, đều có thể phá bảy, đều là Thiên Vương đỉnh cấp! Binh khí trong tay cường giả chí tôn sơ võ đều có thể sánh ngang với thần khí!
Tuy Sơ Võ Kiếm đã gãy, nhưng có thể đúc lại, có lẽ cũng có thể chế tạo ra một thanh thần binh cấp Đế, thậm chí là thần binh cấp Thánh!"
Nói là nói như vậy, hắn không quá để ý.
Những thứ này có thể đúc lại... Nói nghe thì dễ! Có tinh lực như vậy, có khi còn có thể đúc ra một thanh thần binh cấp Đế, thậm chí là thần binh cấp Thánh khác, cần gì phải đúc lại cho cực!
Phương Bình cũng không quan tâm, mọi người đều biết có vài thứ chỉ có ý nghĩa chứ không có giá trị thực tiễn.
Nếu là chí bảo, hai vị Đế Tôn sao có thể để bọn họ tùy tiện lấy đi?
"Thần Hoàng Tạo Hóa Đan!" Phương Bình nhìn thấy đài trưng bày thứ hai, nhìn thấy bảo vật thứ hai.
"Đan dược do Thần Hoàng luyện chế, có tác dụng... Tạo mặt trời..."
Phương Bình đọc sơ qua, nhìn có vẻ là một viên đan dược cùi bắp. Không thể tăng thực lực, không thể tăng cường sức mạnh cơ sở.
Tác dụng duy nhất... khá giống Vấn Tiên Đan của đảo Vấn Tiên, có thể tạo ra mặt trời trong thế giới bản nguyên.
Thứ này nhìn không lớn, trên thực tế, sau khi đưa vào thế giới bản nguyên, có thể treo lơ lửng trên không, làm mặt trời.
Nhưng hình như Vấn Tiên Đan của đảo Vấn Tiên còn có tác dụng khác, còn Thần Hoàng Tạo Hóa Đan, thực ra chính là bóng đèn công suất lớn, cường giả thực ra cũng không để ý bản nguyên thế giới bản nguyên của mình có sáng hay không, nên viên đan dược này không có tác dụng cho lắm.
Nhưng Phương Bình vẫn cảm thấy có hứng thú, dù sao cũng là đan dược do Hoàng Giả luyện chế ra, cũng xem như là bảo vật.
Lấy!
Thứ này không ai tranh giành với hắn, Lôi Đình lần này còn chẳng thèm giới thiệu, bởi vì thật sự rất vô bổ.
Phương Bình lấy đi, không dám dùng ngay, ai biết được đan dược này đã bao nhiêu năm rồi, liệu có hết hạn sử dụng hay không.
"Não Nguyên, cường giả tử vong, linh thức tràn ra, nở hoa kết quả, gọi là Não Nguyên...
Khi nhìn thấy bảo vật thứ ba, Phương Bình phải xem đi xem lại.
Nhìn quen mắt thật! Thứ này... Có phải mình từng gặp rồi không?
"Não Nguyên.."
"Quả Thiên Thần?"
Ngay sau đó, Phương Bình thầm chửi một tiếng, mấy tên khốn này, lần trước cho mình ăn quả này đúng không?
Còn gạt mình, nói đây là quả Thiên Thần, là chí bảo...
Chí bảo cái đầu các ngươi!
Không ngờ thứ này là vật mọc ra trên đầu cường giả đã chết, nhưng đúng là có hiệu quả tăng lực lượng tinh thần, hơn nữa, hiệu quả cũng rất tốt.
Theo như ghi chép của Khôn Vương, Não Nguyên này tìm được từ trên di thể của một cường giả cấp Thiên Vương.
Không phải ai chết cũng sẽ có Não Nguyên. Tỉ lệ sinh trưởng của thứ này rất nhỏ. Bởi không phải ai lúc tử vong cũng giữ được cái đầu.
Chủ yếu là có tác dụng với cường giả từ cấp Chân Thần trở xuống, còn cấp Chân Thần trở lên thì hiệu quả bình thường. Đương nhiên, đây là Não Nguyên của cường giả cấp Thiên Vương, có lẽ cũng có chút hiệu quả với Chân Thần.
Phương Bình nhìn lướt qua, mặc kệ thứ này, hắn thực ra không cần thứ này cho lắm.
Hiện tại, lực lượng tinh thần của hắn mạnh mẽ cũng không có lợi, tốt nhất là không được khiến hạch não nứt vỡ.
"Lấy cho người khác cũng được, chắc là có tác dụng với lão Diêu nhỉ?"
Phương Bình không nghĩ nhiều, lại phá kết giới, lấy đi. Giờ khắc này, những người khác cũng dồn dập phá kết giới, lấy đi một ít bảo vật.
Cách Phương Bình không xa, Địa Kỳ phá kết giới, thu lấy một thanh trường thương, Địa Hình nhìn đỏ mắt, có vẻ như biết đó là cái gì.
Phương Bình dùng lực lượng tinh thần đảo qua.
"Binh khí bản vương từng dùng khi còn là Chân Thần...
Chỉ một câu miêu tả ngắn gọn, Phương Bình đã biết đây là thứ gì, hóa ra là binh khí năm xưa Khôn Vương dùng, e là không phải thần binh cấp Đế thì cũng là thần binh đỉnh Chân Thần!
Chẳng trách Địa Kỳ cười đến không khép được miệng.
Cây thương này rất thích hợp với hắn. Thực lực cận Đế, dùng trường thương năm xưa Khôn Vương dùng, rất thích hợp.
Phong Vân đạo nhân không nói gì, xa xa, Lôi Đình Đế Tôn còn đang phá kết giới, thấy thế lạnh nhạt lên tiếng:
"Tốt nhất là ngươi không nên tự ý lấy binh khí của Giáo Chủ! Một khi Giáo Chủ trở về, thần binh này là binh khí năm xưa Giáo Chủ từng dùng..."
Nghe vậy, sắc mặt Địa Kỳ hơi thay đổi.
Thứ tầm thường, Khôn Vương không hẳn sẽ lưu ý, nhưng binh khí mà hắn đã dùng nhiều năm, dù ở xa hắn cũng có thể cảm ứng được.
Cầm thanh vũ khí này sẽ thật sự tự đưa bản thân vào nguy hiểm.
Địa Kỳ đấu tranh tư tưởng một hồi, mặc dù có phần không muốn, nhưng vẫn quyết định, lần này dùng một chút, sau lần này, mình sẽ vứt cây thương này đi.
Mọi người đều phá kết giới.
Có một số vật thực ra không có giá trị gì.
Ví như đài trưng bày mà Phương Bình đang đứng nhìn, bên trên là một bảng hiệu tàn tạ.
"Cung Địa Hoàng, đích thân phụ hoàng viết..." Khôn Vương không giới thiệu nhiều, nhưng chữ viết mang lại cho Phương Bình cảm giác không quá thoải mái.
Bảng hiệu của cung Địa Hoàng!
Năm đó Địa Hoàng tự tay viết, đáng tiếc, sau đó Thiên Giới bị phá hủy, hắn tìm rất lâu mới vô tình tìm được ở dưới một đống phế tích.
Bảng hiệu đã tàn tạ không thể tả, ba chữ Cung Địa Hoàng bên trên cũng mờ nhạt, chỉ còn một chữ hoàn chỉnh, hai chữ còn lại bị va đập đến mức không đọc được chữ.
Phương Bình cái gì cũng lấy, không ngại có tác dụng hay không.
Hắn còn nhớ năm trước Lý Chấn viết cho lão Lý một bức tranh chữ, nét bút mạnh mẽ, vạn đạo hợp nhất của lão Lý cũng có liên quan đến bức tranh chữ kia.
Đây là chữ do Địa Hoàng viết, có lẽ còn có hiệu quả đặc thù thì sao.
Phương Bình lại phá kết giới, lấy bảng hiệu.
Hắn thấy cái gì là lấy cái đó, mọi người cũng không nói gì.
Đối với cường giả, có vài thứ có lấy cũng vô dụng, nên không cần phải lấy.
1804 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận