Toàn Cầu Cao Võ

Chương 690: Đánh rất dễ dàng (2)

Tiếng nổ lớn vang rền, đánh từ giữa không trung rơi xuống mặt đất, lại từ mặt đất giết tới giữa không trung.
Mặc dù phần lớn mọi người không thấy rõ được thân ảnh của hai người, nhưng điều này không cản trở việc khán giả kích động.
Có mạnh hay không, bọn họ không nhìn những thứ khác, chỉ nhìn dư âm chiến đấu.
Lúc này, mặt đất bốn phía xung quanh võ đài đã bị hai người đánh lõm xuống một khúc sâu, trên võ đài cũng sẽ thường bắn ra ánh lửa kịch liệt, toàn bộ võ đài đều đang lay động.
...
Hơn mười phút sau.
Một bóng người rơi từ giữa không trung xuống bên ngoài võ đài, Diêu Thành Quân một thương đâm xuống mặt đất, mặt đất đều đang rung lên.
Miễn cưỡng cố định lại thân hình, Diêu Thành Quân kịch liệt thở dốc, sắc mặt trắng bệch, quân trang trên người cũng đã rách tả tơi, máu đỏ sền sệt không ngừng nhỏ xuống, rơi trên mặt đất.
Một lát sau, Phương Bình cũng từ trên không rơi xuống, mặc dù trên người chằng chịt vết thương, nhưng ánh mắt lại sáng như tuyết, cười nói: "Còn muốn tiếp tục không?"
Diêu Thành Quân không hé răng, lát sau, yết hầu khàn khàn nói: "Tiếp một thương cuối cùng của tôi!"
"Được!"
Lời còn chưa dứt, trường thương cắm vào mặt đất đột nhiên chấn nát mặt đất xung quanh, chớp mắt hóa thành một luồng sáng đánh thẳng Phương Bình.
Phương Bình gầm nhẹ một tiếng, trường đao như lôi đình đánh xuống!
Ầm!
Ầm!

Một đao kế tiếp một đao, người ngoài căn bản không nhìn rõ Phương Bình đã chém xuống bao nhiêu đao, tất cả diễn ra trong chớp mắt, Phương Bình thu đao về, ngạo nghễ đứng thẳng.
Diêu Thành Quân khẽ lắc đầu, không nói gì nữa.
Đến lúc này, Phương Bình vẫn có thể bạo phát toàn lực, mặc dù một thương cuối cùng của anh ta có lực sát thương rất lớn, nhưng đối đầu với Phương Bình, cậu ta chém xuống 10 đao liên tục, cuối cùng vẫn đánh tan được ánh thương.
Hiện tại, Diêu Thành Quân vẫn duy trì được chiến lực nhất định, dù khí huyết tiêu hao rất lớn, nhưng cơ thể tu luyện rèn thể thuật đến mức đỉnh phong, cũng đủ để dễ dàng xé nát võ giả cấp bốn bình thường.
Nhưng mà đối đầu với Phương Bình, đánh tiếp nữa cũng chỉ tự rước lấy nhục.
"Tôi thua."
Diêu Thành Quân nói một câu, xoay người đi về đội ngũ, anh ta thua.
Trong chớp mắt anh ta xoay người, Phương Bình mạnh mẽ nuốt máu tươi xuống, thắng phải đẹp, Diêu Thành Quân bạo phát nhiều lần, cũng khiến nội phủ của cậu bị thương không nhẹ.
Lúc này, tuy rằng Phương Bình còn có thể tái chiến, nhưng nội phủ bị thương quá mức nghiêm trọng, dù cắn thuốc cũng không dễ khôi phục như vậy.
Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thừa dịp người ngoài không để ý, Phương Bình dùng tay che miệng, nuốt vào một viên Hồi Mệnh Đan. Một lát sau mới cảm thấy lục phủ ngũ tạng không còn bị thiêu đốt.
"Phương Bình thắng!"
Trọng tài tuyên bố kết quả, ông hạ xuống mặt đất, nhìn Phương Bình nói: "Còn tiếp tục không?"
"Đương nhiên!"
Phương Bình cười ung dung, giống như không mất một sợi tóc nào vậy, như thể một số vết thương trên người không phải là vết thương trên người cậu vậy.
Trọng tài nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, cái thằng này mới vừa cắn Hồi Mệnh Đan xong, còn giả vờ.
Nhưng Phương Bình nói muốn tiếp tục, ông cũng không nói gì, rất nhanh tuyên bố ván đấu thứ hai bắt đầu.
Ván thứ hai, người lên sân khấu chính là Bạch Húc.
Đối mặt với Bạch Húc, Phương Bình dường như càng đánh càng mạnh, đao đao bùng nổ ra ánh sáng mãnh liệt. Điều này khiến tất cả mọi người của trường quân đội Đệ Nhất rất bất đắc dĩ, giống như Diêu Thành Quân hầu như căn bản không tổn thương được phương Bình vậy.
Phương Bình tu luyện Trảm Đế Thiên Đao có kém đến đâu thì cũng không thể kém hơn Bạch Húc, phối hợp với khí huyết mạnh mẽ, từ đầu đến cuối đều đè đánh đối phương. Chém liên tục mấy chục đao, Bạch Húc không thể trốn đi đâu được, bị Phương Bình bổ một đao bay ra ngoài, không ngừng chảy máu.
"Tiếp tục!"
...
Người thứ ba, người thứ tư, gặp phải Phương Bình, hầu như đều chỉ ba đao kết thúc.
Sau khi người thứ năm lên đài, Phương Bình nãy giờ không sử dụng lực lượng tinh thần đột nhiên bạo phát lực lượng tinh thần, khiến đối phương bị kinh sợ, nhất thời đại não trống không, bị Phương Bình trảm một đao bay ra ngoài, ngã xuống đất không đứng lên được.
"Ma Đô Võ Đại thắng!"
Trọng tài lớn tiếng tuyên bố một câu, trận này, ngoại trừ ván đánh với Diêu Thành Quân đánh rất lâu, mấy ván sau đều kết thúc cực nhanh.
Phương Bình cười, gật đầu ra hiệu với bốn phía, nhẹ nhàng bước xuống khỏi võ đài.
Một người đánh xuyên qua trường quân đội Đệ Nhất, đánh bại hạng ba cấp bốn trên bảng xếp hạng, lúc này còn ai dám chất vấn thực lực Phương Bình không xứng với vị trí đệ nhất cấp bốn sao?
...
Trên khán đài.
Sắc mặt Vương Kim Dương cùng mấy người Lý Hàn Tùng hơi nghiêm nghị, gặp phải Phương Bình, chỉ sợ là khổ chiến rồi.
Cái tên này... Thật là chịu đánh!
...
Trở lại đội ngũ, Đường Phong cất bước đi tới, liếc mắt nhìn cậu, thấp giọng nói: "Không sao chứ?"
Phương Bình khẽ lắc đầu, thương thế không quá nghiêm trọng.
Nhưng thế này không có nghĩa là Diêu Thành Quân yếu, nếu như Phương Bình không thể nỗ lực lượng tinh thần của mình, trận này không kết thúc được nhanh như vậy.
Dù là vậy, thương pháp của Diêu Thành Quân sắc bén, kình khí nội bạo, vẫn tổn thương được nội phủ của Phương Bình.
Nếu như vừa rồi trường quân đội Đệ Nhất còn một vị cường giả như Diêu Thành Quân, sợ là Phương Bình cũng tèo, da dày thịt béo cũng có hạn, cũng không phải đánh hoài không chết.
Phương Bình lắc đầu, Tần Phượng Thanh bên cạnh lại bĩu môi nói: "Lại ra vẻ ta đây, máu chảy có thể tắm được luôn rồi."
Nói xong, anh ta không cho Phương Bình cơ hội phản bác, lập tức nói: "Trả đao đây cho anh."
Phương Bình cũng không phí lời, trực tiếp ném đao qua.
Đến mức máu chảy có thể tắm được... quen là được rồi, cũng không phải lần đầu tiên.
Tần Phượng Thanh nhận lại đao, cẩn thận kiểm tra một hồi, sau đó đau lòng nói: "Nhìn, nhìn đi nè, thật nhiều vết trầy xước! Không phải đao của cậu cậu không đau lòng mà, ai bảo cậu nhất định phải giả vờ mạnh mẽ hả, một thương cuối cùng không cần tiếp chiêu, anh ta cũng phải thua mà…"
Thanh đao hợp kim cấp B không dễ bị đánh nát như vậy, vết lõm cũng không dễ xuất hiện như thế.
Nhưng mà vết trầy xước… là không thể tránh khỏi.
Giao tranh kịch liệt như vậy, chất lượng trường thương của Diêu Thành Quân cũng không tệ, lúc này trên thân đao xuất hiện không ít vết trầy xước có thể nhìn thấy rõ.
Phương Bình tức giận nói: "10 triệu, thêm vài vết xước thì làm sao? Một vết một triệu được rồi, anh bớt nói nhảm!"
"Tôi..."
Tần Phượng Thanh rất muốn mắng người, quan trọng là ông đây không thấy tiền đâu cả!
Nếu thật sự nhận được 10 triệu, anh ta cũng không phí lời rồi.
Phương Bình cũng không để ý tới anh ta, bởi vì trận chiến giữa Kinh Võ và Nam Võ sắp bắt đầu, lúc này, hai bên đều đang chuẩn bị.
...
Trong đội Kinh Võ.
Lúc này, Tông sư tự mình xuống đài, nhẹ giọng nói: "Đừng để Phương Bình ảnh hưởng, toàn lực ứng phó là được."
Lý Hàn Tùng gật đầu, thở ra một hơi nói: "Viện trưởng yên tâm, Phương Bình tuy mạnh, nhưng cũng không mạnh đến mức em không có cách chiến thắng, ai thắng ai thua, chiến qua mới biết!"
"Vậy thì tốt, nhưng đấu với Vương Kim Dương, cẩn thận một chút."
"Biết ạ."
Lý Hàn Tùng liếc nhìn Vương Kim Dương, lúc này, Vương Kim Dương ở đối diện một mình một đao, các đội viên Nam Võ khác vô cùng không cam lòng và bất đắc dĩ.
Nam Võ cũng chỉ có thể dựa vào một mình Vương Kim Dương, dù Lam Vô Phong lên đài, e là cũng chỉ kết thúc trong một quyền.
...
Trận chiến thứ hai nhanh chóng diễn ra.
Lần này, Phó lão gia không làm bình luận viên nữa, người bình luận là Ma Võ - La Nhất Xuyên.
La Nhất Xuyên đánh giá khá cao hai người này, nhưng cuối cùng nói: "Vương Kim Dương xuất thân từ Nam Võ, ở một trường như Nam Giang Võ Đại có thể trưởng thành đến một bước này đúng là không dễ dàng gì. Điều này không liên quan đến thiên phú. Dù thiên phú có mạnh cỡ nào mà chính mình không nỗ lực, Vương Kim Dương cũng rất khó đi đến ngày hôm nay."
Vương Kim Dương thiên phú rất cao, cốt tủy biến dị.
Nhưng cốt tủy biến dị không đồng nghĩa với việc nhất định trở thành cường giả, chính mình không nỗ lực, dù có kim thân cũng là rác rưởi.
Điều kiện của Nam Võ không sánh được với trường danh tiếng.
Mà Vương Kim Dương lại không bị những người khác bỏ xa, cũng không phải do Nam Võ đặc biệt chăm sóc chiếu cố, mà là do cậu ta nhiều lần đi vào địa quật chém giết, đoạt được cơ duyên của mình.
...
Trên võ đài.
Hai người vừa lên đài, khí thế đã tăng đến mức cực hạn.
Khí thế của Lý Hàn Tùng cực mạnh, Vương Kim Dương cũng không yếu thế, điều này khiến các cường giả đều hơi cảm thấy kinh dị.
Lý Hàn Tùng cũng là chiến đấu mà đạt được hạng bảy trong bảng xếp hạng, Vương Kim Dương không ra tay nhiều, nhưng có thể súc thế đến mức này, cũng đúng là khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận