Toàn Cầu Cao Võ

Chương 195: Cầu mạnh (2)

Nói xong, Vương Kim Dương buông bát đũa xuống, chậm rãi nói: "Sở dĩ không ra mặt trước khi cậu khiêu chiến, là muốn cậu hiểu, cứ nhượng bộ không phải là võ giả cầu mạnh, cầu đường sống.
Dù không có chuyện của tôi, với tình hình của cậu, chẳng mấy chốc sẽ tiếp xúc với những nhiệm vụ nguy hiểm.
Thay vì ở bên ngoài bị người ta đánh chết, còn không bằng trước tiên ở trường học thay đổi tâm tính một chút, lĩnh hội sợ hãi của thời khắc sinh tử một chút.
Thật ra cậu không hèn nhát, lúc trước cậu không phải võ giả, dám tính toán Hoàng Bân đỉnh cấp 2, chứng minh lá gan cậu không nhỏ, đầu cũng không ngốc.
Nhưng cậu thiếu một vài thứ, tối thiểu, cậu thiếu một chút nhuệ khí.
Thứ này, không phải nói nhất định phải có, nhưng không thể một chút cũng không có!
Ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, thường xuyên gặp phải những kẻ vô cùng hung ác, những kẻ này cũng sẽ không nói nhảm với cậu, cậu muốn giết hắn, thì hắn muốn giết cậu!
Cho nên, thấy máu trước, có lợi cho cậu.
Đương nhiên, cậu thật bị đánh chết, đó cũng là việc của cậu, tôi sẽ không áy náy gì, cậu tiến bộ quá nhanh, lần này không bị đánh chết, có thể lần sau cũng sẽ chết, người sống không cần thiết áy náy vì người chết."
Phương Bình im lặng, lời nói này, thật thích hợp sao?
Tần Phượng Thanh bên cạnh vừa ăn vừa ậm ở nói: "Cấp một cấp 2 của trường học, ít thấy máu, thật ra đây cũng là một loại tai hại.
Đợi đến cấp 3, có một số người vẫn mù tịt không biết, một lần thực hiện nhiệm vụ, đã chết một đám.
Chết không có tiếng tăm gì, thà ở lúc cấp một cấp 2 thời điểm, chết cho người khác thu được một ít kinh nghiệm cũng là chuyện tốt.
Đương nhiên, không ai hi vọng chết không có giá trị, nhưng việc hôm nay không trách cậu được, bọn họ cũng chết vô ích, không cần thiết suy nghĩ nhiều làm gì."
Thật ra Tần Phượng Thanh và Vương Kim Dương đang an ủi Phương Bình, chỉ là cách hai người này an ủi đúng là chẳng ra sao cả.
Phương Bình không nói gì, nói sang chuyện khác: "Anh Vương sắp đột phá rồi?"
"Ừ, là mấy ngày nay."
"Vậy anh đến Ma Đô..."
Vương Kim Dương lắc đầu nói: "Không phải như cậu nghĩ, tôi không hứng thú tìm sinh viên gây sự, dưới cấp 3, thì không có cách nào khác, tôi không thể không ra mặt.
Nhưng đến cấp 3, dù là trong số đạo sư, tôi cũng không phải người yếu nhất.
Lần này tới Ma Đô, là có chuyện muốn làm.
Mấy người Ma Võ đó, còn tưởng rằng tôi đến khiêu khích bọn họ, nghĩ quá nhiều!"
Tần Phượng Thanh nhếch miệng cười nói: "Tôi mời, lần này có nhiệm vụ lớn phải làm, thực lực tên này đủ mạnh, chúng ta chuẩn bị đi kiếm một khoản lớn!"
Vương Kim Dương cũng không phủ nhận, chỉ nhắc nhở: "Thực lực cậu quá yếu, chết rồi cũng đừng trách tôi."
"Thôi đi, tôi nào dễ chết như vậy?"
Tần Phượng Thanh xem thường, tôi cũng tìm đường chết nhiều lần như vậy, có lần nào chết thật đâu?
Lần này kiếm đủ lợi ích, xương thân của tôi cũng sắp rèn luyện xong rồi, dù không bằng Vương Kim Dương, hết năm thứ ba đại học, cũng có hi vọng vào cấp 4.
Biết Vương Kim Dương tới làm nhiệm vụ, trái lại Phương Bình thấy dễ chịu hơn.
Cậu còn tưởng rằng lần này Vương Kim Dương tới để khiêu chiến, mặc dù thực lực lão Vương rất mạnh, nhưng dù sao Ma Đô nhân tài ẩn dật, không ai biết có võ giả cùng cấp mạnh hơn hay không.
Thấy Phương Bình thả lỏng, Vương Kim Dương cười cười nói: "Có một số việc, cậu không cần phải suy nghĩ nhiều, bây giờ cậu còn chưa thể dính vào.
Tranh đấu giữa võ giả bình thường và trường học danh tiếng là việc của các bậc tông sư.
Nếu họ cần chúng ta giúp đỡ, lúc có đủ lợi ích, thì chúng ta sẽ giúp đỡ.
Nhưng là không có lợi, muốn cậu giúp đỡ, tông sư thì như thế nào? Đừng quan tâm bọn họ!
Lúc trước những võ giả cấp một đó của Ma Đô, ra tay không phải không có lợi, điểm thưởng, thuốc đều được hứa hẹn rất nhiều.
Kết quả nhận lợi ích rồi, bị thương, bản thân cũng nên dự liệu được.
Nào có chuyện nhận lợi ích mà không làm việc!
Cậu nhớ kỹ cái này là được, võ giả không vô duyên vô cớ giết người, thế giới này vẫn có quy củ, luật pháp! Tông sư cũng không thể ép buộc cậu đi làm cái gì!
Giống tôi bây giờ, đưa lợi ích, xem tình hình, không nguy hiểm tôi làm, nguy hiểm, tôi sẽ mặc kệ.
Đương nhiên, nếu vì bản thân cậu quá ngu xuẩn, bị người ta mưu hại, rơi vào trong hũ, vậy thì chỉ trách chính bản thân cậu, mấy sinh viên mới của Ma Võ lần này cũng là bị Lưu Vĩnh Văn tính kế."
Tần Phượng Thanh khinh thường nói: "Lưu Vĩnh Văn cũng làm mấy việc bẩn thỉu này, nếu thật gặp hắn, tôi sẽ một đao đánh chết!"
"Khục!"
Vương Kim Dương ho nhẹ một tiếng, ngắt lời cậu ta, lại nói với Phương Bình: "Nhiệm vụ của cậu bây giờ chính là yên tâm tu luyện, có thể nhận một số nhiệm vụ nhỏ, đừng tự tin quá, đi khiêu chiến những nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Từ từ tích lũy kinh nghiệm, nâng cao thực lực, điều kiện của Ma Võ rất tốt, ở đây, cậu có thể dùng cái giá thấp nhất thu hoạch được thứ cậu cần.
Còn những cái khác... chờ cậu đủ thực lực rồi nói.
Còn nữa.. ở Võ Đại, mặc dù tôi nói có thể hơi vô tình, nhưng tốt nhất cậu hãy nhớ kỹ, mặc kệ là đạo sư hay bạn học, để ý một chút.
Để cậu làm việc, có thể, tình nghĩa vô dụng, cần lợi ích thực tế!
Không đủ lợi ích, hoặc là nỗ lực và thu hoạch không tỉ lệ thuận, đừng ngu ngốc đáp ứng, thực lực tăng lên mới là quan trọng!
Cậu chết rồi thì tình nghĩa không còn đáng giá, tôi rất ít khi lấy lòng, dù tông sư cũng như thế, cho lợi ích trước, tôi tăng thực lực lên, gia tăng năng lực tự vệ.
Chờ sau này, tôi thành tông sư, lại bán đi một nhân tình, vậy thì hiện tại không thể so được.
Tôi hơi tính toán hiệu quả và lợi ích, nhưng đây chính là kinh nghiệm của tôi hơn một năm nay."
Phương Bình khẽ gật đầu, cũng không lấy làm lạ khi anh ta có ý nghĩ như vậy.
Mọi người đều vì lợi ích!
Cậu và Vương Kim Dương có thể gặp nhau, cũng là vì lợi ích.
Những người khác phần lớn đều như thế, trừ khi thân nhất, nếu không sẽ không ai vì người ngoài mà nỗ lực quá nhiều?
Nghĩ đến điều này, Phương Bình hơi nhớ nhà.
Đi ra ngoài hai tháng, cũng nên trở về xem một chút rồi, thuận tiện giải sầu, thời gian này ở Ma Võ, thật ra cậu đã hơi kiềm chế.
Sau đó, ba người không bàn quá nhiều thứ nữa.
Vương Kim Dương và Tần Phượng Thanh đều hướng dẫn việc tu luyện của Phương Bình một chút, có một số thứ Lữ Phượng Nhu đã nói, có một số thứ không nói, đạo sư cấp 6, có chỗ tốt có chỗ xấu.
Chỗ tốt là kiến thức rộng rãi, nhìn xa trông rộng.
Chỗ xấu là, khoảng cách giữa họ và cấp một cấp 2 rất xa, có một số chi tiết dễ dàng xem nhẹ.
Mấy người tán gẫu một hồi, Phương Bình cơm nước xong xuôi thì rời ngay khỏi nhà khách, cậu đúng là đã mua vé xe buổi chiều rồi!
Nhà ga.
Phương Bình tiện tay bóp lấy một cái tay đang sờ mó, trong nháy mắt cổ tay đối phương tím bầm.
Kết quả rất khiến người ta bất ngờ, đối phương không liều mạng, không móc đao, mà cúi đầu khom lưng nhìn Phương Bình với ánh mắt cầu khẩn.
Phương Bình khẽ lắc đầu, thuận tay buông lỏng đối phương.
Thấy đối phương chạy nhanh hơn thỏ, ngay cả mấy tên đồng bọn gần đó chớp mắt đã chạy không thấy bóng dáng.
Phương Bình không khỏi cảm thán, thế giới không giống nhau, mấy tên trộm vặt thật thê thảm.
Có thế giới võ giả, ai cũng không biết người bên cạnh có phải võ giả hay không?
Tên trộm này không may gặp phải võ giả, cho dù hung ác hơn nữa cũng phải ra vẻ đáng thương.
Hiển nhiên, Phương Bình vừa tiện tay bấm, khiến cho đối phương cảm thấy có lẽ gặp phải võ giả.
...
Việc ở nhà ga chỉ là nhạc đệm.
4 giờ 20 phút buổi chiều, Phương Bình thuận lợi đến nhà ga Dương Thành.
Lại về Dương Thành, lúc từ nhà ga đi ra, Phương Bình không khỏi bùi ngùi một chút.
Nhớ lần đầu tiên gặp được Vương Kim Dương, đối phương cũng vô cùng xúc động.
Khi đó, Phương Bình không thể hiểu được loại tâm trạng này.
Nhưng lúc này về Dương Thành, dù Phương Bình không chấp hành nhiệm vụ gì, không trải qua quá nhiều sinh tử, nhưng mấy giờ trước, cậu tự tay đánh chết hai võ giả trẻ tuổi.
Thành phố nhỏ như Dương Thành, vẫn luôn bình yên, thoải mái như vậy.
Võ giả, cao cao tại thượng, nhưng lại cách xa đời sống của mọi người.
Quanh năm suốt tháng, ngay cả một vụ án giết người cũng không xảy ra.
Có người biết Vương Kim Dương ở bên ngoài quét sạch tứ phương, uy danh hiển hách sao?
Có người biết, Phương Bình cậu chẳng những thành võ giả, còn giết chết hai người đỉnh phong cấp một sao?
Không một ai biết!
Bọn họ chỉ biết việc lớn trên mạng, biết Mã tông sư của QQ đột phá đến cấp 8, biết Mã đại sư của Ali, chính thức thành tông sư.
Trong mắt bọn họ, thế giới thì lớn như vậy, võ giả thì đơn giản như vậy.
"Như thế cũng rất tốt..."
Đứng ở bên ngoài nhà ga, Phương Bình khẽ nỉ non.
Bạn cần đăng nhập để bình luận