Toàn Cầu Cao Võ

Chương 827: Giao Thừa

Quan Hồ Uyển.
Phương Bình mở cửa bước vào, Phương Viên đang nằm trên sofa xem tivi, cô bé thò đầu ra nhìn hắn một cái, tiếp đó rụt đầu lại tiếp tục xem tivi.
Phương Bình hơi ngạc nhiên, con nhóc kia không phải đang hoa mắt chứ? Anh hai đã về rồi đây!
"Tròn tròn?"
"Hừ!"
"Phương Viên, anh về rồi nè, không thấy sao?"
"Thấy rồi!"
"Vậy con nhóc này, em không quan tâm tới anh à?
Phương Viên lại thò đầu ra lần nữa, tức giận nói: "Không muốn để ý tới anh, anh lừa em!"
Phương Bình giật mình hồi hộp, ai nói cho con nhóc này biết rồi?
Chuyện thiên phú bại lộ rồi sao?
Hắn đang suy nghĩ, Phương Viên chu mỏ tủi thân nói: "Anh nói với em là thiên phú có thể tăng lên, còn nói đã cho em thuốc của thiên tài để gia tăng, nhưng đã nhiều ngày như vậy, thiên tài như em căn bản không tăng lên chút nào, hiện tại khí huyết của em vẫn là 179 cal không hề thay đổi.
Phương Bình, anh là tên lừa gạt!"
Phương Bình ngây người một lúc lâu, mới biết con bé đang nói gì, hắn thật cạn lời, sau đó mới tức giận nói: "Nói thừa, không phải là rất bình thường sao? 180 cal, tôi cốt hai lần, khí huyết của em dừng ở mức này..."
"Chứng tỏ thiên phú của em còn quá thấp!"
Câu này nói quá đúng, Phương Bình không có gì phản bác, vừa đổi giày vào phòng vừa cười nói: "Gấp cái gì, gặp phải bình cảnh, dừng lại một thời gian cũng là chuyện bình thường.
Có điều, chuyện em tôi cốt hai lần cũng không thành vấn đề, qua vài ngày có lẽ liền có thể rồi."
Hai lần tôi cốt mặc dù cũng cần thiên phú, nhưng không tính là quá cao.
Thông thường, con cái của các cường giả đều có thể tôi cốt hai lần.
Có phải do con cái của các cường giả có thiên phú cao hơn không?
Vậy thì cũng chưa chắc!
Tôi cốt hai lần khác với tôi cốt ba lần, nếu không tiếc tiền, không hẳn không thể đột phá.
Đương nhiên, cơ thể con người đều tồn tại giới hạn, có một số người thật sự không thể đột phá tiếp.
Nhưng Phương Viên vậy mà có thể đạt đến 179 cal và dừng ngay tại đây, vậy thì không quá khó để đạt hai lần tôi cốt.
Tiến độ của con bé này có hơi nhanh một chút so với sự mong đợi của Phương Bình.
Vốn dĩ Phương Bình vẫn cảm thấy, con bé này học xong lớp mười mới có thể hoàn thành tôi cốt hai lần, hiện tại mới qua một học kỳ mà thôi.
Có điều, việc này cũng có liên quan đến nồng độ năng lượng của Dương Thành gần đây thay đổi mạnh. Hiện nay nhân loại tu luyện nhanh hơn so với trước đó, rất nhiều người bình thường, hiện nay không cần uống thuốc, ai ở gần đường nối một chút, khí huyết đều có thể đạt từ 110 cal trở lên.
Mà nếu là hai năm trước, sinh viên đạt 110 cal đều là nhân vật nổi tiếng của trường học.
Nghe Phương Bình nói như vậy, tâm tình của Phương Viên dường như tốt lên không ít, đầu dựa vào sofa, không chắc chắn nói: "Thật sự có thể tôi cốt hai lần sao?"
"Đương nhiên."
Phương Bình cười rồi bước lên phía trước vỗ vào đầu con bé, cười tít mắt nói: "Cái đầu heo này thật lớn..."
"Anh mới đầu heo!"
Phương Viên trợn mắt trừng hắn một cái, tâm tình vui vẻ trở lại, lấy lại dáng vẻ tươi cười, vui vẻ nói: "Phương Bình, có phải em cũng sắp trở thành võ giả rồi phải không?"
"Không biết."
Phương Bình thuận miệng nói sau đó nhìn xung quanh, hỏi: "Ba mẹ đâu?"
"Ba đang đi làm, mẹ cùng với cô Trần cùng nhau đi mua đồ tết."
Phương Viên nói xong, tiếp đó đột nhiên nhìn thấy túi quà Phương Bình để bên cạnh, thấy Phương Bình đi rót trà, Phương Viên lén lút thò đầu vào xem, sau đó vội vàng bóc gói quà.
Khi mở hộp con búp bê ôm Kim Nguyên Bảo, Phương Viên mở to mắt!
"Dễ thương quá!"
Nghiêng đầu nhìn thấy Phương Bình vẫn đang ở trong bếp rót nước, Phương Viên kiềm nén vui sướng nói: "Lần này về anh có mang quà về cho em không?"
"Quên rồi, lần sau đi, hay là đến tết đi siêu thị mua cho em. Đúng rồi, có người nhờ anh mang ít quà về cho bạn, em đừng có lục lọi lung tung, làm hư rồi lại không biết nói sao với người ta."
"Của bạn?"
Phương Viên sửng sốt một chút, nhìn con búp bê thủy tinh đang cầm trong tay, vẻ mặt buồn bực nói: "Anh không mang quà về cho em à?"
"Người trong nhà, muốn mua lúc nào mà chẳng được."
"Nhưng mà..."
Nhìn con búp bê xinh xắn trong tay, lại ôm còn ôm Kim Nguyên Bảo vàng rực, Phương Viên càng nhìn càng thích, hơn nữa… con búp bê này rất giống mình mà!
Ông anh này thật là, hại mình còn nghĩ là mua cho mình nữa!
Phương Viên khó chịu không vui, mang con búp bê nhét vào bao quà, phồng miệng chu mỏ không nói chuyện, mắt cũng giả như không thấy gì.
Trong bếp, Phương Bình nhếch miệng bật cười.
Bưng chén trà vào phòng khách, thấy Phương Viên lại đang trong trạng thái tức giận, cười ha ha nói: "Tức giận rồi?"
"Không có!"
"Em nhìn lại em đi, cũng sắp trở thành võ giả rồi, thế nào mà một chút định lực cũng không có."
Trêu đùa cô bé một trận, tâm trạng Phương Bình tốt lên rất nhiều, cười ha ha nói: "Được rồi, nói đùa thôi, quà của em đó, thích không?"
"Thật không?"
Tâm trạng của Phương Viên giống như ngồi trên tàu cao tốc vậy, lúc lên lúc xuống, cô bé vội lấy con búp bê ra.
Phương Bình cười nói: "Nhóc con, anh còn chưa nói xong đấy, kim nguyên bảo màu vàng kia, nhìn thấy không? Là vàng thật đấy..."
"Vàng?"
Mắt Phương Viên cong lên như trăng lưỡi liềm, sau đó đột nhiên khẽ ho một cái, khôi phục trạng thái hờ hững, bình tĩnh nói: "Em chỉ thích con búp bê này thôi, không thèm thích vàng đâu."
Phương Bình cười nhạo, Phương Viên vẻ mặt xấu hổ nói: "Thật đó! Bây giờ em có tiền rồi! Không thèm vàng đâu!"
"Em? Em có bao nhiêu quỹ đen, nói anh nghe xem..."
"Không nói cho anh biết!"
Phương Viên vẻ mặt kiêu ngạo, bây giờ em là người có tiền rồi.
Hiện tại cô bé thật sự đang kinh doanh lớn, hội Viên Bình cũng đã mở công ty Viên Bình.
Hiện tại toàn bộ thành phố Dương Thanh đều có cửa hàng của cô.
Năm cửa hàng văn phòng phẩm, ba cửa hàng ăn vặt, cũng sắp mở đại lý thứ chín rồi.
Phương Viên dùng hết sạch số tiền của mình, hội Viên Bình có mấy người khá giả có tiền, cũng đầu tư một phần, cùng nhau mở công ty Viên Bình.
Mặc dù… hiện tại chưa kiếm được nhiều, nhưng Phương Viên tin sớm muộn gì cũng kiếm được khoản lớn.
Vốn dĩ là muốn kinh doanh cái khác, có điều nghĩ đi nghĩ lại Phương Viên vẫn là từ bỏ, có chút bị dọa cho sợ.
Không biết ai để lộ ra tin tức, mấy ngày trước có rất nhiều người tìm cô bé, muốn chung vốn cùng cô mở công ty.
Những người này mang tới hơn mấy chục triệu tiền mặt, vừa muốn cùng chung vốn mở trung tâm võ đạo, vừa muốn hợp tác cùng cô kinh doanh thêm những thứ khác, thậm chí có cả bất động sản.
Phương Viên không cần phải bỏ tiền, chỉ cần lấy danh tiếng của cô là được, mỗi năm đều có thể thu được một khoảng hoa hồng lớn, hoặc có cả cổ phần trên danh nghĩa. (1)
Thường xuyên qua lại với nhau, nhưng Phương Viên không dám nói tự mình muốn mở công ty, cuối cùng không cam tâm, vậy là mở mấy cửa hàng nhỏ, quy mô không lớn, nhưng số lượng ít ra cũng nhiều, cũng là bà chủ của tám cửa hàng.
Phương Viên vui sướng hài lòng, Phương Bình cười trừ, không nói nhiều.
Tưởng hắn không biết thật sao?
Hắn ở Ma Đô không quản được mấy chuyện này, nhưng ở nhà vẫn còn cha mẹ mà.
Làm phó chủ nhiệm văn phòng thành phố Dương Thành… Lần này lão Phương không thăng chức, nhưng đãi ngộ được nâng cao, hưởng phúc lợi đãi ngộ của quan chức chính quy.
Con gái trong nhà kinh doanh ngay trong khu vực Dương Thành, làm chuyện gì có thể giấu nổi ông sao?
Mấy cửa hàng nhỏ vừa được mở ra, Phương Bình liền nhận được tin tức từ cha mình.
Chỉ là Phương Bình cũng lười quản, con nhóc này mở mấy cửa cái cửa hàng, cũng không đủ tự cung tự cấp. Đám hội viên của hội Viên Bình, mua văn phòng phẩm, mua đồ ăn vặt cũng chỉ mua ở những cửa hàng đó. Bán cho người mình mà còn giảm giá… Có thể kiếm tiền được mới lạ.
Phương Bình không vạch trần cô bé, Phương Viên cũng không muốn khoe khoang, ít ra là hiện nay vẫn chưa giàu bằng ông anh, sẽ bị đả kích.
Mân mê con búp bê trong tay, Phương Viên càng nhìn càng thích, cười hi hi nói: "Phương Bình, lần này anh thật là có thành ý nha, em còn tưởng nhiều lắm cũng chỉ là mua cho em mấy bộ quần áo mới thôi đó."
Phương Bình cười ha ha nói: "Nếu là anh, anh sẽ không mua cái gì hết, muốn mua tự đi mà mua. Là người khác tặng em."
---
(1) Cổ phần trên danh nghĩa: Cổ phần không góp vốn nhưng vẫn được chia lãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận