Toàn Cầu Cao Võ

Chương 492: Có nợ là phải trả sao? (3)

Mấy phút sau, Phương Bình bắt được một cái giáp mềm, thực ra nhìn càng giống một cái áo ba lỗ quân dụng.
Không có tay áo… Bình thường, hai tay võ giả sẽ không phải là yếu điểm, nội phủ mới là chỗ yếu hiểm.
Phương Bình vẫn khá hài lòng, thử cảm giác mặc vào một chút, có ý định muốn đâm thử một đao xem sao, nhưng sợ đâm thủng áo, lại không cam lòng.
Giáp mềm đến tay, điểm tài phú của Phương Bình lại tăng một ít, chính thức đạt mốc 50 triệu.
Dựa theo cách quân nhân kia nói, giáp mềm này nếu đổi với giá của Ma Võ, có lẽ cũng tầm 2000 điểm thưởng rồi.
Đơn giản tính toán một chút, Phương Bình cảm thấy hiện tại mình thật xa xỉ.
Không nói những cái khác, một cây đao và một bộ giáp mềm, giá trị đã vượt trên trăm triệu rồi.
Trong số võ giả cấp ba, e là không có mấy người xa xỉ hơn cậu rồi.
Nhanh chóng mặc giáp vào, Phương Bình bước ra khỏi phòng hậu cần, lẩm bẩm: "Lần này vào địa quật, thu hoạch không nhỏ."
Điểm tài phú thì hơi ít một chút, từ 80 triệu giờ còn 50 triệu.
Nhưng đã rèn luyện xương tủy hơn một nửa, trang bị đổi mới, chiến pháp tiến bộ không ít, Phương Bình cảm thấy Bạo Huyết Cuồng Đao của mình cũng sắp đạt được ngũ liên trảm rồi. Hơn nữa, dù là hiện tại, độ thuần thục chiến pháp cũng mạnh hơn lúc trước nhiều.
Chỉ dựa vào chỉ điểm cũng rất khó tăng sự thuần thục chiến pháp, thực chiến mới là phương pháp phát hiện khuyết điểm.
"Hẳn là cũng sắp đạt đến đỉnh cấp ba rồi."
Chênh lệch giữa cấp ba cao kỳ và đỉnh cấp ba nằm ở thể chất, khí huyết và độ dung hợp của cơ thể.
Thể chất và khí huyết của Phương Bình thực ra đều đã sớm đạt tiêu chuẩn, hiện tại chỉ cần luyện thành một thể, chỉ cần chân chính tung quyền nhưng lực lượng không bị tràn tán, cậu chính là võ giả đỉnh cấp ba rồi.
"Vẫn là vấn đề tụ lực, trước đó Tần Phượng Thanh nói đó là tình huống của đỉnh cấp ba, mình hiện tại lĩnh ngộ được những điều này, đỉnh cấp ba hẳn là gần đến rồi."
Đến khi trở về tiểu khu đã ở, thấy có người đang thu dọn đồ đạc, bước chân Phương Bình hơi khựng lại.
"Mình... nên trở về sao?"
Vấn đề này, Tần Phượng Thanh cũng không cho cậu đáp án, cái gì mà muốn đi hay ở, đều là phí lời.
"Phương Bình, cậu trở về rồi, thu dọn đồ đạc một chút đi, thầy Trịnh bảo chúng ta lát nữa tập trung ở bên đường hầm không gian…"
Thấy Phương Bình trở về, Phó Xương Đỉnh lập tức nói một câu.
Phương Bình không lên tiếng, nằm dựa lên giường, khiến ván giường kêu lên cọt kẹt.
Chờ những người khác thu thập xong đồ đạc, chuẩn bị ra cửa, thấy Phương Bình còn nằm dựa lên giường, Phó Xương Đỉnh nhỏ giọng nói: "Thương thế nghiêm trọng hơn rồi hả?"
"Không, đều là bị thương ngoài da."
Phương Bình lắc đầu một cái, thở ra một hơi nói: "Các cậu đi trước đi."
"Vậy cậu..."
"Tôi nghỉ ngơi một lát."
"Vậy cậu nhanh lên một chút, Phương Bình, thực ra tôi biết cậu nghĩ như thế nào, nhưng thực lực chúng ta bây giờ thật sự quá yếu, ngay cả tường thành cũng không rời đi được…"
Những võ giả cấp hai như bọn họ, lúc đại chiến, bị rơi khỏi tường thành, chính là chết.
"Ừm, tôi biết, các cậu đi trước đi."
"Vậy cậu sớm đi qua nhé."

Chờ mọi người rời đi, Phương Bình lẩm bẩm nói: "Tôi là võ giả cấp ba cao kỳ, mạnh hơn nhiều so với võ giả đỉnh cấp ba, cấp bốn cũng chưa chắc là đối thủ của tôi…
Các cậu có thể đi, tôi thì sao?"
Cấp ba cao kỳ và cấp thấp hơn cấp ba cao kỳ là hai khái niệm.
"Nếu tôi là cấp hai, tôi cũng sẽ đi theo, đâu cần phải ở lại tặng đầu người cho đối thủ, nhưng tôi không phải."
Phương Bình nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, ngơ ngác thất thần.
...
Nửa tiếng sau.
Tại quảng trường bên đường hầm.
Trịnh Long Giang kiểm tra lại nhân số, hơi nhíu mày nói: "Phương Bình còn chưa trở về sao?"
"Đã trở về, đang ở bên ký túc xá tiểu khu."
"Vậy người đâu? Không phải đã nói đến đây tập trung sao?"
Phó Xương Đỉnh lắc lắc đầu, suy nghĩ một chút nói: "Cậu ấy... Cậu ấy hình như không muốn trở về..."
"Không muốn trở về?"
Trịnh Long Giang hơi sửng sốt, nhóc Phương Bình kia có gan như thế à?
Suy nghĩ một chút, Trịnh Long Giang mở miệng nói: "Các em ở đây chờ tôi một chút!"
Nói xong lời này, Trịnh Long Giang xoay người đi về phía tiểu khu.

Trong phòng ký túc xá.
Lữ Phượng Nhu nhìn từ trên cao xuống, nhìn Phương Bình nằm trên giường, bình tĩnh hỏi: "Sao lại không rời đi?"
"Thiếu tiền."
Lữ Phượng Nhu cau mày.
Phương Bình than thở nói: "Liều một phen, nếu không em không có tiền đột phá cấp bốn. Ở bên ngoài muốn đột phá cấp bốn, đâu có dễ.
Nhân lúc này, khai chiến, mò chiến lợi phẩm một chút rồi tính."
"Sẽ chết."
"Kẹt ở cấp ba, sớm muộn cũng chết, hay là cô cho em chừng 8 tỷ 10 tỷ gì đó, hoặc là cô giao lại gia sản cho em đi, em sẽ ra ngoài giúp cô gìn giữ sản nghiệp…"
"Em đang trù tôi chết đấy à?"
Phương Bình vẻ mặt đưa đám, lắc đầu nói: "Cô, em đâu có nói như vậy, cô nói gì vậy, em giúp cô gìn giữ sản nghiệp, cô lại nghĩ đi đâu vậy chứ, ý em là cô có thể an tâm đột phá Tông sư, cũng chớ phiền lòng vì những chuyện vặt này rồi…"
"Vậy tùy em, tự cẩn thận một chút."
Để lại lời này, Lữ Phượng Nhu xoay người rời đi, bà vừa mới đi, Trịnh Long Giang đã đến, Phương Bình vừa nhìn ông vừa nói: "Cô em nói cho em ở lại rèn luyện, đột phá cấp bốn, chuẩn bị để nắm quyền Ma Võ!"
Bước chân Trịnh Long Giang đột nhiên ngừng lại, lát sau khóe miệng mới co giật nói: "Vậy em chờ bọn tôi chết hết đi!"
Phương Bình cười khan nói: "Đâu có được ạ, nếu mọi người chết hết rồi, Ma Võ chẳng phải chỉ còn là cái xác không, vậy em lên nắm quyền làm gì."
"Thằng nhóc này… Vậy em cẩn thận."
Trịnh Long Giang cũng không khuyên bảo, mới vừa rồi ông cũng nhìn thấy Lữ Phượng Nhu.
...
Hơn một tiếng sau, Phương Bình ở nhà ăn gặm miếng thịt nửa sống nửa chín, bước ra khỏi nhà ăn.
Lúc này, bên trong thành Hy Vọng, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy quân đội.
Các võ giả cũng vội vội vàng vàng, có người đi ra cổng Bắc, có người đi cổng Đông...
Trên bầu trời thành Hy Vọng, có cường giả ngự không, hét lớn: "Không phải võ giả quân đội, không phải võ giả trung cấp, đi đến bộ chiến đấu nhận nhiệm vụ!"
Phương Bình suy nghĩ một chút, đi đến cổng Bắc.
Lúc này, ở bên cổng Bắc, người đông như mắc cửi, hai bên cổng thành có quân nhân quát: "Xếp hàng, chờ nhận nhiệm vụ!"
Võ giả làm việc hiệu suất rất nhanh, Phương Bình ở một bên xếp hàng, rất nhanh đã đến lượt cậu.
"Có thẻ võ đạo ở đây không?"
"Có."
Phương Bình giao thẻ võ đạo lên, đối phương liếc mắt nhìn, lại dò hỏi: "Cấp ba giai đoạn nào rồi… Ồ, Phương Bình… Nghe quen quen…"
Quân nhân phụ trách sắp xếp nhiệm vụ lẩm bẩm một tiếng, nhưng mà còn rất nhiều người, cũng không nghĩ nhiều, lập tức nói: "Cấp ba giai đoạn nào rồi?"
"Cao kỳ."
"Vậy cậu đi đến cổng phía Đông tham dự phòng ngự..."
"Không được dã chiến?"
"Hiện tại chỉ có võ giả trung cấp mới được ra khỏi thành tác chiến, đi đi, đừng chậm trễ thời gian."
Phương Bình cũng không hỏi dò, cất bước đi tới cổng Đông.

Nửa giờ sau, Phương Bình bị sắp xếp đến tường thành bên cồng Đông.
Không chỉ có mình cậu, bên này còn có hơi 10 người, đều là võ giả cấp ba, người phụ trách đội cũng là một vị quân nhân, quân hàm là Đô úy, thực lực đỉnh cấp ba.
Nhân thủ được phân đến tay, quân nhân này dẫn mấy người bọn họ một đường tiến lên.
Cho đến khi đi đến một nơi nhìn tương tự như pháo đài, Phương Bình lần đầu tiên được nhìn thấy vũ khí phòng ngự của thành Hy Vọng.
Đó là một chiếc xe bắn tên bằng hợp kim cỡ lớn, Đô úy dẫn đội lớn tiếng nói: "Các vị, nhiệm vụ của chúng ta chỉ có một: bảo vệ chiếc xe bắn tên này, dùng khí huyết bám vào cung tên! Võ giả cấp ba cao kỳ, mặc dù không cách nào làm được khí huyết ly thể, nhưng khiến binh khí khí huyết bám vào binh khí vẫn có thể làm được.
Các vị thay phiên nhau dẫn khí huyết bám vào xe bắn tên, tôi phụ trách bắn giết võ giả ngự không ngoài thành!"
Phương Bình nghe vậy vội vàng nói: "Có thể làm được sao? Võ giả ngự không bình thường đều là cấp năm, có thể bắn giết cấp năm?"
"Có thể, đương nhiên, xác suất rất thấp, nhưng bắn giết cấp bốn vẫn được, tiền đề là có đủ lực lượng khí huyết.
Chúng ta đều là cấp ba, năng lực mỗi người có hạn, nhưng mà 10 vị cấp ba, chia làm 2 nhóm, dẫn khí huyết bám vào cung tên, 5 người hợp lực, vẫn có thể bắn giết được."
Phương Bình nhìn bốn phía một chút, chỉ thấy trên tường thành, cách mấy chục mét có một chiếc xe bắn tên.
Ngoại trừ xe bắn tên, còn có một thiết bị nhìn như ống pháo...
"Đó là cái gì?"
"Pháo năng lượng!"
Đô úy thấy cậu nhìn sang, giải thích: "Đá năng lượng có thể nổ tung, nhưng mà tốt nhất đừng hy vọng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận