Toàn Cầu Cao Võ

Chương 971: Mọi Người Trở Về (2)

Lý Mặc không nói nhiều, trước đó ở Ma Võ, ông vẫn cảm thấy Ma Võ không có ai là đối thủ của mình. Bây giờ cường giả Ma Võ càng lúc càng nhiều, hiệu trưởng Ma Võ hình như cũng trở về rồi, thấy hơi áp lực, nên sớm rời đi thôi.
Có điều nói đi nói lại, thực lực của Ma Võ mạnh hơn nhiều so với mong đợi của ông. Không tính cường giả tuyệt đỉnh, một mình Ma Võ đại khái cũng có thể so với một trong gia tộc rồi, có lẽ… còn mạnh hơn một chút.
Trong lòng Lý Mặc đang suy nghĩ những chuyện này, lại nghĩ đến trước đó Ma Võ mở rộng cửa phòng chiến pháp với bọn họ.
“Trở về rồi tặng chút tài nguyên tới vậy.”
Có thực lực mới đáng được tôn trọng. Thực lực Ma Võ không yếu, có lòng muốn qua lại với thành Trấn Tinh, vậy cũng không cần xa cách từ chối người ta.
Còn chuyện hai bên giao lưu, thành Trấn Tinh có cởi mở với bên ngoài hay không, điều này vẫn phải hỏi ý kiến của các lão tổ mới được.

Tại cửa đường nối Ma Võ.
Rất nhanh, Ngô Khuê Sơn ba người đi ra.
Đợi khi nhìn thấy Lữ Phượng Nhu, Ngô Khuê Sơn khẽ cười, gật đầu nói: “Đột phá rồi.”
“Ừm.”
“Nhanh hơn so với mong đợi của ta.”
Ngô Khuê Sơn không nói nhiều, tiếp đó nhìn Đường Phong, cười nói: “Chúc mừng!”
Đường Phong cười nói: “Hiệu trưởng đừng nói những chuyện này, lần này Ma Đô địa quật không sao chứ?”
“Vẫn tốt.”
Ngô Khuê Sơn cười một cái, nhìn Phương Bình nói: "Hai bên cũng không tới thành Hy Vọng, ở thành Thiên Môn có giao thủ qua một lần, lần này thành Thiên Môn suýt nữa bị hủy, sau đó hình như hai bên giảng hòa rồi, đạt được nhất trí, yêu thú trở về cấm địa…”
Nói xong, Ngô Khuê Sơn lại hơi khác thường nói: “Thằng nhóc ngươi lần sau vào địa quật, cẩn thận chút.”
“Sao vậy?” Phương Bình tò mò, không phải kết thúc rồi sao?
Ánh mắt Hoàng Cảnh cũng khác thường, nhìn Phương Bình một lúc sau mới nói: “Mấy ngày trước…Con Giảo đột nhiên tới thành Hy Vọng… Nó dùng lực lượng tinh thần hóa hình một bóng người, hình như là ngươi đấy. Nó muốn tìm ngươi… Để làm gì thì không rõ lắm.
Có điều, bên chúng ta có nhóm người Bộ trưởng Nam bọn họ ở đó, Giảo cũng không ở lại, hình như không cảm ứng được ngươi nên rời đi rồi. Nhưng ta thấy nó nhớ thương ngươi mãi không quên, thằng nhóc này, ngươi nên tém tém lại chút đi."
Mặt Phương Bình tím lại! Có cần đến mức đó không? Giảo thế mà đến thành Hy Vọng tìm hắn, con Giảo đó muốn làm gì?
Phương Bình không biết Giảo tìm hắn có chuyện.
Thành Thiên Môn phải chuyển di rồi!
Hơn nữa còn muốn chuyển khoáng đi nữa!
Giảo sốt ruột, muốn tìm Phương Bình phối hợp một chút, xem có thể cướp khoáng thành Thiên Môn hay không.
Kết quả, không tìm thấy Phương Bình, Giảo rất thất vọng.
Trong mắt Giảo, thực lực của hắn không ra gì nhưng hình như có chút bản lĩnh cướp đồ, nó vẫn muốn tìm Phương Bình phối hợp, đáng tiếc hắn không có ở đó.
Giảo nghĩ thế nào, Phương Bình không biết, lúc này Phương Bình buồn bực, bất lực nói: “Nó vẫn nhắm vào ta vậy sao?”
Hoàng Cảnh cười haha nói: “Cùng lắm thì không đi Ma Đô địa quật nữa, lẽ nào nó còn có thể đánh tới mặt đất tìm ngươi?”
Phương Bình vội vàng nói: “Ngài đừng nói như vậy, nếu ngày nào đó nó thật sự chạy lên mặt đất, ta cũng không biết phải khóc thế nào, hiệu trưởng à, lần sau gặp phải, ngài trực tiếp tiêu diệt nó là được rồi.”
Ngô Khuê Sơn lắc đầu nói: "Đừng mơ, con Giảo này là yêu thú của Bách Thú Lâm, hiện tại thành Hy Vọng chỉ mong sao không dính líu bất cứ thứ gì với Bách Thú Lâm, đừng nói là tiêu diệt nó, gặp nó, tốt nhất là né đi, tránh xảy ra chuyện không hay.”
Giảo nhà người ta cũng có chỗ dựa đấy.
Lần này Ma Đô địa quật loạn thành như vậy đều là do nó làm.
Phương Bình lại buồn bực, vội vàng hỏi: “Hiện tại Ma Đô địa quật yên bình chưa?”
“Rồi, Bộ trưởng Nam và Trấn thủ Trương vẫn phải thủ mấy ngày, chúng ta không sao rồi. Ngoài ra võ giả của thành Yêu Quỳ cũng bắt đầu ra ngoài hoạt động rồi, tin tức bọn họ nhanh hơn chúng ta, gần như đã ổn định.”
“Không đánh a…”
Phương Bình hơi tiếc, nếu như nhân lúc đánh nhau, tổn hại một vài cường giả cấp chín mới là chuyện tốt. Đáng tiếc, yêu thú thông minh hơn so với tưởng tượng của hắn.
Ngô Khuê Sơn cười nhạt nói: “Mặc dù không đánh nhưng lần này coi như ngươi cũng lập được công, trước đó hai bên vẫn chưa khai chiến, lần này thành Thiên Môn thật sự phải chuyển đi rồi, hơn nữa, tốc độ sẽ không chậm. Nếu không có gì ngoài ý muốn, nhiều nhất thì ba đến năm tháng nữa, thành Thiên Môn phải di chuyển rồi.
Điều này có nghĩa, phòng tuyến thành Hy Vọng có thể tiến lên phía trước trăm dặm!
Trước kia hai thành cách nhau quá gần, mặc dù lần trước ép thành Thiên Môn có dấu hiệu dịch chuyển, nhưng mãi vẫn không thể khiến thành Thiên Môn chính thức dời đi.
Bây giờ đối phương rời đi, không gian hoạt động của chúng ta sẽ được mở rộng.”
Bên cạnh, Lữ Phượng Nhu đột nhiên nói: “Tên súc sinh đó sắp đi rồi?”
Ánh mắt Ngô Khuê Sơn phức tạp, rất nhanh cười nói: “Đi thì đi đi, ngày ngày nhìn cũng chướng mắt, lần này, hắn cũng không dễ sống, trước bị bại lộ thần binh, sau đó, lúc đại chiến, bị ba con thú vương bao vây công kích, suýt nữa mất mạng.
Nếu như không phải có người từ vùng cấm nhúng tay vào thì đã trực tiếp mất mạng rồi.
Đi rồi cũng tốt…”
“Ba con thú Vương cũng không thể lấy mạng hắn?” Sắc mặt Lữ Phượng Nhu khó coi.
Ngô Khuê Sơn trầm mặc giây lát, cuối cùng mới nói: “Hắn có thần binh cấp chín trong tay, chân chính thần binh cấp chín, phối hợp với thực lực cấp chín trung kỳ của hắn, có thể sánh ngang với cấp chín cao kỳ.
Muốn lấy mạng hắn, ít nhất phải là cường giả cấp chín cao kỳ ra tay, hoặc cường giả mang theo thần binh cấp chín trung kỳ mới được.”
Lúc này, cho dù hắn đột phá đến cấp chín, mang theo thần binh, e là cũng không thể lấy mạng đối phương được, đánh hòa cũng coi là may mắn lắm rồi.
Muốn tiêu diệt thành chủ thành Thiên Môn, ít nhất phải đột phá đến cấp chín trung kỳ, sau đó chính thức tăng cấp thần binh lên cấp chín, lúc đó hai bên mới đồng cấp.
Chiến lực của thành chủ thành Thiên Môn cũng bình thường, Ngô Khuê Sơn cảm thấy chưa chắc không thể tiêu diệt được hắn. Nhưng cần thời gian, bản thân hắn cũng không biết tháng nào năm nào mới có cơ hội như vậy.
Thấy hai người nói chuyện có hơi trầm trọng, Hoàng Cảnh cười nói: “Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, con yêu thú của ta đâu? Ta ở thành Hy Vọng mà cứ nghĩ đến nó mãi…”
Hắn còn chưa nói xong, lão Lý giậm giậm chân, mắng xối xả: “Cái giày rách gì thế này!”
Hoàng Cảnh không chú ý, ngược lại Ngô Khuê Sơn nhìn một cái, một lúc sau không nhịn được, họ nhẹ một tiếng nói: “Thần binh?”
Lão Lý tùy tiện nói: “Ừm, đúng rồi, trong kho còn một thanh kiếm, Lưu lão, lát qua lấy đi nha.”
Bên cạnh, Phương Bình đau khổ, đây là lời ta muốn nói! Ta đang định nói!
Lão Lý bây giờ học được cách cướp lời rồi!
Nhân lúc lão Lý vẫn chưa nói tiếp, Phương Bình lập tức nói: “Hiệu trưởng, lão sư và Đường lão sư cũng có thần binh, ta cũng đã chuẩn bị cho Lưu lão một thanh, Lý lão sư đang tạm dùng đôi giày cấp bảy, hiệu trưởng Hoàng tự luyện nhé. Ngài có thần binh, nên ta không chuẩn bị cho ngài."
Lúc này, ba người vừa mới ra khỏi địa quật đều ngơ ngác.
Chuyện gì đây? Ở đâu bán sỉ thần binh hả?
Ngô Khuê Sơn ngơ ra một lát, ho nhẹ một cái nói: “Ngươi nói…”
“Ma Võ sáu Tông sư, sáu thần binh!”
Ngô Khuê Sơn thở mạnh một hơi, vừa muốn tiếp tục hỏi một câu, Phương Bình lập tức nói: “Chỉ có mấy thanh thần binh cấp bảy, không tính là gì, đây đều là chuyện học trò nên làm.”
Lưu Phá Lỗ bật cười nói: “Thật sự có thần binh?”
“Thật, Lưu lão, ta đặc biệt chuẩn bị cho ngài một thanh thần binh trường kiếm, tên là Côn Ngô Kiếm, ngài nhất định sẽ thích!”
Lưu Phá Lỗ ba người nhìn nhau, Hoàng Cảnh không bình tĩnh vội vàng nói : “Từ đâu mà có?”
Phương Bình lập tức kể lại.
Bên cạnh, lão Lý bĩu môi, ngươi tưởng ta cướp công sao?
Ta chỉ muốn chèn ép lão Hoàng, để hắn không khoe khoang thần binh thôi.

Hơn mười phút sau, Phương Bình kể lại một lượt tất cả những chuyện xảy ra gần đây trong trường.
Hoàng Cảnh thán phục, Lưu Phá Lỗ hài lòng, tâm trạng rất tốt.
Còn về Ngô Khuê Sơn… Hắn không biết nên vui hay là nên bất đắc dĩ.
Theo lý mà nói, chuyện này tuyệt đối là chuyện vui.
Nhưng thằng nhóc Phương Bình hiện tại rất huênh hoang, đang kể công với Lưu Phá Lỗ và Hoàng Cảnh.
Còn cứ tiếp tục như vậy thằng nhóc này thật sự muốn làm hiệu trưởng rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận