Toàn Cầu Cao Võ

Chương 612: Xuất quan

"Tôi thật hy vọng lối vào địa quật có thể xuất hiện trễ một chút… Tôi cũng muốn thử xem, đánh bại hai trường danh tiếng, để một trường võ đại phổ thông đứng nhất, năm sau, Nam Võ sẽ thu hoạch được bao nhiêu?"
Hiện tại, số tiền trợ cấp do Bộ Giáo Dục chi ra hằng năm cho Nam Võ chỉ bằng số lẻ so với số tiền chi cho Ma Võ cùng Kinh Võ.
Chỉ khoảng 5 tỷ.
Đánh bại hai đại danh giáo, năm sau, không nói những cái khác, lượng tiền trợ cấp cho nhà trường tăng lên gấp đôi cũng không khó.
Cũng chỉ có đạp lên trường nổi tiếng, võ đại phổ thông mới có cơ hội vùng lên.
"Năm đó Ma Võ là như thế, Nam Võ cũng chưa chắc không được."
Câu này, Vương Kim Dương thầm nói trong lòng.
Liếc nhìn về phía xa xa, đó là vị trí của Thụy An, Vương Kim Dương lúc này chỉ hy vọng lối vào địa quật có thể xuất hiện chậm một chút, ít nhất phải đợi cậu dẫn dắt Nam Võ tham gia xong thi đấu giao lưu võ đại lần này.

Cũng trong lúc đó.
Kinh Đô.
Lưu Đại Lực vô cùng khó xử.
"Mình có nên đi hay không đây?"
Giải thi đấu võ đạo cấp một toàn quốc, giải thi đấu hấp dẫn mấy chục ngàn võ giả tham gia, nếu không đi nhìn một cái, mình còn làm phóng viên quái gì?
"Nhưng cậu ta cấp bốn rồi!"
Lưu Đại Lực hơi hối hận, trước đó Phương Bình chỉ mới đỉnh cấp ba, lừa Phương Bình thì lừa, sợ cái quái gì.
Nhưng mà bây giờ con người ta vào cấp bốn rồi, sự chênh lệch này… hơi lớn.
"Thực lực võ giả cấp bốn so với cấp ba cao kỳ chênh lệch bao nhiêu?"
"Người nhiều như vậy, cậu ấy hẳn là sẽ không phát hiện ra mình chứ?"
"Hơn nữa, khoản tiền mình cầm chính là phần thù lao mình xứng đáng được hưởng, không cần phải sợ cậu ta mới đúng."
"Có nhiều võ giả ở đó như vậy, mình không tin không ai đứng ra làm chủ cho mình, Phương Bình còn có thể đánh chết mình chắc?"
"Tiền cũng đã xài hết rồi, mình bây giờ cũng không có tiền, cậu ta có đánh mình cũng vô dụng."
"..."
Trong lòng suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên, Lưu Đại Lực cắn răng một cái: "To gan chết no, nhát gan chết đói, tin tức lớn như vậy mà mình không chen một chân, còn làm sao có thể lăn lộn trong giới phóng viên được."
Hạ quyết tâm, Lưu Đại Lực không do dự nữa, đi Ma Đô!
Dù lần này không được tung tin độc quyền, với nhãn lực của anh ta cũng có thể chọn ra vài người có tiềm năng để đưa tin, nếu những người này cuối cùng bước vào top 100, tin tức của anh ta sẽ có giá trị, cũng có thể kiếm lời một khoản lớn.
...
Vào giờ phút này, rất nhiều người chạy tới Ma Đô.
Ngay cả Phương Viên ở Dương Thành, cũng đứng ngồi không yên rồi.
Phương Viên đã hoàn thành một lần tôi cốt, khí huyết gần đây tiếp tục tăng lên, mặc dù còn cách xa mức tôi cốt lần hai, nhưng Phương Viên cảm thấy cô bé bây giờ cũng rất lợi hại.
Nếu không phải quy định ghi danh thi đấu nhất định phải là võ giả cấp một, cô bé cũng đã định đi báo danh rồi.
Quan Hồ Uyển.
Phương Viên nóng lòng, không nhịn được nói: "Ba, ba xin nghỉ cho con mấy ngày đi, con muốn đi Ma Đô."
Thi đấu giao lưu cấp một toàn quốc sẽ khai mạc ngày 10 tháng 10, nhưng mà lúc đó phải đi học, Phương Viên không đi được.
"Không được."
Phương Danh Vinh cự tuyệt một tiếng, một lát sau mới nói: "Lần tranh tài này sẽ kéo dài mấy tuần lễ, đợi đến trận đấu của top 100, xem có thời gian hay không rồi tính."
Mấy trận đấu vòng loại, xem tivi là được.
Khi nào đấu vào top 100 đúng là nên đi xem.
Phương Danh Vinh thật lòng cũng muốn đi Ma Đô thăm con trai, từ khi Phương Bình đi Ma Đô, ông và Lý Ngọc Anh cũng chưa đi qua thăm con lần nào.
"Còn phải chờ đến khi thi đấu top 100 lận..."
Phương Viên tiếc nuối, suy nghĩ một chút lại nuối tiếc nói: "Lần này hình như anh hai cũng không thể tham gia, con cũng chưa tới cấp một. Đệ nhất cấp một bị người khác cướp đi rồi, đáng tiếc thật."
Phương Danh Vinh lườm một cái, con gái gần đây rất huênh hoang nha.
Chẳng lẽ con lên cấp một là có thể giành đệ nhất hả?
Đào đâu ra tự tin dữ vậy con?
Võ giả cấp một toàn quốc có vô số, trong đó, người là con cháu của Tông sư cũng không ít, con bé này, nó coi thi đấu giao lưu võ đạo là cái gì hả?
Phương Viên tiếp tục thở dài nói: "Khen thưởng nhiều quá trời quá đất, giải thưởng hạng nhất cao tới 10 triệu. Chẳng trách trước đó anh Bình hay nói thực lực tiến bộ chính là tiền. Lần này mới cảm thấy mình thiệt thòi dễ sợ, nếu không thì chục triệu này đã là của mình rồi."
"Thôi được rồi!"
Phương Danh Vinh không chịu nổi con bé nhà mình lải nhải lảm nhảm, bất đắc dĩ nói: "Con đừng gây chuyện thị phi cho anh con là tốt lắm rồi, trong nhà không hy vọng con kiếm tiền đâu."
Phương Viên không vui, lập tức nói: "Ba, cũng không thể nói như vậy, võ giả tất tranh..."
"Ngừng!"
Phương Danh Vinh đúng là không chịu được, con bé này có thể đừng lấy mấy lời này để chặn ba nó được không?
"Thời gian này ngoan ngoãn học hành, theo kịp chương trình học cho ba. Đến khi top 100 thi đấu ba sẽ xin nghỉ cho con đi Ma Đô. Anh con mới mua nhà ở Ma Đô, tiện đường đi xem nhà luôn."
"Thật?"
"Ừm."
Phương Danh Vinh nói xong lại dặn dò: "Con gái à, hội đoàn gì đó của con, mau chóng giải tán cho ba, còn nữa, tiền hội phí gì đó, trả lại cho người ta."
"Ba!"
Phương Viên phồng miệng lẩm bẩm: "Có 10 đồng/năm, con còn phải thuê mặt bằng nữa chứ bộ, còn dạy thung công miễn phí, hội phí chẳng có mắc chút nào có được không. Năm ngoái, tiền hội phí con được có 10000… Không đúng, hơn 9000 thôi."
Phương Viên cảm giác mình vô cùng thiệt thòi, trước đây còn mở lớp dạy thung công, có nguồn thu nhập, sau đó Phương Bình nói thung công không thể tu luyện quá sâu, người bình thường không chịu nổi tiêu hao, cho nên bây giờ cô bé cũng không còn mở lớp nữa rồi.
Hiện tại chỉ có thành viên kỳ cựu và một số thành viên trong nhà hơi giàu có một chút đang luyện thung công.
Cô cũng không chia tiền hội phí cho các thành viên này, xem như việc dạy thung công là một cách trả lương, dù sao cũng không thể mặt dày thu phí bọn họ.
Phương Viên cảm thấy, càng nhiều người kiếm tiền lại càng ít, căn bản không có lời.
Phương Danh Vinh đau đầu, cũng không nói thêm nữa, đứng lên nói: "Con tự xử ý đi, ba sẽ nói với anh con, hội của con đã chiêu hơn 10 ngàn người rồi."
"Nào có!"
Phương Viên lập tức cãi lại, oan ức nói: "Có năm, sáu ngàn à, nào có tới 10 ngàn!"
Phương Danh Vinh mặt tối sầm lại, không hé răng, Dương Thành bé tẹo tèo teo, một con nhóc như con chiêu mộ hơn năm, sáu ngàn người, còn ít hay sao?
Con gái bây giờ không nghe lời chút nào, sau phải tìm Phương Bình đến xử lý con bé mới được.
...
Ngày mùng 8 tháng 10.
Đã tròn 6 ngày từ lúc Phương Bình bước vào phòng năng lượng.
Đại sảnh phòng năng lượng.
Lữ Phượng Nhu hơi nhíu mày nói: "Còn chưa đi ra?"
"Chưa."
Tống Doanh Cát cười khổ, tiếp ho nhẹ một tiếng nói: "Cô Lữ à, Phương Bình hiện tại đã dùng 2880 điểm, em ấy mới chỉ đưa 1500 điểm, còn thiếu một chút, bà xem..."
Lữ Phượng Nhu liếc ông một cái, lạnh nhạt nói: "Ông muốn nói cái gì?"
Thấy Lữ Phượng Nhu một lời không hợp liền có dấu hiệu động thủ, Tống Doanh Cát thật đau tim, một lát mới nói: "Không có chuyện gì."
Phương Bình khất nợ 1380 điểm rồi!
Món nợ này, thật không dễ đòi.
Nợ ít thì không sao, hơn 1000 điểm thưởng… Tống Doanh Cát bắt đầu cân nhắc xem có nên chuẩn bị kỹ một số biện pháp cưỡng chế hay không.
Vừa nói xong, Phương Bình đầu tóc bù xù từ trong căn phòng cuối cùng trong góc bước ra.
Gương mặt trắng nõn lúc này cũng lún phún râu ria.
Sáu ngày sáu đêm!
Lần này, cậu đã tu luyện ròng rã sáu ngày sáu đêm, đổi thành người khác đã sớm mệt chết rồi.
Phương Bình duy trì tỉnh tảo bằng cách không ngừng khôi phục lực lượng tinh thần để tu luyện liên tục.
Cuối cùng, tốn sáu ngày, hợp nhất tâm nhĩ tâm thất, hoàn thành luyện hóa trái tim thành một thể.
Lúc này, con đường bước lên cấp bốn cao kỳ, Phương Bình đã đi hơn một nửa, chỉ còn dư lại một giai đoạn cuối cùng, liên kết với cây cầu thiên địa bắc đến trái tim, chính thức biến trái tim thành động cơ khởi nguồn năng lượng.
Mất tập trung liếc mắt nhìn số liệu của mình, Phương Bình vẫn khá hài lòng.
Lần này, tu luyện ở phòng năng lượng, điểm tài phú tiêu hao không nhiều.
Tài phú: 375 triệu
Khí huyết: 1800 cal (2090 cal +)
Tinh thần: 520 hz (699 hz)
Tôi cốt: 177 đốt (100%), 29 đốt (30%+)
"Cũng không tệ lắm, cải tạo trái tim, thể chất cũng đang tăng lên, hạn mức tối đa cũng được tăng cường, lại có thể tiếp tục tăng khí huyết rồi."
Thời gian trước, khí huyết và tinh thần của Phương Bình đều không thể cộng thêm nữa.
Bởi vì đã đạt đến cực hạn.
Nhưng lúc này đây, sau khi cải tạo trái tim hơn một nửa, cậu lại có thể tiếp tục tăng hạn mức tối đa của khí huyết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận