Toàn Cầu Cao Võ

Chương 355: Lén nhìn thực lực cấp ba

Ma Đô Võ Đại.
Phương Bình vừa về, Triệu Tuyết Mai liền tìm tới, nhìn thấy Phương Bình nhân tiện nói: "Cô bảo khi nào cậu về thì qua gặp cô một chuyến."
"Ờ."
Phương Bình đáp một tiếng, sau đó nhìn cô, cười nói: "Cấp hai rồi?"
"Ừm."
Triệu Tuyết Mai cũng không mừng lắm, ngược lại còn hơi mất mát nói: "Cậu cũng đến đỉnh cấp hai rồi, đám Tiểu Mạn cũng sắp vào cấp hai trung kỳ rồi…"
"Có gì đâu, tiến độ nhanh hay chậm một chút cũng như nhau mà, huống hồ cậu cũng đã rất nhanh rồi…"
Phương Bình hiển nhiên không biết cách an ủi người khác, Triệu Tuyết Mai cũng chỉ cười cười, không nói tiếp nữa.
Bởi vì Lữ Phượng Nhu gọi Phương Bình qua gặp cô, Phương Bình cũng không câu giờ, nói chuyện với Triệu Tuyết Mai vài câu liền đi thẳng đến khu ký túc xá cho giảng viên.
...
Biệt thự số 8.
Lữ Phượng Nhu mở cửa, vẫn tặng kèm một cái ngáp. Phương Bình líu lưỡi, bà cô mình từ sáng đến tối, lúc nào cũng buồn ngủ a!
"Đỉnh cấp hai rồi?"
"Dạ."
"Tốc độ cũng tạm được đấy."
Lữ Phượng Nhu lại ngáp một cái nữa, ngồi xuống, nhân tiện nói: "Chuẩn bị một chút, đột phá cấp ba."
"Dạ?"
Phương Bình vô cùng kinh ngạc, vội vàng nói: "Cô ơi, như vậy có quá nhanh hay không…"
"Nhanh? Lẽ nào như vậy không tốt?"
Lữ Phượng Nhu cười nhạo, nói: "Tôi biết em đang suy nghĩ cái gì. Có phải em đang cảm thấy, Phương Bình ta không thể đánh bại cùng cấp, còn phải tiếp tục uẩn nhưỡng thêm một quãng thời gian hay không?
Đừng suy nghĩ quá nhiều!
Đánh bại cấp hai, chẳng lẽ em không phải là cấp hai nữa?
Võ giả vô địch trong cấp hai, lẽ nào em không phải võ giả cấp hai nữa sao?
Chỉ khi võ giả tiến vào cấp ba em mới được xem là tinh anh của thời đại, cứ đứng mãi ở cấp một cấp hai quá lâu, không cần thiết.
Đến một ngày em thành Tông sư, ai sẽ quan tâm em từng vô địch cấp hai?
Tông sư đứng hạng chót trong bảng Tông sư, chẳng lẽ còn không bằng một võ giả đứng nhất trên bảng xếp hạng cấp hai hay sao?
Trước đó tôi đã nói rồi, ba cấp đầu đều chỉ là giai đoạn sơ cấp, giai đoạn cơ sở, đặt nền móng mà thôi. Giai đoạn này sẽ kéo dài đến đỉnh cấp ba.
Chờ đến cấp ba, em lại chậm rãi bổ túc thiếu sót của mình cũng không muộn, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tương lai.
Hay là, em nhất định phải nhận được danh hiệu vô địch cấp hai mới cam tâm?
Chờ em leo lên làm võ giả vô địch cấp hai, cũng không biết sẽ mất bao lâu. Nhưng đợi em tiến vào cấp ba, em có thể đi theo con đường vô địch cấp ba.
Vô địch cấp hai mạnh, hay là vô địch cấp ba mạnh?
Đương nhiên, những điều này không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là, chẳng phải em đã buông lời thề độc, bảo rằng kết thúc học kỳ này sẽ khiêu chiến Trương Ngữ sao?
Lúc này cũng sắp tháng 4 rồi, em định khiêu chiến cấp bốn khi em còn ở cấp hai sao?"
Phương Bình sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ ra, hình như đúng là mình đã buông lời hứa độc địa đó.
Lần này, Phương Bình đúng là hơi lúng túng nói: "Em chỉ nói chơi thôi mà…"
"Ha ha, em nói chơi thôi mà, nhưng người khác sẽ không nghĩ như thế. Đến lúc đó, em không khiêu chiến cũng phải khiêu chiến, tự lo liệu đi."
"Anh ấy cấp bốn, em mới cấp hai..."
Phương Bình bất đắc dĩ, em đánh không lại a.
"Nếu như em có thể đạt đến đỉnh cấp ba, chiến pháp tu luyện đến mức tung ra tuyệt chiêu. Lúc lên đài, trong tay có tuyệt chiêu, cắn thuốc đến cực hạn, chưa chắc sẽ thua.
Nhưng em vẫn là đỉnh cấp hai… vậy cậu ta sẽ càng dễ dàng giết chết em.
Hiểu ý của tôi không?"
Phương Bình khẽ gật đầu, lại nói tiếp: "Cô ơi, vậy nếu em vào cấp ba, vậy, cần phải đi địa quật sao?"
"Do em quyết định, nhưng đến khi đạt đỉnh cấp ba, thì không thể tự do như bây giờ nữa rồi.
Khi đạt đến đỉnh cấp ba, thể chất, xương cốt, kinh mạch của em đều đã đạt cực hạn!
Khí huyết cũng phải đạt mức tối đa.
Chiến pháp, thung công, bao gồm Rèn Luyện Pháp cũng đều sẽ đến mức cực hạn, bởi vì từ đỉnh cấp ba tiến vào cấp bốn sẽ là một lần thoát thai hoán cốt.
Lúc này, cơ sở ban đầu càng vững càng tốt.
Ở ba cấp độ đầu tiên xây dựng cơ sở cũng không phải là lời nói suông, toàn bộ giai đoạn sơ cấp thực ra đều tu luyện kiến thức cơ bản mà thôi.
Phân chia cấp một cấp hai cấp ba cũng chỉ là một cái định nghĩa, không có nghĩa là cấp một cấp hai cấp ba là một hệ thống đẳng cấp độc lập.
Tôi nói như vậy, em có hiểu không?"
Phương Bình gật gù, lời này rất dễ hiểu, cấp bậc chỉ là cách con người định nghĩa, võ giả sơ cấp dưới cách nhìn của cường giả chính là một giai đoạn mà thôi, không cần phải phân chia cấp độ tỉ mỉ như vậy.
"Hiểu được là tốt rồi, ngày mai đi khu nam, đến phòng năng lượng chờ tôi, qua bên kia đột phá sẽ đơn giản hơn một chút.
"Thật nhanh..."
Phương Bình nói thầm một tiếng, chính cậu cũng không ngờ Lữ Phượng Nhu sẽ nhanh chóng bảo cậu tiến vào cấp ba.
Nhưng nghĩ lại, Lữ Phượng Nhu nói cũng không sai.
Cấp hai có vô địch cũng vẫn là cấp hai.
Vì một danh hiệu vô nghĩa mà dừng lại ở cấp hai quá lâu, không cần thiết.
Đây không giống hồi cấp một, không cần dừng lại luyện chiến pháp để thi đấu giao lưu.
Những người như lão Vương, bao gồm cả những cường giả Tông sư kia, hình như cũng không mấy ai đi tranh giành vị trí vô địch cấp hai, nhưng lên đỉnh cấp ba, đúng là có mấy người lên được vô địch cùng cấp.

Ngày 27 tháng 3.
Ma Võ, khu nam, toà nhà số 3.
Đây vẫn là lần đầu tiên Phương Bình đặt chân vào tòa nhà số 3.
Nơi này có phòng chiến pháp, có phòng năng lượng, có Khí Huyết Trì, có phòng trọng lực…
Là một nơi tốt để tu luyện.
Quan trọng là phải có điểm thưởng, hơn nữa, tốc độ tu luyện của Phương Bình vẫn không chậm, cho nên trước đó cũng không nghĩ tới sẽ qua đây tu luyện.
Kết quả, vừa mới bước vào đại sảnh lầu một, Phương Bình đã cảm nhận được cái gì gọi là nhiệt tình!
"Vèo" một tiếng, một thanh trường kiếm bay thẳng đến hướng của Phương Bình!
Phương Bình sợ hết hồn, vội vàng né tránh.
Lúc này, trong đại sảnh không phải không có ai, mà có không ít người, hoàn toàn không hề có chút gì lạnh lùng giống như trong tưởng tượng của Phương Bình.
Còn chưa kịp suy nghĩ xem ai vừa mới "hoan nghênh" mình nhiệt tình như thế, Phương Bình liền nghe một âm thanh quen thuộc.
"Đến đây! Ngày hôm nay, ông đây sẽ một người chấp mười người!"
"Không phục thì cùng tiến lên!"
"Một đám người yếu, còn dám tranh cãi với tao, muốn chết mà!"
"Ầm!"
"..."
Vừa dứt lời, Phương Bình lại lần nữa vội vàng né tránh. Mới vừa rồi tặng kiếm, bây giờ tặng người rồi.
Một bóng người bay ngược ra, ngã xuống trước mặt Phương Bình.
Người này cũng không thèm nhìn Phương Bình, nhanh chóng bò dậy, giận dữ hét: "Tần Phượng Thanh, mày khinh người quá đáng!"
"Người yếu không có tư cách than thở!"
"Khốn kiếp, mày cho rằng mày rất mạnh sao, cùng tiến lên!"
"..."
Phương Bình đi lẫn vào trong đám người, chen chúc một hồi, ló đầu ra nhìn, thấy Tần Phượng Thanh đang giao thủ với bảy tám vị võ giả.
"Người anh em, chuyện gì vậy?"
Phương Bình vỗ vỗ vai một người đóng vai quần chúng ăn dưa đang đứng xem bên cạnh, ngạc nhiên hỏi một câu.
Quần chúng ăn dưa cười ha hả nói: "Tần Phượng Thanh đột phá đến đỉnh cấp ba, vừa đột phá liền nói ẩu nói tả, nói cấp ba bây giờ không ai có thể thắng anh ta.
Lời này có người nghe thấy, cảm thấy rất khó chịu, cho nên đến nói vài câu...
Kết quả, Tần Phượng Thanh không nói hai lời, một quyền đánh rụng răng cửa của người ta... Hiện tại bị vây đánh rồi."
"Anh ấy... Anh ấy phách lối như vậy sao?"
Phương Bình nghe xong, trợn mắt ngoác mồm, Tần Phượng Thanh này hoàn toàn có phong phạm của nhân vật phản diện nha.
"Anh ấy hung hăng quen rồi, nhưng mà cứ chờ xem kịch vui đi, lát nữa kiểu gì anh ấy cũng bị đánh bại cho coi."
Phương Bình liếc mắt nhìn tình hình cuộc chiến, tuy rằng có đến 7, 8 người vây đánh Tần Phượng Thanh, nhưng đại đao của Tần Phượng Thanh vung vù vù, gió mạnh nổi lên, xem ra cũng không bị rơi vào thế hạ phong.
Liếc mắt nhìn quần chúng ăn dưa, Phương Bình cảm thấy kỳ quái nói: "Tần Phượng Thanh rất mạnh, những người này có thể đánh bại anh ấy không?"
"Bọn họ không được, cũng chưa tới đỉnh cấp ba, võ giả đỉnh cấp ba hiện đang ở chỗ này cũng không nhiều.
Nhưng mà có người đi gọi Tạ Lỗi rồi."
"Tạ Lỗi? Là đàn anh ba lần tôi cốt ấy à..."
"Ừm, mặc dù Tạ Lỗi chỉ mới là võ giả cấp ba cao kỳ, nhưng võ giả 3 lần tôi cốt cũng không thua kém gì so với võ giả đỉnh cấp..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận