Toàn Cầu Cao Võ

Chương 591: Ma Vương rời đi (2)

Không nghĩ đến những thứ này nữa, Phương Bình nói: "Ngoài ra, phía nhà tài trợ cũng không thể quá thấp được. Thấp hơn 10 triệu đừng để ý tới, cũng không cần quá nhiều nhà tài trợ, chừng 10 nhà là được.
Một giải thi đấu võ đạo, không nói nhiều, thu 300 triệu tiền bản quyền phát sóng và tiền tài trợ là được.
Về phần thưởng và các chi phí khác, tôi thấy 100 triệu dư sức rồi.
Hoặc là treo điểm thưởng nhiều vào, hấp dẫn càng nhiều người đến tham dự càng tốt, ít nhất cũng phải kiếm lời được 100 triệu, lần sau lại tổ chức giải thi đấu võ đạo, sẽ kiếm càng nhiều tiền."
Trần Vân Hi nghiêm túc lắng nghe, nhanh chóng nói: "Nhưng tôi nghe nói, những trường học khác cũng có ý định này…"
Phương Bình cười nói: "Bắt chước hay ăn theo cũng không thể làm nổi đâu. Bọn họ có quyền uy như Ma Võ sao? Dù là Kinh Võ, muốn ăn theo cũng không đơn giản, quan trọng vẫn là nhờ lần thi đấu võ đạo đầu tiên kia, chúng ta là người thắng, bọn họ là kẻ bại.
Đó là chưa tính đến chuyện Kinh Võ có một dàn lão cổ hủ đang quản lý trường học, trường bên đó mang đậm chất chính trị hơn nhiều.
Anh Lý Hàn Tùng ngốc nghếch kia chỉ biết nghĩ đến chuyện dẫn người xuống địa quật chém giết. Anh ấy không có hứng thú với phương diện này, hơn nữa cũng không thông minh như tôi.
Cho nên, trừ phi chính phủ đứng ra tổ chức, nếu không, giải thi đấu võ đại do Ma Võ tổ chức chính là giải thi đấu có uy vọng nhất toàn quốc."
Trần Vân Hi tiếp tục gật đầu, Phương Bình thấy thế nói: "Những chuyện này đều là chuyện vụn vặt, gọi mấy người bên Học viện Văn Học hỗ trợ xử lý, nói cho đám người ngu ngốc bên Học viện Văn Học rằng, nếu chuyện này còn không làm được, trực tiếp về nhà đi!
Võ đạo tiến triển chẳng ra sao thì thôi, chút chuyện này cũng làm không xong, vậy còn ở Ma Võ làm quái gì?
Võ giả cấp một và là học sinh cũ, Học viện Văn Học nhiều nhất.
Đám người ngu ngốc này cũng không chịu suy nghĩ một chút, võ đạo không có tiến bộ, gia nhập giới kinh doanh và chính trị có thể bước lên địa vị cao hay sao?
Những năm gần đây, những người chân chính bước lên địa vị cao ở giới kinh doanh và chính trị ngược lại chính là người của Học viện Binh Khí.
Trước đây bọn họ còn nói không cho bọn họ cơ hội, hiện tại nhiệm vụ đã mở ra cho bọn họ, điểm thưởng lại càng dễ kiếm, mượn điểm cũng được, nếu còn không tiến bộ, học kỳ sau tôi sẽ cân nhắc xử lý đám người võ giả cấp một học đại học năm ba năm tư."
Trần Vân Hi biến sắc, vội vàng nói: "Chuyện này không được đâu."
Võ giả cấp một là nguồn sức mạnh trung kiên của mỗi trường võ đại, cũng là quần thể có nhân số nhiều nhất.
Ở Ma Võ, võ giả cấp một có gần 4000 người!
Đương nhiên, đại học năm hai không ít, gần 1500 người.
Nhưng đại học năm ba năm tư hiện cũng có hơn 2000 võ giả cấp một.
Nếu Phương Bình thật sự làm như thế, trường học cũng sẽ không đồng ý.
"Ba đại học viện khác trước hết tạm thời để đó, cậu bảo người của hội võ đạo tung tin cho các sinh viên năm ba năm tư của Học viện Binh Khí biết là được. Học viện Binh Khí, đại học năm ba năm tư có đến 800 người, thực tế còn không tới 800 người, vậy mà gần 300 người còn là võ giả cấp một, có thấy mất mặt hay không.
Những học viện khác tạm thời mặc kệ, nhân số quá nhiều, nếu Học viện Binh Khí còn kéo dài như vậy, tôi sẽ xuống tay ác độc cho xem!"
Phương Bình nói xong cười nói: "Đường Sư Tử nhất định sẽ ủng hộ, thầy Lý cũng sẽ tán thành, Viện trưởng Hoàng... Đến lúc đó, ít người một chút cũng không sao, chẳng lẽ thầy ấy không mất mặt sao?
Sinh viên Học viện Binh Khí tư chất tốt nhất, điều kiện tốt nhất, nhiệm vụ nhiều nhất, tài nguyên nhiều nhất...
Đã như vậy, mấy năm qua vẫn không vào được cấp hai, giữ bọn họ lại làm gì, nuôi cơm chắc?
Đừng nói tu luyện rất khó, ai cũng khó khăn cả, võ đại phổ thông càng khó tu luyện, nhưng bọn họ vẫn có cấp ba, cấp hai cũng không hiếm, tôi không tin sinh viên Ma Võ lại còn có thể tu luyện khó khăn hơn bọn họ!"
Nói nhiều như vậy, Phương Bình nhìn sắc trời một chút, cười nói: "Được rồi, nói nhiêu đó thôi, tôi vẫn còn một số thắc mắc tu luyện muốn thỉnh giáo đạo sư, cậu cũng đừng trễ nải chuyện tu luyện, võ giả gần ba lần tôi cốt hẳn nên tiến bộ rất nhanh ở thời kỳ sơ cấp mới phải."
Trần Vân Hi hơi lúng túng, không dám nói tiếp.
Phương Bình cũng mặc kệ cô nàng, cất bước vào biệt thự.
...
Cuối tháng 9, tin tức trường học chuẩn bị khai trừ các võ giả cấp một đại học năm ba năm tư của Học viện Binh Khí truyền khắp Ma Võ.
Nhất thời, tiếng oán thán của học viên cũ vang lên khắp nơi.
Đám tân sinh thì ngược lại, hoan hô sôi trào, Phương đại ma vương cuối cùng cũng coi như chuẩn bị ra tay với đám người học viên cũ rồi!
Nhập học không đến một tháng, đám tân sinh sắp bị dằn vặt chết rồi.
Tu luyện, làm tạp vụ, đi học, khiêu chiến lớp tinh anh, hầu như chiếm hết thời gian của bọn họ rồi.
Buổi tối, thật vất vả có thể ngủ say giấc nồng, kết quả, Phương Bình tên khốn kia lại cho người đột kích lúc nửa đêm... à không, tập kích ký túc xá!
Lấy tên đẹp, rèn luyện tính cảnh giác và năng lực phản ứng cho bọn họ.
Mà việc này còn được viện trưởng Đường Phong của Học viện Binh Khí đồng ý.
Nguyên nhân là do trước đó nhóm Phương Bình ra ngoài đánh giết võ giả tà giáo, kém chút nữa bị người đột kích quân doanh, cho nên Đường Phong cảm thấy tân sinh cần thiết phải trải qua chuyện này, rèn luyện tính cảnh giác.
Lần này hay rồi, Tông sư không ra mặt, võ giả đỉnh cấp sáu Đường Phong phối hợp với hội trưởng hội võ đạo Phương Bình, lập tức trở thành liên minh vững chắc.
Hiện tại, tân sinh bây giờ ngủ cũng không dám cởi quần áo, sợ bị người đánh đến cửa.
Một số nữ sinh mới của Ma Võ lại càng sợ chết đi được, nghe nói Phương đại ma vương thích đánh ngực nữ nhân, nếu bị bắt thì đám tân sinh non nớt như bọn họ chắc chưa chịu được một một quyền đã bị đánh nổ ngực rồi.
...
Trường học dần dần đi vào quỹ đạo.
Đối với việc tân sinh viên đặt cho mình một đống biệt danh ở sau lưng, Phương Bình nghe thấy, nhưng tạm thời không rảnh dành thời gian trừng trị bọn họ.
Chờ đến khi có thời gian, Phương Bình có thừa biện pháp xử lý bọn họ.
Cuối tháng 9, Phương Bình mang theo một bộ quần áo, thuốc và binh khí, đứng trước cửa hội võ đạo tập hợp với Tần Phượng Thanh.
Trước cửa hội võ đạo.
Khí thế của Tần Phượng Thanh mạnh hơn nhiều so với lúc trước. Anh ta đã đột phá đến cấp bốn gần hai tháng rồi.
Mấy ngày trước, Tần Phượng Thanh đã dựng thành công cây cầu thiên địa thứ tư.
Nhìn thấy khí thế của anh ta dâng trào, Phương Bình nhíu mày cười nói: "Cấp bốn trung kỳ rồi?"
"Không, kém một chút, xem như miễn cưỡng vào."
Tần Phượng Thanh cũng cười xấu xa: "Đã dựng được mô hình của cây cầu thiên địa thứ năm rồi, việc tiếp theo phải làm là vững chắc cây cầu này, Phương Bình, hai ta xem như là cùng cấp rồi."
Dựng được mô hình cũng mang nghĩa anh ta thực ra đã bước vào cấp bốn trung kỳ.
Nhưng bởi vì cây cầu còn chưa vững chắc, cảnh giới chưa quá ổn định.
Phương Bình khẽ cười nói: "Không dễ ha, em nhớ năm ngoái hai đứa mình gặp nhau lần đầu ở trước cổng trường, anh cấp ba, em chưa phải là võ giả, chậc, chỉ chớp mắt một cái, anh lại sắp đuổi kịp em rồi, lợi hại!"
Nét mặt già nua của Tần Phượng Thanh nua chớp mắt đen kịt như đít nồi!
Lời này thật đâm trúng tim đen mà!
Năm ngoái, lần đầu gặp Phương Bình, anh ta hơn Phương Bình ba cấp, ngày này năm nay, cảnh giới của anh ta lại không bằng Phương Bình!
Hăng hái trước đó lập tức biến mất không còn tăm hơi, Tần Phượng Thanh hừ nói: "Con đường võ đạo không thể chỉ nhìn ở một góc mãi được, chờ đến khi cậu bị kẹt ở đỉnh cấp sáu mấy chục năm…"
"Thật sao? Lực lượng tinh thần của em đã có thể phóng ra ngoài, xương tủy như thủy ngân, cấp ba vô địch, tinh khí thần hợp nhất, lão Tần à, em cảm thấy em đến đỉnh cấp sáu có lẽ cũng chỉ tốn vài tháng thôi, sau đó sẽ vào cấp bảy, mức độ rèn luyện xương sọ cũng cao hơn anh, cấp tám cũng gần trong gang tấc.
Anh cảm thấy anh thật có thể đuổi kịp em?"
"Được rồi!"
Tần Phượng Thanh thẹn quá thành giận, đen mặt nói: "Có đi hay không, cậu nói nhiều quá!"
Phương Bình vui vẻ cười không ngớt, cũng không tiếp tục đả kích anh ta, hai người đi đến khu Nam, lần này, bọn họ đến đường nối địa quật ở khu Nam.
...
Phương Bình vừa rời đi, có mấy người bước ra khỏi cửa hội võ đạo.
Nhìn hai người rời đi, Phó Xương Đỉnh thở dài.
Những người khác cũng thở dài, bây giờ, chênh lệch giữa mọi người xem như triệt để bị kéo dãn ra rồi.
Ngày xưa, mọi người còn có thể đồng thời lập thành một tổ cùng làm nhiệm vụ. Bây giờ, chênh lệch quá lớn, làm đồng đội sẽ liên lụy lẫn nhau.
"Hi vọng bọn họ có thể an toàn trở về..."
Trần Vân Hi nhỏ giọng cầu khẩn một câu, mọi người không nói gì.
Ở địa quật, sinh tử do trời.
Đừng nói cấp bốn, võ giả cấp bảy cấp tám đi vào, cũng có khối người một đi không trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận