Toàn Cầu Cao Võ

Chương 978: Tần Phượng Thanh Bán Thân (2)

Phương Bình nghe vậy gật đầu nói: "Vậy thì 100 năm, dù sao thời gian cũng không quan trọng, quan trọng là phải cho trường học 1 câu trả lời, cho các đạo sư một câu trả lời. Ngươi Tần Phượng Thanh ở Ma Võ công tác 100 năm, cũng là hợp đồng độc nhất, tinh hoa sinh mệnh cho ngươi, những người khác cũng không nói gì được."
Tần Phượng Thanh xạm mặt lại, ngươi thật sự chịu 100 năm!
"Vậy phúc lợi của ta..."
"Cơ bản phúc lợi không có, toàn bộ gán nợ, thu hoạch địa quật vẫn tính như trước."
"Phương Bình, ngươi gian thương thế hả!"
Tần Phượng Thanh vẻ mặt đưa đám, buồn phiền nói: "Bắt ta làm 100 năm không công, ngươi còn có nhân tính sao?"
Phương Bình lơ đễnh nói: "Chính ngươi nói, ngươi sống đến 100 năm rồi tính sau. Huống chi, nếu sau này thực lực ngươi mạnh, tỷ như thành cấp chín tuyệt đỉnh, khi đó ngươi cũng là nhân vật lớn, ta còn có thể ép ngươi hay sao? Ngươi nói có đúng hay không?
Nhưng nếu ngươi không thể trở thành cấp chín tuyệt đỉnh, bị tàn phế, trường học vẫn phải nuôi ngươi 100 năm, tính thế nào cũng là ngươi kiếm lời.
Ngươi chỉ là một võ giả cấp năm, đi đâu lấy được đãi ngộ như thế chứ. Hiện tại có một đám võ giả cấp sáu muốn vào Ma Võ dạy học, ta đều phải cẩn thận cân nhắc có nên tuyển không.
Cũng vì cân nhắc cha ngươi là người của Ma Võ, ngươi cũng là người của Ma Võ, ta mới cho ngươi cơ hội này. Ngươi suy nghĩ đi, trong đám cấp năm, trừ ngươi, còn ai có được đãi ngộ tốt như vậy chứ?"
Tần Phượng Thanh vô lực, than thở: "Vậy tiền mua tinh hoa sinh mệnh tiền đợt này ngươi trả hả?"
"Cũng được, cứ tính vậy đi, ngươi thiếu ta 3 tỷ, sau đó trừ dần lãi vào phúc lợi làm việc hàng năm của ngươi ở trường…”
"Cái gì? Không phải chỉ trừ nợ thôi sao?" Tần Phượng Thanh ngu luôn, hóa ra chỉ trừ lãi á?
Phương Bình lạnh nhạt nói: "10% lãi hàng năm, 300 triệu tiền lãi một năm, ngươi làm đạo sư cấp năm, một năm cho ngươi mấy trăm triệu, ngươi còn không hài lòng hả? Ta không vội thu nợ, chờ ngươi có năng lực, trả lại cũng không muộn."
Sắc mặt Tần Phượng Thanh lần lượt thay đổi, biến đổi liên tục, cuối cùng cắn răng nghiến lợi nói: "Được!"
Phương Bình cũng không phí lời, nhanh chóng viết một tấm giấy nợ, rồi lấy ra một mẫu hợp đồng làm đạo sư: "Ký tên, rồi ta giúp ngươi xin tinh hoa sinh mệnh, 100g tinh hoa sinh mệnh, thêm lực lượng thiên địa nữa, nhiều như vậy mà còn không đến được cấp năm trung kỳ, thì ngươi chính là đồ rác rưởi.
Sau này đừng tìm ta vay tiền nữa.
Năng lực tỉ lệ thuận với chi tiêu, ngươi đã chi sạch lượng tài nguyên cung ứng lên cấp bảy rồi, đừng có mất mặt xin thêm nữa."
Tần Phượng Thanh buồn không lên tiếng, nhanh chóng ký tên. Đến được cấp năm trung kỳ rồi nói sau, tu luyện tiếp theo thì... đại khái cũng chỉ có thể vào địa quật, vào địa quật rồi nghĩ cách sau.
Phương Bình cũng không phí lời, ném thỏa thuận sang một bên, cất giấy nợ vào trong ngăn kéo.
Tần Phượng Thanh liếc nhìn một cái, thấy một ngăn kéo tràn đầy giấy nợ... Không nhịn được mắng: "Hoàng Thế Nhân!" (1)
Rốt cuộc thằng nhóc này đã lừa bao người ăn lãi suất cao rồi? Với lại, nếu mình mượn nữa thì có được không nhỉ?
Phương Bình cười híp mắt nói: "Sao lại nói thế, ta có lòng tốt cho các ngươi vay tiền tu luyện, lợi tức cũng không cao, cũng không vội thu nợ, sao lại biến thành tội phạm rồi?
Nói thật nhân phẩm như Tần Phượng Thanh ngươi đấy, trừ ta, còn có ai dám cho ngươi vay tiền chứ? Ngươi thử hỏi lương tâm của ngươi, nếu ta không giúp ngươi, chỉ một mình ngươi có thể đến cấp năm nhanh vậy sao?"
Tần Phượng Thanh lẩm bẩm một trận, dù sao cũng không có gì hay ho. Nghe rất có đạo lý, nhưng lúc nào cũng thấy mình bị thiệt.
Mang cục nợ 3 tỷ khổng lồ!
Ký hợp động làm việc không công 100 năm!
Tần Phượng Thanh không tiếp tục suy nghĩ những chuyện đau lòng này, căn dặn Phương Bình vài câu, mau đem tinh hoa sinh mệnh cho hắn, Tần Phượng Thanh vừa định rời đi, bỗng nhiên nhìn lướt qua bàn làm việc, tò mò nói: "Ngươi đang viết cái gì vậy?"
Ngày mai trường học làm tiệc Tông sư, những người khác đều xuất quan bắt đầu bận rộn rồi. Phương Bình thì lại không bận việc, nhốt mình trong văn phòng viết chữ.
"Không liên quan đến ngươi."
Phương Bình thuận miệng trả lời một câu, Tần Phượng Thanh lại không vội đi, ngồi xuống đối diện hắn, suy nghĩ một chút nói: "Chuyện ở thành Trấn Tinh kết thúc rồi sao?"
"Chuyện gì?"
"Giải thi đấu võ đạo thanh niên toàn cầu ấy, tranh tiêu chuẩn vào vùng cấm ấy."
"Cái đó còn sớm, phải một thời gian sau mới tổ chức, hơn nữa, chúng ta cũng không có tư cách tham gia, bận tâm làm gì."
"Thế không phù hợp với tính cách của ngươi!"
Tần Phượng Thanh hơi nghi ngờ, kỳ quái nói: "Theo lý thuyết, nếu ngươi biết, chắc chắn sẽ giật dây hiệu trưởng đi Bộ Giáo Dục gây chuyện, chẳng lẽ ngươi đến cấp sáu rồi lại không muốn làm nữa?"
Phương Bình không có vấn đề gì nói: "Ta quan tâm mấy thứ đó làm gì? Nếu ta thật sự muốn đi vùng cấm, ai có thể ngăn được ta? Đào xuyên Ngự Hải Sơn ta còn làm được, chỉ cần cẩn thận một chút, mấy vị tuyệt đỉnh kia chưa chắc đã phát hiện ta. Ta chỉ là lười đi thôi, vùng cấm chưa chắc đã có thứ tốt.
Huống hồ, thực lực bây giờ chênh lệch quá lớn, ta mới cấp sáu, hiệu trưởng bọn họ cũng mới cấp tám, ở vùng cấm trêu chọc kẻ địch, các võ giả tuyệt đỉnh nhất định sẽ không gánh giùm chúng ta, đi là nạp mạng!"
Tần Phượng Thanh suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý, không cãi được.
Bây giờ thì chưa có sao, tuy thực lực phía tiểu vực cũng mạnh, nhưng còn chưa đến mức không đánh được. Nhưng nếu thật sự trêu chọc phải cường giả tuyệt đỉnh, thì chỉ có chết nhăn răng.
"Vậy thành Trấn Tinh thì sao?"
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, cau mày nói: "Ngươi lại muốn làm à? Ngươi vẫn muốn cướp thành Trấn Tinh? Rảnh như vậy thì cứ đến thành Trấn Tinh tìm những người kia tâm sự, xem coi có thể làm con rể được không, ta còn có việc, không có thời gian nói chuyện với ngươi."
Tần Phượng Thanh cũng không lên tiếng, dò đầu ra nhìn xem Phương Bình đang viết cái gì, sau đó lắc đầu, có chút choáng váng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ngày mai cần dùng, lần này tiệc Tông sư mời rất nhiều khách, thế lực khắp nơi đều có, ta muốn thương lượng với mọi người."
"Vất vả còn không được thứ gì tốt, bệnh thần kinh!"
Tần Phượng Thanh cảm thấy Phương Bình hơi không bình thường, lo những chuyện vô bổ này làm gì.
Phương Bình cũng không để ý tới hắn, ta làm gì thì kệ cha ta. Huống hồ bây giờ hắn rất rảnh, đến cấp sáu, hắn chỉ cần đóng kín cửa tam tiêu, nhưng đóng kín cửa tam tiêu, không phải là chuyện một sớm một chiều. Hơn nữa, cũng không có cách nào tăng tốc độ đóng kín cửa tam tiêu cả.
Giờ khắc này, hệ thống cũng vô dụng, Phương Bình chỉ có thể từ từ đóng cửa thôi. Hơn nữa, vì khí huyết, tinh thần của hắn rất mạnh mẽ, hắn đóng kín cửa còn khó hơn người bình thường. E là phải tốn không ít thời gian mới có thể đóng hoàn toàn ba cánh cửa được.
Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa, Trương Ngữ gõ cửa mà vào, thấy Tần Phượng Thanh cũng đang ở đây, cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng nói: "Kinh Nam Hiệu trưởng Trần dẫn người đến rồi, Phương Bình, ngươi muốn đi tiếp đãi một chút không?"
"Hiệu trưởng Trần đến rồi..."
Phương Bình hơi kinh ngạc nói: "Lần này Hiệu trưởng Trần đột phá đến cấp tám, ta cho rằng ông ấy muốn bế quan một quãng thời gian, trước Kinh Nam bên cũng nói là phó hiệu trưởng sẽ đến, sao đột nhiên ông ấy lại đích thân đến chứ?”
Trương Ngữ lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, Hiệu trưởng Trần đang ở phòng khách trò chuyện với Hiệu trưởng Hoàng, ta qua thông báo một tiếng."
Phương Bình gật gật đầu, Tần Phượng Thanh bỗng nhiên nói: "Trần Hạo Nhiên có tới không?"
"Có, sao vậy?"
Trần Hạo Nhiên là hội trưởng hội võ đạo Kinh Nam, Trần Hạo Nhiên là cháu trai, những chuyện như thế này, Trần Diệu Đình đương nhiên sẽ dẫn hắn đi cùng.
Tần Phượng Thanh híp mắt, sờ đầu trọc theo thói quen, vui sướng nói: "Đến là tốt rồi... Hắn còn thiếu ta một món nợ đây!"
Hắn còn chưa quên năm ngoái tên kia đạp đầu hắn đâu. Trước đây không có thời gian đi tìm hắn, bây giờ hắn lại đến Ma Võ, Ma Võ là địa bàn của mình.
Phương Bình liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Ông nội người ta là cấp tám đó."
"Vậy thì sao, lão Trần còn có thể ra tay với ta sao? Hắn nhúng tay vào chuyện của người trẻ mới là đáng xấu hổ!"
Tần Phượng Thanh nói xem thường, Phương Bình cũng xem thường, chuyện này cũng không dễ nói.
Người ta... cũng không thật sự biết xấu hổ đâu. Nếu thật sự muốn bắt nạt ngươi, ngươi cũng phải nhận.
---
(1) Hoàng Thế Nhân: Nhân vật địa chủ trong vở kịch Bạch Mao Nữ, là người chuyên cho vay nặng lãi, sau đó lấy nợ nần ra chèn ép con nợ. Thường dùng để chỉ ông chủ, có tính áp bức bóc lột nhân viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận