Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1142

Phương Bình cười nói: "Trăm phần trăm? Có người có thể làm được sao? Ít nhất, trong số những người ta biết, chỉ có Lý lão sư lúc còn cấp sáu đã từng làm một lần, nhưng đó là tích lũy kinh nghiệm và nuôi đao mười năm, lấy mạng đổi mạng, căn bản không quan tâm đến hậu quả.
Nếu có thể phát huy được một nửa uy lực cũng đủ mạnh rồi.
Diệt Tiên Thần Đao của Tổng đốc Trương là do ông ấy tự nghĩ ra, xem như đây là chiến pháp phù hợp nhất với ông ấy rồi.
Nhưng theo lời Tổng đốc Trương nói, lúc mạnh nhất, ông ấy cũng chỉ phát huy được 60% uy lực của bản thân mà thôi. Chỉ như vậy, lúc trước ông cũng nhờ vào đó để tiêu diệt một vị võ giả cấp bảy.
Cho nên ta cũng không hy vọng quá lớn, nhưng chỉ cần phát huy được một nửa thực lực, ta đã cảm thấy mình không tệ rồi."
Vương Kim Dương nghe vậy, hơi nhíu mày nói: "Ngươi đang so sánh với những võ giả ở ngoại vực. Khả năng khống chế sức mạnh của những võ giả này đúng là không đủ cao.
Nhưng thiên tài võ giả của địa quật đều ở vùng cấm.
Người được gọi là thiên tài đều là người có thể làm những việc người khác không thể, tốc độ học tập của bọn họ nhanh hơn người khác, tốc độ khống chế cũng nhanh hơn.
Tại ngoại vực, người có thể khống chế được một nửa sức mạnh của mình rất hiếm.
Nhưng vào vùng cấm, có lẽ sẽ xuất hiện một số yêu nghiệt, sức mạnh khống chế cao đến 80%, thậm chí cao hơn.
Phương Bình, đừng khinh thường những người khác.
Địa quật có thể áp chế nhân loại, thậm chí chủ động tấn công thế giới loài người, cường giả nhiều hơn chúng ta, bọn họ đương nhiên có chỗ độc đáo.
Bây giờ chúng ta đều mới vào cấp sáu, nhưng nếu có một số võ giả thiên tài cấp sáu vẫn luôn kẹt ở đỉnh cấp, không thể đột phá lên cao cấp, vậy thì bọn họ có đủ thời gian và tư bản để rèn luyện mức độ khống chế sức mạnh."
Phương Bình nghe vậy khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Không sai, dù sao chúng ta vẫn còn quá trẻ, không hẳn so được với những người kia."
Nói xong, Phương Bình cười híp mắt nói: "Nhưng cũng không sao, võ giả cấp sáu không đáng lo.
Cường giả cấp sáu, khí huyết 10.000 cal.
Cho dù những cường giả này có mức độ khống chế sức mạnh cực cao, chiến pháp tu luyện đến mức xuất quỷ nhập thần, xem như bọn họ bạo phát được 80% thì cũng chỉ bạo phát ra 8000 cal khí huyết.
Mà uy lực bạo phát của lực lượng tinh thần so với khí huyết là 1:10. Ta chỉ cần bùng nổ 800 hz lực lượng tinh thần là đã đủ đánh giết đối phương.
Bởi vì lực lượng tinh thần của ta đã hóa hình, chất lượng tương đương với cấp bảy, bạo phát với đối thủ cùng cấp, ta tuyệt đối có thể giết chết đối thủ."
Vương Kim Dương nhíu mày nói: "Võ giả giao thủ với nhau không chỉ đơn thuần xét về những thứ này! Ngươi nên hiểu điều này mới phải!"
"Biết chứ."
Phương Bình cười nói: "Lúc ta cấp ba, Lý lão sư đã nhắc đến chuyện này nhiều lần. Võ giả giao thủ phải xét trên nhiều phương diện.
Cùng cấp cùng kỳ, mức bạo phát tương tự, chiến pháp tương đương, có lẽ một người vẫn có thể giết chết người kia trong tích tắc.
Phải xem kinh nghiệm, thiên phú chiến đấu, cách phán đoán tình huống, dũng khí, quyết đoán, nắm được thời cơ ra tay,...
Những thứ này ta đều biết.
Lão Vương, đừng tưởng rằng ta chỉ biết cắm đầu vào đánh, cái ngươi nhìn thấy chỉ là một phần mà thôi."
Phương Bình thở dài nói: "Đối thủ ta gặp ở ngoại vực địa quật, hoặc là yếu hơn ta rất nhiều, hoặc là mạnh hơn ta gấp mấy lần.
Yếu, ta có thể diệt hắn trong một nốt nhạc.
Mạnh, ta đánh không lại, cái này không liên quan.
Hơn nữa, ở ngoại vực, ta phải tranh thủ từng giây từng phút, không có thời gian nắm giữ thời cơ chiến đấu.
Chẳng lẽ ta không biết chờ đợi sơ hở của đối phương, chờ đợi thời cơ để một đòn đánh giết đối phương sao?
Ta biết, nhưng ai cho ta thời gian để nắm bắt, để chờ đợi.
Cho nên, ngươi đừng thấy ta lỗ mãng, đó là bởi vì ta không còn cách nào cả, nếu có thể nhanh chóng đánh giết đối thủ, vậy ta cũng lười phải chờ thời cơ rồi."
Vương Kim Dương vẫn lắc đầu nói: "Ta sợ ngươi cứ như vậy, sau này sẽ mất đi bản năng chiến đấu. Võ giả đều phát triển trong chiến đấu, chiến pháp cũng được mài giũa từ chiến đấu mà ra.
Ngươi cầm trong tay một cây súng có vô số đạn, đối thủ chỉ có một con dao găm, thực lực của các ngươi tương đương nhau.
Bây giờ, chuyện ngươi đang làm chính là bắn đạn liên tục, nhưng không hề cân nhắc đến chuyện dùng phương thức đơn giản nhất để giết địch, thậm chí quên luôn bản năng chiến đấu của mình.
Một khi đối thủ đủ kiên trì, chờ đợi được thời cơ, liền có thể giết ngươi trong một nốt nhạc.
Phương Bình, ta cảm thấy ngươi vẫn nên nghiên cứu thêm về phương diện này đi.
Ngươi có nhận thức tỉnh táo, nhưng lại quen dùng lối đánh chính diện nghiền áp đối thủ, đây không phải là chuyện tốt.
Theo ta thấy, ngươi có rất nhiều thủ đoạn. Giết địch cũng không nhất thiết phải hoàn toàn nghiền ép đối thủ, chỉ cần đến cuối cùng, người sống sót là ngươi, người chết đi là đối thủ là được rồi.
Võ giả đỉnh cấp bảy trở xuống đều chưa rèn luyện xương sọ, đây là tử huyệt của tất cả mọi người.
Ngươi chém đứt tay đứt chân hắn, hắn đều sẽ không chết. Ngươi đánh nát nội phủ của hắn, hắn chưa chắc sẽ chết. Nhưng chỉ cần ngươi đánh vỡ đầu hắn, hắn chắc chắn chầu trời!
Trước đó chúng ta đánh vị cường giả tinh huyết hợp nhất ở thành Nguyệt Quế, người đó cuối cùng bị ngươi đánh cho mệt chết, bản thân ngươi cũng nhiều lần khôi phục khí huyết và lực lượng tinh thần.
Vốn dĩ, chiến đấu không cần khó khăn như vậy.
Ta vẫn không nói, ngày đó, nếu ngươi không ra tay sớm, mà tìm thời cơ, vẫn có hy vọng giết hắn bằng một đòn.
Mà bản năng chiến đấu của ngươi lại là vọt thẳng lên giết hắn, mặc kệ hắn mạnh cỡ nào, dù sao mạnh hơn nữa cũng không thể khôi phục nhanh chóng, ngươi sớm muộn cũng có thể khiến hắn tiêu hao sức lực đến chết, ngươi nghĩ như vậy đúng không?
Nhưng ngày hôm đó, nếu ngươi thu lại khí tức, núp trong bóng tối, để ta và Đầu Sắt quấn lấy hắn, chế tạo cơ hội cho ngươi, ngươi hoàn toàn có thể giết hắn bằng một đòn!
Tuy kết quả như nhau, nhưng quá trình không giống, có vài thứ cũng sẽ khác.
Phương Bình, đường đường chính chính nghiền ép đối thủ rất thoải mái, nhưng ta cảm thấy, dùng cái giá thấp nhất để giết địch mới là chuyện chúng ta cần làm nhất hiện nay."
Phương Bình vuốt cằm, hiểu rõ nói: "Đã hiểu, ngươi cảm thấy ta thích hợp làm thích khách?"
Vương Kim Dương cười khổ nói: "Ngươi cũng có thể hiểu như vậy, mỗi một võ giả thực ra đều là thích khách, đều đang đeo đuổi phương pháp một chiêu diệt địch, đều đang đeo đuổi cách dùng cái giá thấp nhất giết chết kẻ địch.
Chúng ta đánh với võ giả địa quật cũng không phải cọ xát học hỏi võ đạo. Những võ giả trước kia chúng ta gặp phải đều là tầng lớp Bình dân, ngươi có thể đánh lâu dài với đối phương.
Nhưng thiên tài vùng cấm có tinh hoa sinh mệnh không?
Hoặc nên nói, bọn họ có thể nhanh chóng khôi phục thực lực sao?
Nếu như bọn họ cũng làm được, vậy ưu thế của ngươi chẳng còn gì, đến lúc đó, bản năng chiến đấu của ngươi lại không bằng đối phương, có lẽ không kéo dài được đến cuối cùng, ngươi đã bị đối thủ tiêu diệt rồi."
"Cũng đúng..."
Phương Bình nói xong, lẩm bẩm: "Thực ra ta nghĩ thế này, ta nên chủ yếu tu hai bộ chiến pháp thôi, một loại là bộ pháp, một loại là chiến pháp một chiêu diệt địch! Hoàn toàn không cần học chiêu thức phức tạp gì.
Tốc độ nhanh, có thể chiến, có thể chạy.
Sát chiêu - một chiêu diệt đối thủ!
Chỉ cần đối thủ hơi sơ sẩy, là chết chắc, không có bất cứ cơ hội trở mình nào.
Người khác sau khi dùng phương pháp một chiêu diệt địch, có lẽ bản thân cũng vô lực, chỉ có thể chờ chết.
Nhưng ta không giống..."
Nói xong, ánh mắt Phương Bình khẽ chuyển động: "Chiến pháp của lão Trương không học cũng được! Ta nên học Huyết Đao Quyết, ngoài ra, cũng nên hỏi thăm xem có cách nào giúp ta tăng tốc độ lên hay không, hoặc có loại chiến pháp tinh thần nào không!
Học được hai loại chiến pháp này, ta căn bản không cần học những thứ khác.
Gặp phải đối thủ, chạy đến tung ra sát chiêu, nếu đối phương không chết thì ta lại tiếp tục, quá mạnh thì ta chạy.
Ôi, đường đường là thiên kiêu võ đạo, bây giờ lại sắp đổi nghề làm thích khách rồi... Thôi, vì nhân loại, ta không để ý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận