Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2177: Khoe Khoang? (2)

Phương Bình không tiếp tục hỏi chuyện này nữa, vẫn còn thứ khiến hắn cảm thấy hứng thú hơn, nên cười hỏi: "Tiền bối, vị Đế Tôn Thiên Giới theo con đường linh thức cực đạo tên là gì?"
"Lão phu thành Đế muộn, núi Tử Cái cũng không phải do lão phu dựng nên, lão phu là chưởng môn đời thứ hai của núi Tử Cái, khi còn Thiên Giới, lão phu chỉ là người phàm..."
Công Vũ Tử không phải Đế Tôn cổ, ông thành cường giả cấp Đế sau khi núi Tử Cái được dựng lên. Trước đó, ông chỉ là Chân Thần mà thôi. Mà Thiên Giới hủy diệt là chuyện trước đó những mấy ngàn năm.
"Về phần vị Đế Tôn đó tên là gì..." Công Vũ Tử nghĩ một chút rồi nói: "Diệt? Hình như là gọi như vậy, cụ thể lão phu cũng không rõ lắm."
"Diệt?" Phương Bình cười nói: "Chiến Thiên Đế... Diệt chắc sẽ gọi là Diệt Thiên Đế nhỉ?"
"Hầu hết tên của cường giả thời Thượng Cổ đều là một chữ, Thiên Đế là tôn xưng."
Công Vũ Tử khẽ cười nói: "Chiến, Diệt, những người này đều là cường giả cực đạo thời Thượng Cổ."
Phương Bình đã hiểu rồi, thì ra là thế.
Cung điện của lão Vương tên là Chiến Thiên Cung, hắn còn tưởng kiếp trước lão Vương tên là Chiến Thiên, trên Tùy Bút hình như là được xưng là Chiến.
"Diệt là lão Diêu sao?"
Phương Bình không rõ, có điều, xác suất không nhỏ.
Phương Bình nghĩ một chút, bỗng cười nói: "Hiện đại không dùng như vậy, tuyệt đỉnh, chính là cường giả Chân Thần, tên hai chữ mới là cường giả, đương nhiên, đây là quy tắc của Hoa Quốc, nơi khác không bị ảnh hưởng."
"Tên hai chữ?"
Công Vũ Tử suy nghĩ một chút nói: "Mỗi thời mỗi khác, bọn ta cũng không quan tâm những thứ này lắm, nhưng nghe nói trước khi Thiên Giới hủy diệt, có người không thể trở thành Hoàng Giả đã mở ra lối riêng, đi ra con đường thứ hai, thậm chí là thứ ba...
Thời kỳ đó, có một số người đề nghị danh hiệu nên dựa theo số con đường mà cường giả đã đi được. Đây là chuyện rất lâu trước kia, sau này, cũng không mấy ai giữ quy tắc này..."
Thiên Giới vẫn còn, khi con đường vẫn chưa bị chặn, mọi người đều đi một con đường. Dù đến cuối cùng, bao gồm cả những người như Công Vũ Tử, trừ phi con đường hiện tại không còn cách nào đi tiếp, bằng không, họ vẫn sẽ đi đến cùng.
Đa số người thực sự đi ra đại đạo thứ hai, thứ ba là một số lão già cổ hủ. Bọn họ không đi nổi nữa, hoàn toàn không cách nào đi nữa!
Về phần gần ngàn năm, không ít người đi đạo thứ hai thứ ba, đó là vì bị ép, bất đắc dĩ, một số người căn bản không hiểu, chỉ biết nhiều đạo rất mạnh, trên thực tế đã đi lệch.
Hai người vừa đi vừa nói, không nhìn những cường giả bên ngoài.
Rất nhanh, hai người đã đến đỉnh núi.
Dãy cung điện vô cùng to lớn đập vào mắt, không hề nhìn thấy đầu cuối.
Công Vũ Tử nhìn về phía trước, một quảng trường khổng lồ, chậm rãi nói: "Đây là đài nghe đạo, sớm nghe đạo, tối chết cũng yên lòng. Năm đó, vào buổi sáng, đệ tử môn nhân núi Tử Cái đều ở đây nghe đạo. Khi đó, nơi này sôi nổi hơn bao giờ hết, vô số môn nhân đệ tử, ngồi chật kín đài Vấn Đạo..."
Công Vũ Tử hơi thổn thức, nói khẽ: "Ngươi còn nhớ nơi đây không?"
"Không nhớ." Phương Bình lắc đầu.
Công Vũ Tử cũng không quan tâm, Phương Bình thấy thế hỏi: "Ngoài tiền bối, hiện núi Tử Cái còn ai sống không?"
"Không có..." Công Vũ Tử thở dài: "Năm đó, chỉ ta và Tưởng Minh Thiên sống sót, mấy trăm năm trước, ta đã đưa Tưởng Minh Thiên ra ngoài rồi..."
"Tiền bối có biết thân phận Trấn Thiên Vương không?"
"Trấn Thiên Vương..."
Công Vũ Tử liếc nhìn hắn, khẽ cười nói: "Có biết một chút, nhưng cụ thể thì không rõ lắm. Ngươi vừa nói, ở Hoa Quốc, danh hiệu hai chữ là cường giả, là nói người này đó hả?
Như lão phu vừa nói, người này rất có thể là người cuối thời Thiên Giới, khi đó, mới theo cách đặt tên hai chữ này."
"Không biết mà tiền bối để Chiến Vương đi ra?"
Công Vũ Tử mỉm cười nói: "Cũng không phải hoàn toàn không biết, vẫn biết một chút, huống hồ, thực lực người này cực mạnh, năm đó tới cửa ép chúng ta ra tay, không thể không ra..."
"Vậy vì sao xóa bỏ ký ức của Chiến Vương?"
Công Vũ Tử thấy hắn không hề hoang mang, bình tĩnh ung dung thì cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng lại nhanh chóng vui vẻ, mở miệng nói: "Có rất nhiều nguyên nhân mất ký ức."
"Thứ nhất, năm đó bọn họ cũng chưa khôi phục, võ giả Chân Thần bị thương nặng hơn chúng ta, linh thức ít nhiều đều bị thương. Lúc này, muốn khôi phục thương thế, quên quá khứ thì tốt hơn, linh thức mới được sinh ra sẽ thuần túy hơn.
Thứ hai, năm xưa, người kia ép chư tông cho người ra ngoài, mang theo ký ức dễ dàng đối địch với hắn, Thiên Minh tính tình nóng nảy, sẽ dễ dàng đắc tội người kia, đi ra ngoài dễ xảy ra chuyện.
Thứ ba, người kia từng nói, quên đi đạo hiện tại, đi đạo mới, có lẽ có thể đột phá, điểm này cũng có lý, võ đạo của Thiên Minh đã rất lâu không tiến bộ, có lẽ quên đi quá khứ, bắt đầu lại từ đầu sẽ có thể đi xa hơn một chút.
Sự thật chứng minh, hắn đã đi xa hơn."
Công Vũ Tử ngừng lại, Phương Bình cười nói: "Không có nguyên nhân khác sao?"
Công Vũ Tử khẽ thở dài: "Có, nhưng không tiện nhắc đến, cũng không cần thiết truy đến cùng."
"Cũng phải."
Ầm ầm!
Hai người đang trò chuyện, bên ngoài, một loạt tiếng nổ vang lên! Toàn bộ núi Tử Cái như đang rung lên!
Công Vũ Tử nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: "Bọn họ đánh tới rồi!"
Đúng vào lúc này, một âm thanh hùng hậu truyền đến.
"Công Vũ Tử, giao Mạc Vấn Kiếm ra."
"Giao Mạc Vấn Kiếm ra."
"Nếu không núi Tử Cái sẽ biến mất."
"Công Vũ Tử, chớ có làm chuyện sai lầm!"
"..."
Tiếng hô hoán bên ngoài liên tục vang lên.
Lúc này, Công Vũ Tử vung tay lên, toàn bộ kết giới sáng lên lấp lánh.
Bên ngoài, vết nứt màu đen chi chít. Mấy bóng người bị vết nứt bao lấy, ngoài màu đen, gần như không nhìn thấy gì khác. Phương Bình cũng biết giới vực có hệ thống phòng ngự.
Những vết nứt này hết sức đáng sợ, còn đáng sợ hơn vết nứt không gian xuất hiện khi giao chiến.
Lúc này, trong núi Tử Cái, hầu hết năng lượng đã bị rút ra, bắt đầu tràn vào trong hệ thống phòng ngự, vết nứt bên ngoài cũng càng ngày càng nhiều.
Công Vũ Tử nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: "Thường Dung, Hạo Đình, các ngươi muốn đánh sập núi Tử Cái sao?"
Bên ngoài, một bóng dáng đen như mực, đánh vỡ vết nứt màu đen cạnh đó, hờ hững nói: "Công Vũ Tử, ngươi nên biết, mối thù giữa chúng ta và Mạc Vấn Kiếm không chết không thôi. Năm đó, ngươi đuổi hắn ra khỏi sư môn, chúng ta không muốn liên lụy núi Tử Cái, nên đã nhượng bộ... Hôm nay Mạc Vấn Kiếm trở về, ngươi hà tất tự tìm đường chết."
Công Vũ Tử khẽ cười một tiếng: "Hạo Đình, Vấn Kiếm đã bị các ngươi giết chết từ ngàn năm trước, ở đâu ra Mạc Vấn Kiếm..."
"Hừ!" Đế Tôn trung niên khôi ngô chẳng thèm nhiều lời, hừ lạnh một tiếng, biểu lộ thái độ.
Lúc này, một bóng dáng gầy gò thoáng hiện, cũng đánh vỡ vết nứt bên cạnh, lạnh lùng nói: "Lão phu mặc kệ hắn là Phương Bình hay là Mạc Vấn Kiếm, dám giết đệ tử của lão phu, đáng chém!"
Lúc này, Phương Bình cười nói: "Lão già, đệ tử của ngươi là ai? Nói nghe xem nào! Ta giết nhiều người, rất khi ít hỏi tên, một đám vô danh tiểu tốt, giết thì giết thôi, căn bản không quan tâm lai lịch của bọn họ, ngươi nói nghe thử xem ta có ấn tượng hay không."
"Muốn chết!" Đế Tôn gầy gò đánh ra một chưởng khiến kết giới tiếp tục chấn động.
Lúc này, một cỗ lực lượng tinh thần khổng lồ phản kích, đẩy đối phương lùi mấy bước.
Vết nứt trên không trung càng ngày càng nhiều, âm thanh cắt chém hết sức chói tai.
Ông lão gầy gò kêu lên một tiếng đau đớn, trầm giọng nói: "Đại Trận Tỏa Thiên Khốn Long đúng là rất mạnh mẽ. Đáng tiếc, 108 mắt trận năm đó bây giờ sót lại không nhiều, bằng cái này làm sao ngăn được lão phu!"
Đại Trận Tỏa Thiên Khốn Long, đây là lần thứ hai Phương Bình nghe được cái tên này.
Thần Tam, vị tà giáo bị bắt, đã từng nói, năm đó, Giới Vực được lập ra là để nhốt người bên trong vùng cấm, hủy diệt dư nghiệt thần triều Địa Hoàng.
Phương Bình biết đại khái 108 mắt trận này là cái gì, có lẽ chính là 108 Giới Vực.
Bây giờ, còn rất ít Giới Vực còn tồn tại.
Hiển nhiên, những đại trận này vốn là một thể, bây giờ lại yếu đi rất nhiều.
Công Vũ Tử cố gắng nhớ lại, lúc lâu sau mới nói: "Ngươi là... vị cường giả hải ngoại tự xưng Vô Danh? Năm xưa, ta từng nghe nói, sau khi Thiên Giới tan vỡ, ngươi đã cướp được một mảnh vỡ Thiên Giới, tự lập thiên hạ trong Biển Khổ, không ngờ ngươi còn sống."
"Lão phu đường nhiên còn sống." Đế Tôn gầy gò cười lạnh một tiếng.
Lúc này, hình như mấy vị Đế Tôn khác cũng đã nhận ra ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận