Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2908: Tiếng Xấu Lan Xa (2)

Chương 2908: Tiếng Xấu Lan Xa (2)Chương 2908: Tiếng Xấu Lan Xa (2)
Thanh Đồng cảm thấy hứng thú, hỏi: "Khương Quỳ chứng đạo rồi?"
"Đúng vậy!" Phương Bình cười nói: 'Địa quật thành lập Thiên Đình, chín vị Thánh Nhân trấn áp, núi Ủy Vũ hiện tại cũng rất gian nan, núi Vương Ốc có người của Bắc Hoàng trở về, các ngươi không có... Hiện địa quật đang bức bách núi Ủy Vũ thần phục, cường giả Nhân tộc từng trợ giúp mấy lần, giúp núi Ủy Vũ đẩy lùi kẻ địch."
"Vương Ốc... phe Bắc Hoàng..." Thanh Đồng Đế Tôn suy nghĩ một chút mới nói: "Núi Ủy Vũ cũng không phải là không có căn nguyên, sư tôn của lão phu đến từ phe Thần Hoàng, đương nhiên, năm xưa sư tôn cũng chỉ nghe Thần Hoàng giảng đạo một ít năm, lão phu cũng chưa từng gặp Thần Hoàng...
Nhưng mà, dù địa quật có trùng kiến Thiên Đình, cũng sẽ không tùy tiện đánh vào núi Ủy Vũ, hơn hai ngàn năm trước lão phu chứng đạo Thánh Nhân, từng đánh bại Thanh Mặc Thánh Nhân, địa quật cũng biết... Lão phu không chết, bọn họ cũng không dám tùy tiện làm bậy chứ nhỉ?"
Lão không quá tin lời Phương Bình nói, lão còn chưa có chết đâu.
Vị lãnh tụ Nam Phái này chứng đạo Thánh Nhân cũng mấy ngàn năm, năm đó từng đánh bại Thánh Nhân, không có Thiên Vương đứng ra, ai dám tùy tiện đánh vào núi Ủy Vũ, không sợ lão trở về kiếm chuyện sao?
Phương Bình cười nói: "Đối phương có mấy vị Thiên Vương, đâu cần phải quan tâm đến cái này? Đương nhiên không đánh chết là được rồi, ta chỉ muốn báo cho tiền bối biết, ta và tiền bối không có ân oán, từng có hợp tác, ta biết tiền bối có một tấm Thánh Nhân Lệnh..."
Thanh Đồng hơi nhíu mày, nói: "Thánh Nhân Lệnh là thần binh cấp Thánh, cũng là binh khí của lão phu! Lão phu cũng chỉ có một thanh thần binh cấp Thánh, nếu Nhân Vương muốn thần binh cấp Thánh, e là khó có thể làm được!"
Thánh Nhân Lệnh, không chỉ ta muốn, rất nhiều người đều muốn!
Phương Bình bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút, một cái áo giáp cấp Thánh xuất hiện: "Tiền bối, đổi với cái này được không?”
Không có thần binh cấp Thánh công kích, chỉ có phòng ngự, vậy chẳng phải lực công kích của hắn sẽ yếu đi sao?
Nếu có thừa thần binh cấp Thánh, hắn chắc chắn sẽ đổi. Vấn đề là không có!
Thanh Đồng Đế Tôn hơi nhíu mày: "Linh Thánh Giáp... Là thứ tốt! Thần binh cấp Thánh phòng ngự, hiếm có hơn thân binh cấp Thánh mang tính công kích nhiều! Nhưng lão phu chỉ cần công kích mạnh mẽ, không phải phòng ngự mạnh mẽ..."
"Lực sát thương của Thánh Nhân Lệnh cũng chỉ vậy thôi!" Phương Bình cười nói: "Hơn nữa tiền bối cũng biết, chỗ này có rất nhiều Thiên Vương! Ở đây, mức độ hòa hợp của tiền bối và Thánh Nhân Lệnh có cao không? Nếu không cao, chỉ tăng cường có một chút như vậy, có đáng không? Nếu không đáng, thì theo ta nghĩ, giữ mạng quan trọng hơn nhiều!
Đây là binh khí của hắn, không thể cho được. Cướp binh khí của người khác cũng là gây chiến.
Nếu tình huống đó xảy ra, Thánh Nhân Lệnh của tiền bối vẫn ở đó, sau khi tranh đoạt Cửu Hoàng Ấn xong, Thánh Nhân Lệnh tuyệt đối là củ khoai nóng bỏng tay!"
Tiền bối cảm thấy, ngài có thể giữ được sao?"
Phương Bình lại nói: 'Bây giờ, không ít người có Thánh Nhân Lệnh, mà ta... chỉ có một món thần binh cấp Thánh này! Nếu bây giờ tiên bối không đồng ý, ta sẽ tìm người khác đổi, bọn họ chưa chắc sẽ từ chối!
Sau khi các Thiên Vương cướp đoạt Cửu Hoàng Ấn xong, tiền bối cảm thấy họ có thu thập Thiên Vương Ấn và Thánh Nhân Lệnh không? Phương Bình cũng nở nụ cười. Nhục thân của hắn mạnh hơn trước, có thể so với một ít Thiên Vương, áo giáp thân binh cấp Thánh không có tác dụng quá nhiều với hắn, có thể hòa bình đổi một tấm Thánh Nhân Lệnh cũng là chuyện tốt.
Suy xét cẩn thận thì cũng có ba phần đạo lý... Thôi thôi!"
Thanh Đồng Đế Tôn rất bất đắc dĩ, dù Phương Bình cũng có ý bức bách, nhưng cũng không tính là hù dọa hắn. Nếu mọi người tranh đoạt Cửu Hoàng Ấn xong, Thánh Nhân Lệnh sẽ trở thành thứ nóng phỏng tay, thừa dịp bây giờ, đổi một bộ giáp thần binh cấp Thánh cũng không tệ.
Thanh Đồng Đế Tôn cười khổ, than thở: "Ai cũng nói Nhân Vương biết ăn nói... Quả nhiên! Lão phu vốn không muốn đổi, nhưng nghe ngươi nói xong, không đổi... không những sẽ mất Thánh Nhân Lệnh, mà còn có họa sát thân!
Thanh Đồng của núi Ủy Vũ dù sao cũng không có hận thù gì với hắn, muốn cướp Thánh Nhân Lệnh, trừ phi giết Thanh Đồng, bằng không nhất định sẽ là tử thù!
Sao trong Giả Thiên Phần, ai cũng căm thù ta.
Thanh Đồng Đế Tôn đổi áo giáp, lập tức rời đi, không muốn tiếp tục dây dưa với Phương Bình, Phương Bình cũng rất phiên muộn, sao ai cũng tránh ta như tránh tà vậy!
Giờ khắc này, Phương Bình rất hài lòng, tám tấm Thánh Nhân Lệnh!
Rất nhanh, một tấm Thánh Nhân Lệnh bay tới, Phương Bình cũng ném ra Linh Thánh Giáp. Lần này, xem như là trao đổi đồng giá, điểm tài phú của hắn cũng không thay đổi. Phương Bình cũng không thèm để ý, hai cái thần binh cấp Thánh, chênh lệch không lớn.
Ta có làm gì đâu!
Bây giờ thì tốt rồi!
"Tiếp theo... không còn thần binh cấp Thánh nữa..." Phương Bình cũng đau đầu, gặp Vô Nhai Thiên Đế phải làm sao bây giờ?
Hai vị Đế Tôn của núi Vô Nhai và đảo Vấn Tiên cũng có thực lực Thánh Nhân, hai tiên đảo này cũng là hai đảo mạnh nhất trong ba mươi ba tiên đảo hải ngoại. Một nơi là phe Đông Hoàng, một nơi là phe Linh Hoàng, đều không có thù oán với hắn.
Không dễ cướp chút nào!
"Phiên phức!" Phương Bình bất đắc dĩ, lẽ nào lại đi cướp ba đại hộ giáo?
Nhưng ba tên này luôn đi cùng nhau, có thể chiến Thánh Nhân, khó cướp muốn chết.
"Mấy Thánh Nhân đi lẻ khác... có nên thử xem sao không nhỉ?" Trong ba mươi sáu thánh, có mấy người cũng ở đây. ...
Trong lúc Phương Bình đang sầu não, sâu trong đạo trường Linh Hoàng, ở một tòa nhà đổ nát, sắc mặt Thủy Lực đen kịt, nhìn Lực Vô Kỳ vô tội, hơi đau đầu nói: "Tiểu tổ tông của ta, ta rất muốn giết ngươi! Ai bảo ngươi tiếp xúc với Nhân tộc, không biết là rất phiền phức sao?"
Lực Vô Kỳ trừng lớn mắt trâu, cũng oán giận nói: "Lão tổ, ngài nói đi là đi, không để lại gì! Lúc đó nguy hiểm vô cùng, ta cũng không còn cách nào! Huống hồ, ta tiếp xúc với Nhân tộc, cũng không phải là không có chỗ tốt..."
"Chỗ tốt gì?"
"Ta chứng đạo rồi!"
"Cũng đúng là tốt...' Hóa thân của Thủy Lực là một người đàn ông cao lớn, gật gù, cũng được, cũng tốt.
Lực Vô Kỳ nhìn lão tổ, suy nghĩ một chút lại nói: 'Hơn nữa còn có không ít chỗ tốt!"
"Cái gì?" "Lão tổ, ngài đừng có vui quá nha, kích động té xỉu..."
Âm!
Thủy Lực đập sưng đầu trâu của nó, tức giận nói: 'Lão tổ của ngươi, sóng to gió lớn gì mà chưa từng trải qua! Ở thời đại chín Hoàng bốn Đế, ngày nào lão tổ ngươi cũng gặp Hoàng Giả, mấy thứ vớ vẩn này tính là gì!"
Lực Vô Kỳ lắc đầu, mắt trâu chớp động, một lát sau mới nói: "Lão tổ, Trấn Hải Sứ có uy phong không?”
"Đương nhiên, một trong ba Sứ năm đó, người xếp thứ nhất dưới chín Hoàng bốn Đất Biển Khổ bây giờ vẫn là lãnh địa của nó, ngươi và ta đều là thần dân của nó..."
Thủy Lực cũng có mấy phần tôn kính với Trấn Hải Sứ, năm đó nó chỉ là con trâu cấp Đế, mà vị kia đã sớm là cường giả Thiên Vương, chênh lệch rất lớn. Dù cho đến Nam Hoàng cung, Trấn Hải Sứ cũng là khách quý, mà nó... chỉ có thể ngồi xổm ngoài cửa nhìn bọn họ trò chuyện.
"Lão tổ, Vô Kỳ giúp ngài nở mày nở mặt rồi!" Lực Vô Kỳ biết mình sắp xui xẻo, trộm đổi khái niệm, vui vẻ nói: "Vô Kỳ nương nhờ nhân loại là có điều kiện, Nhân Vương đã đồng ý rồi!"
"Cái gì?"
"Nhân Vương sắc phong ta làm Trấn Hải Sứ Nhân tộc..."
Âm! Lực Vô Kỳ bị đạp vào đất!
Thủy Lực thực sự muốn đánh chết tươi nó!
"Lão tổ, đây là chuyện tốt mà, tộc Thủy Lực ta đứng ngang hàng với Trấn Hải Sứ rồi! Tính ra, ta là Trấn Hải Sứ, ngài là lão tổ của ta, bối phận của ngài còn cao hơn Trấn Hải Sứ nhiều..."
Âm ầm ầm!
Thủy Lực trực tiếp hóa thành một con trâu vàng khổng lồ!
Nó muốn giẫm chết con bê này!
Điên rồi sao?
Sắc phong Trấn Hải Sứ!
Muốn mạng già của nó đúng không, Lực Vô Kỳ không sợ nó chết sao?
Hay là chỉ mong nó chết ngay cho rồi, để cướp ngôi?
Trấn Hải Sứ còn sống!
Ngươi mẹ nó lại được sắc phong làm Trấn Hải Sứ, ngươi chán sống rồi đúng không?
Nó chỉ có thể tự an ủi bản thân là, Trấn Hải Sứ Nhân tộc... còn có nhân tộc, bằng không, hiện tại nó sắp được ăn thịt trâu rồi!
Đây không phải hố cha, là hố nguyên cái gia phả luôn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận