Toàn Cầu Cao Võ

Chương 948: Hữu Nghị Thứ Nhất, Thi Đấu Thứ Nhì

Tần Phượng Thanh lúc này cả người huyết dịch đầm đìa, cánh tay trái lộ ra xương trắng âm u, trên đầu cũng lăn tăn đầy máu.
Hắn lắc lắc đầu một thoáng, cũng không thèm để ý, rống lên một câu, đi đến bên cạnh nhặt trường đao lên, chửi mát: "Mẹ kiếp, có nội giáp hộ thân nữa chứ, nếu không ta đã trực tiếp va lủng bụng ngươi rồi, xem ngươi còn lăn nổi không. Hừ, thôi, không đánh nữa, tha cho ngươi một mạng đấy."
Tưởng Siêu hiện không đứng thẳng nổi, đang nửa quỳ trên đất, trên mặt đầy nước mắt, mẹ nó chứ, thằng điên kia va nát mẹ ruột rồi!
Quan trọng là, sau khi tông vào mình... người ta nhận thua rồi!
Chuyện quái gì thế này?
Tần Phượng Thanh hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi tới khu nghỉ ngơi, Tưởng Siêu vẫn nửa quỳ nửa ngồi trên đất, ôm bụng thấp giọng rên rỉ.
"Đồ điên..."
Thực ra Tưởng Siêu bị thương không quá nặng, đối với võ giả cấp sáu mà nói, bị thương một chút như thế này không tính là gì.
Quan trọng là đau đến tận xương tủy!
Hắn hầu như còn chưa phát huy thực lực, kết quả là đánh xong rồi!
Tần Phượng Thanh chạy nhanh là bởi vì hắn đánh cả nửa ngày, Tưởng Siêu cũng chỉ bị thương có một chút, ít nhất theo Tần Phượng Thanh là vậy. Ngược lại, hắn bị thương không nhẹ, nếu đánh tiếp, đợi Tưởng Siêu phản ứng lại, hắn sẽ là người bị đè đánh.
Chính vì vậy, hắn chủ động công kích một trận, sau đó trực tiếp chịu thua.
Từ lúc hai người giao thủ đến lúc Tần Phượng Thanh chịu thua, đại khái cũng chưa tới 10 giây.
Người thua vênh váo tự đắc rời đi, người thắng lại nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất ôm bụng rên rỉ. Lần này, sắc mặt mấy người Lý Phi khó coi vô cùng.
Chuyện càng khiến cho bọn họ khó xử hơn chính là, Tần Phượng Thanh vừa rời đi, Tưởng Siêu cũng ôm bụng quay về.
Lý Phi thấy thế, lập tức cả giận nói: "Ngươi thắng đó!"
"Ta bị đứt ruột rồi... đau quá!"
Tưởng Siêu thật sự đau đớn không muốn đánh nữa, dù sao vẫn còn người khác.
"Ngươi..."
Nhóm người Lý Phi giận dữ, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tưởng Siêu đi ngược về khu vực nghỉ ngơi.
Nhìn lại bên kia, Tần Phượng Thanh cả người nhuốm máu, nhưng lại thờ ơ như thể không có chuyện gì, đang cười nói lớn tiếng với mấy người Phương Bình, Lý Phi và đồng đội lập tức đỏ mặt!
Quá mẹ nó mất mặt rồi!
Tưởng Siêu chính là nỗi sỉ nhục to lớn!
Phương Bình mấy người đang ba hoa khoác lác, cười nói vui vẻ.
Trên thực tế, Tần Phượng Thanh sắp chửi má nó rồi, nói cười mấy câu, thấp giọng mắng: "Cho ta ít thuốc trị thương!"
Phương Bình không thèm để ý đến hắn, nhìn Vương Kim Dương nói: "Hắn lấy thân làm đao như thế này, có phải lấy một bộ phận nào đó trên người rèn đúc, thay thế binh khí không?"
"Ừm."
"Hắn rèn đầu phải không?"
"Đúng."
"Hắn cũng không rèn luyện xương sọ, muốn rèn cường độ của đầu... Vậy ngày ngày phải lấy đầu đập vào sắt thép, đây coi như là phương pháp rèn luyện thích hợp nhất, đúng không?"
"Cũng gần như vậy."
Phương Bình hiểu ra nói: "Thảo nào, ta không biết sao mà hắn càng ngày càng ngu, thì ra là như vậy, nguyên do là đây!"
Tần Phượng Thanh đen mặt, cắn răn nói: "Ông đây đâm đầu vào sắt, ngươi không phục?"
Hơn nữa... Phương Bình nói đúng sự thật, tên này nghĩ ra nhiều thứ quá.
Tần Phượng Thanh thầm mắng, mấy tên này đều bị bệnh thần kinh à, ta lấy người rèn đao, không phải mấy người các ngươi nên bái phục ta sao?
Đổi thành người khác, nếu biết hắn làm thế nào rèn luyện cường độ đầu, có lẽ sẽ vô cùng bái phục chứ?
Ở cùng với mấy tên này khốn kiếp này, thật bi thương!
Tần Phượng Thanh thầm khóc than trong lòng, cũng đúng, mấy tên này bị thương cũng là chuyện như cơm bữa, chỉ là đập đầu vào sắt mà thôi, tính là gì chứ.
Phương Bình trước đó bị người ta đánh thành bộ xương khô, đáng tiếc hắn không thể nhìn thấy.
Thương thế kiểu toàn bộ huyết nhục đều bị vỡ nát, nói cứ như đùa, thống khổ trong đó cũng không phải người thường có thể tưởng tượng được.
Đổi thành mấy ở phía đối diện...
Ánh mắt Tần Phượng Thanh lộ ra tia xem thường, mặc dù Phương Bình tên khốn nạn này luôn lừa hắn, nhưng so với mấy tên này, hắn chính là con người kiên cường nhất trong những người kiên cường, đổi là bọn họ, có lẽ đau muốn chết rồi.
Tần Phượng Thanh còn đang suy nghĩ, Phương Bình thở dài nói: "Nuôi não lớn chút đi."
Vẻ mặt Tần Phượng Thanh khó coi nói: "Ông đây thắng rồi!"
"Ngươi thắng rồi?"
Phương Bình cạn lời, con mắt nào của ngươi thấy ngươi thắng rồi?
Cũng lười nói nhiều, Phương Bình thở dài nói: "Vết thương này của ngươi, cần bao lâu mới có thể hồi phục?"
"Cho ít thuốc tốt thì khoảng nửa tháng, không có, ít nhất hơn tháng."
"Ngươi là tên ngốc sao?"
Phương Bình bất lực, thấp giọng nói: "Trên khu vực chủ trì có hai vị cấp tám, người lạ lạ kia không nói. Bộ trưởng Vương đang ở đó đấy. Đây chính là lão đại của Bộ Giáo Dục, ngươi là sinh viên, kêu một tiếng lão vẫn được.
Ngươi lấy cánh xương tay khô của ngươi vẫy vẫy ông ấy mấy trăm lần, vẫy đến khi gần như muốn rơi xuống thì thôi. Tiêu hao chút vật chất bất diệt, ngươi cảm thấy bộ trưởng Vương có để ý không? Cũng không phải là vết thương nặng gì, đại khái một ngày ông ấy có thể bổ sung lại được.
Nếu ông ấy không cứu ngươi, ngươi liền không đi, cứ giơ cánh tay khô đứng bên cạnh ông ấy, ông ấy mất mặt hay ngươi mất mặt?
Ngươi quan tâm đến thể diện không?
Pha trộn một chút vật chất bất diệt vào cơ thể, không những có thể trị thương, còn có thể khiến cơ thể khỏe mạnh, sướng biết bao nhiêu?
Ngu ngốc, còn có thời gian rảnh rỗi khoác lác với bọn ta, còn mặt mũi xin ta thuốc trị thương?"
Phương Bình mắng một câu, Tần Phượng Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ!
Mẹ nó!
Phương Bình cái tên nham hiểm này, quả nhiên rất nham hiểm a!
Mặc dù hắn cũng rất thông minh, da mặt cũng rất dày, nhưng bây giờ xem ra còn kém xa Phương Bình nhiều.
Bên này Tần Phượng Thanh đứng lên liền muốn chạy, Phương Bình quát: "Đợi chút!"
Tần Phượng Thanh nghiêng đầu, vẻ mặt mịt mờ.
"Nhìn thấy tên mập bên kia không?"
Trần Phượng Thanh liếc Tưởng Siêu một cái, khinh thường nói: "Nhìn thấy rồi, một tên nhát gan!"
"Ngươi bị ngu hả?"
Phương Bình lại mắng thêm câu nữa, thấp giọng nói: "Có tiền a! Kẻ ngốc a! Ngươi nhìn xem hắn đang làm gì?"
Tần Phượng Thanh nhìn thoáng qua một cái, nhịn không được nuốt nước bọt.
Tên khốn đó đang uống thuốc, đang ăn quả năng lượng, sau đó… Con mẹ nó, còn uống một giọt tinh hoa sinh mệnh! Tên mập đó chỉ bị một vết thương nhỏ như thế, vậy mà lãng phí như vậy, điên rồi sao!
Phương Bình thở dài nói: "Không đánh không quen biết, mặc dù ngươi đánh hắn, nhưng đám con ông cháu cha này, bái phục nhất những người kiên cường… Không phải bộ dạng ba hoa chích chòe của ngươi bây giờ, mà là vừa nãy!
Ngươi qua đó, khen ngợi mấy câu, nhưng đừng để lộ ra, nên nói thế nào ngươi tự nghĩ.
Ra vẻ không đánh không quen biết, đánh một trận, sau đó thổ huyết vài lần, những tên có nhiều tiền như vậy, miễn phí ăn ké thuốc chắc không vấn đề chứ? Chúng ta nghèo mà, ta còn đỡ hơn chút, Tần Phượng Thanh ngươi có cái gì? Vẫn còn để ý đến thể diện sao?
Đến khi quan hệ tốt rồi, những tên này trong nhà đều có tiền, sau này nói không chừng tài nguyên của Tần Phượng Thanh ngươi từ cấp năm đến cấp sáu đều là người ta tặng cho.
Đúng rồi, ta thấy cái cô nữ sinh kia, Tô Tử Tố dễ mềm lòng, ngươi chỉ cần đặt mục tiêu trên người cô ta.
Thực sự không được, thì xem có thể bán đứng nhan sắc không, dụ dỗ một chút.
Nếu như thật sự ngươi dụ dỗ được, thì sau này ngươi có núi lớn để dựa rồi.
Còn về Châu Kỳ Nguyệt... Khụ Khụ, ngươi có bản lĩnh thì chân đạp hai thuyền, chuyện này ta lười quản ngươi."
Người bình thường lúc này có lẽ đã lớn tiếng mắng rồi, ngươi nghĩ Tần Phượng Thanh ta là người thế nào?
Nhưng Tần Phượng Thanh...Vuốt cằm, trầm tư trong giây lát, nhỏ tiếng xin chỉ bảo nói: "Cái đó… Trước đó ta nói ta rất có tiền, liệu bây giờ có bị vạch trần không?"
Phương Bình không sao cả nói: "Ngươi cứ nói lần này bất luận thắng hay thua, đồ trên người đều quyên góp cho Ma Võ, trên người con trai không mang nhiều tiền, chuyện sẽ đơn giản nhiều."
"Như vậy sao?"
Tần Phượng Thanh hiểu ra, ngay sau đó không cần Phương Bình chỉ bảo thêm nữa, hùng dũng oai vệ hiên ngang đi về phía trước.
Vương Kim Dương mấy người liếc nhìn Phương Bình một cái.
Một lúc sau, Vương Kim Dương thản nhiên nói: "Miệng ngươi chẳng có được một câu nói thật."
Phương Bình cười nhạo nói: "Bớt đê, ta hỏi ngươi, đối diện có nữ sinh thích ngươi, lão tổ tông của người ta nhận lời giúp tìm lão sư cho ngươi, giúp ngươi chấn hưng Nam Võ, bảo ngươi bán mình, ngươi làm hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận