Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1009

Phương Bình dùng lực lượng tinh thần dò xét xung quanh, một lát sau, Phương Bình nổ tung một khu vực trong đầm lầy, trong bùn nhão, xuất hiện một bộ hài cốt.
Phương Bình kiểm tra một hồi, kêu Vương Kim Dương đến: "Ở đây có hài cốt của nhân loại, ngươi đến xem một chút!"
Vương Kim Dương nhanh chóng chạy tới.
Trang phục trên người hài cốt đã mục nát, Vương Kim Dương cũng không quan tâm bẩn hay sạch, tìm một lát, lắc đầu nói: "Không phải hội trưởng Thẩm... trông như là... như là học sinh của Thiên Nam Võ Đại."
Giờ khắc này, Vương Kim Dương còn đang cầm một thanh đao, trầm tư trong chốc lát nói: "Lúc trước, rút đi không chỉ có người của Nam Giang Võ Đại mà còn có người của những võ đại khác. Cái này giống như binh khí mà một học sinh của Thiên Nam Võ Đại từng dùng.”
Phương Bình liếc mắt nhìn, mở miệng nói: "Mang về hay mai táng tại chỗ?"
Vương Kim Dương khẽ thở dài: "Có thể mang về thì mang về đi, táng ở địa quật là bất đắc dĩ mới làm, chết ở dị vực tha hương, hồn về quê cũ, cũng là tâm nguyện cuối cùng của chúng ta..."
Phương Bình không nói nhiều, trong tay xuất hiện một tấm thảm, bọc hài cốt lại, bỏ vào không gian.
"Xem ra chúng ta không tìm sai chỗ, chúng ta tìm tiếp đi."
Hai người vừa nói xong, cách đó không xa, Tần Phượng Thanh thấp giọng nói: "Tới đây!"
Phương Bình và Vương Kim Dương nghe vậy vội vã đuổi tới.

Một lát sau, ánh mắt Vương Kim Dương di chuyển, nơi này đã rời khỏi phạm vi đầm lầy, là một mảnh rừng thưa thớt, mà giữa mảnh đất trống lại có một gò núi nhỏ nhô lên.
Tần Phượng Thanh thấy bọn họ đến, thấp giọng nói: "Trông như phần mộ?"
Võ giả nhân loại chết trận ở địa quật, nếu như không thể mang hài cốt đi, những người khác sẽ mai táng ngay tại chỗ. Ngọn núi nhỏ này trông hơi giống phần mộ mà nhân loại dùng để táng chiến hữu.
Phương Bình dùng lực lượng tinh thần dò xét, gật đầu nói: "Là phần mộ! Phía dưới có hài cốt... Không chỉ một bộ!"
"Lúc đó mọi người cũng đã rút đi, căn bản không thời gian làm chuyện này... Như vậy..."
Vương Kim Dương có chút kích động nói: "Lão sư về đến nơi này, là lão sư làm! Hai năm qua, Thiên Nam địa quật vẫn chưa mở, ngoại trừ lão sư, người khác không có thời gian làm!"
"Nếu vậy, Trương lão sư về đến nơi này, không chết trận, ít nhất khi đó vẫn còn sống."
Phương Bình trầm ngâm chốc lát nói: "Vậy ông ấy đi đâu rồi? Lúc đó địa quật đã đóng cửa, Trương lão sư cũng biết không thể đi ra ngoài, trong tình huống này... Vương ca, ngươi cảm thấy Trương lão sư sẽ đi đâu?"
"Lão sư sẽ không ngồi chờ chết, cũng sẽ không tham sống sợ chết! Nếu lúc đó ông ấy còn sống, khả năng lớn nhất là mai phục giết võ giả địa quật.
Ông ấy sẽ không đến thành trì nạp mạng, nhưng có lẽ sẽ đến Thành Sắc Vi, ẩn núp ở ngoài thành, đánh lén võ giả địa quật..."
Nghĩ tới đây, Vương Kim Dương nhìn bọn họ, trầm giọng nói: "Mấy vị, ta muốn đi men theo con đường đến Thành Sắc Vi tìm... Nguy hiểm hơn hiện tại nhiều..."
Lý Hàn Tùng vừa chạy tới cười nói: "Đã đến mức này rồi, dĩ nhiên là cùng đi. Nhìn ven đường có thôn xóm hay thành trấn không, Trương lão sư đi vương thành quá nguy hiểm, có lẽ đang ẩn núp đâu đó ở mấy thành nhỏ."
"Cũng có khả năng này!"
Nói xong, Vương Kim Dương liếc mắt nhìn phần mộ, suy nghĩ một chút nói: "Mấy vị này cũng mang đi đi, nơi này có yêu thú qua lại, miễn cho cuối cùng bị yêu thú phá huỷ."
Phương Bình gật đầu, bắt đầu đào móc. Rất nhanh, mấy cỗ hài cốt bị Phương Bình cất đi.
Còn rốt cuộc có Thẩm Quyền hay không, Vương Kim Dương không thấy di vật nào, có lẽ đã bị Trương Thanh Nam cất đi, nơi này khhông có di vật, xem hài cốt cũng rất khó phân biệt được ai là ai.
Làm xong mọi chuyện, bọn họ cùng đi đến Thành Sắc Vi.
Phương Bình âm thầm căn dặn chính mình: "Chỉ là đi Thành Sắc Vi nhìn, lần này không vào thành, tuyệt đối không vào thành..."
Hắn lo là sẽ gặp phiền toái.
Phía Thiên Nam Địa quật lần này, cường giả yêu thực vẫn chưa được điều động toàn bộ, hình như có yêu thực cấp chín trấn giữ thành.
Phương Bình lo lắng Thành Sắc Vi cũng có yêu thực cấp chín, nếu như bị mình dẫn ra, vậy thì phiền phức to.
Trước khi đi, Phương Bình nghiêng đầu nhìn lướt qua. Kết quả nhìn thấy... Phương Bình bỗng nhiên biến sắc, nhỏ giọng khẽ quát: "Đi, đậu xanh, nơi này có yêu thú cao cấp!"
Giờ khắc này, xa xa trên hồ Bán Nguyệt, một con yêu thú trôi giữa hư không, hình như đang tu luyện. Xem uy thế kia, tám chín phần mười là yêu thú cao cấp.
Đám người Tần Phượng Thanh nhanh chóng bỏ chạy, vừa chạy, Tần Phượng Thanh vừa quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, chấn động nói: "Phương Bình, anh em ngươi tìm đến rồi!"
Phương Bình vừa muốn nói gì, quay đầu nhìn lại, đầu tiên là sắc mặt kịch biến, sau đó là thở phào nhẹ nhõm, mắng: "Không phải Giảo, đậu xanh, trông khá giống, đừng nhắc đến con yêu thú đó với ta, ông đây bây giờ sợ nghe tên nó lắm!”
Xa xa, con yêu thú đang trôi trên hồ kia có chút giống Giảo. Nhưng không phải giáp vàng, Phương Bình nhìn lướt qua đã biết nó không phải Giảo, nhưng trên đầu nó cũng có cự giác, hơi giống Giảo thôi.
Tần Phượng Thanh cũng biết không phải Giảo, vừa chạy vừa nói: "Trong hồ có khoáng!"
"Ngươi có mạng thì đi đào đi!" Nói xong, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Lúc sau quay lại đào!"
Vừa nói xong, Vương Kim Dương và Lý Hàn Tùng lần lượt biến sắc, đã nói là không gây chuyện mà?
Bọn họ cách khá xa, con yêu thú kia không biết là không phát hiện hay là không để ý, tiếp tục tu luyện, cũng không để ý tới bọn họ.
Sau khi chạy ra hơn mười dặm, bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Mà xa xa... hình như có ánh đèn rải rác, đó là đèn năng lượng trong thôn xóm.
...
Bên ngoài, đám người Phương Bình nhìn chằm chằm cái làng kia, Phương Bình nhẹ giọng nói: "Ta vào xem trước, các ngươi thủ ở ngoài. Xem có thể hay hỏi được gì không."
"Được."
Bọn họ cũng không lo lắng Phương Bình gặp nguy hiểm, một cái làng mà thôi.
Ở địa quật, đẳng cấp phân chia rất rõ ràng. Loại thôn xóm như này cao nhất cũng chỉ là võ giả cấp ba.
Hai năm qua, Thiên Nam địa quật đóng kín, những thôn xóm như này mới có thể sống sót.
Nếu là địa quật khác, cái làng này đã sớm hoang phế rồi.
Phương Bình nói xong, bỗng nhiên nhìn Tần Phượng Thanh, tò mò nói: "Lần này sao không cướp?"
Tần Phượng Thanh không nói gì nói: "Cướp cái gì? Chỗ chim không thèm ị này có thể cướp được đá năng lượng sao?"
Phương Bình nghĩ gì vậy? Ta mà thèm mấy thứ đó sao? Nếu là trước đây... thì nhất định phải cướp.
Nhưng hiện tại, hắn nghèo thì nghèo, nhưng tầm mắt cao lắm, thứ tầm thường như này đúng là không lọt nổi mắt xanh.
Phương Bình xì cười một tiếng, cũng không nói nhiều, tiện khoác khăn trùm đầu vào, mặc quần áo của võ giả địa quật, đạp không nhảy một cái, trực tiếp vào làng.

Trong thôn, Phương Bình đã sớm cảm ứng được người mạnh nhất chỉ là một võ giả cấp hai.
Toàn bộ làng cũng không lớn, nhân số rất ít.
Lúc Phương Bình vào thôn cũng không thèm che giấu, lại không có ai phát hiện.
Rất nhanh, Phương Bình vào trong một tòa đại viện.
Đại viện tuy đơn giản, nhưng lại là một trong những nơi ít ỏi có nguồn sáng năng lượng.

Một lát sau, Phương Bình trực tiếp đạp cửa mà vào.
Trong phòng, một ông lão cấp hai nhanh chóng ngồi dậy, Phương Bình nhìn lướt qua, trực tiếp ép đối phương không thể nhúc nhích.
"Làm càn! Dám ra tay với bản thống lĩnh!"
"Quỳ xuống!"
Phương Bình quát lạnh một tiếng, hắn bắt đầu thả ra lực lượng tinh thần áp chế tinh thần của đối phương.
Dù hắn đã áp chế, ông lão cũng quỳ nổi không dậy nổi, không chỉ là quỳ không dậy nổi, ông lão còn vội vã dập đầu, sàn nhà đều bị đập nát!
"Đại... Đại nhân, thứ tội!" Ông lão vừa nói vừa khóc tức tưởi.
Thống lĩnh! Sao có thể! Một vị cường giả cấp Thống Lĩnh, sao lại đến nhà ông?
Thời khắc này, ông lão sợ đến mức sắp tè ra quần. Ở địa quật, cường giả cấp Thống Lĩnh cao cao tại thượng, ở vương thành, đều là chúa tể một phương.
Một số cấp Thống Lĩnh sẽ tự tạo thành, làm chủ một thành, uy hiếp tứ phương.
Cái thôn rách này của bọn họ lại có cường giả Thống Lĩnh xuất hiện!
Ông lão run rẩy đến mức không kịp nhận ra tại sao vợ con già trẻ trong phòng lại im lặng đến thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận