Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1981: Cố Nhân

Không nhắc lại chuyện năm xưa nữa, Thương Miêu tiếp tục ngửa đầu nhìn trời. Quan sát cuộc chiến? Đứng ngoài xem chiến đấu là sở trường của bản miêu. Bình thường ta xem chiến như thế nào ấy nhỉ?
Nghĩ một lát, trong tay Thương Miêu bỗng nhiên xuất hiện một chiếc gương, mặt mèo mang ý cười, vui mừng khấp khởi nói: "Khuy Thiên Kính! Chuyên dùng để quan sát tình hình nơi xa! Rất lợi hại!"
Cái gương trong tay Thương Miêu nhìn có vẻ rất cổ kính. Dường như đang nhớ lại cách dùng cái gương này, nghĩ một lát, Thương Miêu bỗng ném tấm gương lên không trung, lẩm bẩm nói: "Chó lớn phù hộ, Tiểu Kiếm phù hộ, ai đó phù hộ, mau ra đây, mau ra đây..."
Mấy người Phương Bình đều bị cảnh này làm cho trợn tròn mắt.
Vậy cũng được hả? Thật hay!
Cái gương này, chợt phóng to mấy chục lần, giống như một bức tường khổng lồ, trong chớp mắt, một ánh hào quang lập tức xuyên qua hư không phóng thẳng đến Ngự Hải Sơn.
...
Cùng lúc đó, Trấn Thiên Vương bỗng nhiên xuất hiện ở ngoài vết nứt, mà lúc này, Vạn Yêu Vương và Mệnh Vương lại chưa xuất hiện.
Trấn Thiên Vương giống như thấy được ánh sáng mà người bình thường không thấy được này, ông ngây người.
"Khuy Thiên Kính... Tại sao lại xuất hiện?"
Làm sao có thể! Không phải Khuy Thiên Kính đã vỡ vụn rồi sao? Hơn nữa mảnh vỡ đều mất rồi, sao lại có thể xuất hiện trong tay Thương Miêu.
Hơn nữa nó lấy ra làm gì? Thăm dò chiến trường?
"Con mèo này... Lão phu..." Trấn Thiên Vương bỗng có xúc động muốn đi cướp đồ của nó.
Còn đang nghĩ thì vết nứt hư không xuất hiện, lát sau Vạn Yêu Vương và Mệnh Vương đồng thời xuất hiện, Mệnh Vương có vẻ cực kỳ chật vật, ánh mắt lạnh lùng, nhưng trong lòng thì có chút uất ức.
Thật sự thì hắn kém hai người Trấn Thiên Vương và Vạn Yêu Vương rất nhiều.
Tuy hắn là điện chủ điện Chân Vương của Thiên Mệnh vương đình, nhưng sức mạnh tăng cường còn chưa đạt tới mức tăng 2 lần, cơ sở cũng không hùng hậu vững chắc như hai người này.
Cách mấy ngàn dặm, Thương Miêu cảm thấy hắn có thực lực Phong Hào Chân Thần, là vì hắn cũng có át chủ bài. Làm người đứng đầu Thiên Mệnh vương đình, dám ngấp nghé hai vương, đương nhiên sẽ không thể không có át chủ bài.
Nhưng thật bàn về thực lực thì hắn thật không bằng hai người này.
Mệnh Vương còn đang suy nghĩ, Vạn Yêu Vương lại dời mắt nhìn về phía vực Nam Thất, hình như cũng loáng thoáng cảm nhận được gì đó, ánh mắt hơi khác thường.
Cường giả Vực Nam Thất, vận dụng bảo vật gì sao? Bảo vật thời kỳ thượng cổ?
Đang nghĩ ngợi, cơ thể Vạn Yêu Vương bỗng khẽ run lên, làm vỡ nát một làn sóng vô hình, hừ lạnh một tiếng không nói gì.
...
Vực Nam Thất.
Trên mặt kính khổng lồ, xuất hiện ba người như ẩn như hiện. Chợt một người trong đó hừ lạnh một tiếng, rồi lập tức biến mất trên mặt kính.
Thương Miêu lầu bầu nói: "Thật đáng ghét! Ta ghét con rắn lớn kia nhất! Muốn đâm chết nó ghê! Nhưng nó mạnh lắm... không đâm chết được nó."
Thương Miêu có chút thất vọng, nó ghét rắn lớn. Nhưng mà rất khó đâm chết, được rồi, thả cho nó con đường sống, sau này triệu tập nhân thủ, đâm chết rắn lớn, nấu canh rắn ăn.
Canh rắn? Thương Miêu nói thầm một câu, hình như nghĩ tới điều gì, lẩm bẩm nói: "Hình như... bản miêu đã từng ăn lão tổ tông của rắn lớn này rồi nha... chó lớn giết... Hình như là vậy?"
Không nhớ lắm. Trước kia chó lớn lén săn giết một rắn lớn, vô cùng mạnh, khí tức khá giống rắn lớn này, vậy chắc hồi xưa con bị mình ăn chính là tổ tông của nó nhỉ?
Nó còn đang nói thầm, mấy người Phương Bình lại nuốt nước miếng.
Lúc này, bọn họ như đang đối mặt với mấy vị cường giả này, dường như ngay cả khí thế cũng tỏa ra trên mặt kính.
Lúc này, Phương Bình bỗng có xúc động muốn quỳ xuống.
Mạnh mẽ! Ba vị chí cường giả. Hắn không nhận ra ai cả!
Thật ra, Phương Bình đã từng gặp Trấn Thiên Vương và Mệnh Vương, nhưng không nhìn thấy người, hoặc là nói, hắn chỉ nghe được âm thanh của hai người này, nên không biết hình dáng hai người như thế nào.
Bây giờ cũng vậy! Trên mặt kính, một người trong đó biến mất, hai người khác chưa biến mất, nhưng mà không nhìn thấy tướng mạo. Hình bóng của Mệnh Vương có vẻ rõ hơn một chút.
Phương Bình nhìn thoáng qua... hình như nhìn thấy chỗ nào đó không giống.
"Miêu... Miêu gia... Cái… cái gương này... dùng làm gì thế?"
Phương Bình lần nữa ngây người, khẽ nuốt nước miếng. Những người khác hình như không có cảm giác gì, kể cả mấy người Lý Đức Dũng cũng không để ý được gì.
Nhưng hình như Phương Bình đã nhận ra có điều khác thường.
Trong mặt gương, trên hình chiếu của Mệnh Vương, hình như có hai lằn ngang xuyên qua thân thể, Phương Bình còn loáng thoáng nhìn thấy một hư ảnh khác... Không rõ ràng lắm, nhìn không rõ.
Thương Miêu đương nhiên nói: "Dùng để xem kịch nơi xa chứ làm gì!"
"Không phải... ý ta là, à ừm... trên thân người đó có hai đường..."
"Có đường?"
Thương Miêu mở to hai mắt nhìn một chút, cái đuôi to quật Giảo một cái, sau khi suy nghĩ kỹ, không chắc chắn lắm, lầu bầu nói: "Đường của đại đạo ư? Không nhớ rõ lắm, chậc! Khuy Thiên Kính không phải dùng để xem kịch ở xa sao? Quên rồi."
"Hơi giống đại đạo... nhìn trộm không gian bản nguyên sao?"
"Vẫn không nhớ rõ! Nhìn không rõ, vô dụng."
Thương Miêu nói thầm, nhưng Phương Bình đã có câu trả lời! Cái gương này là cái quỷ gì thế? Chức năng có vẻ giống với hệ thống của mình, nó đang chiếu rọi bản nguyên của cường giả.
Có thần binh có thể chiếu rọi ra bản nguyên? Đùa à! Đây là thần binh gì?
Phương Bình cảm thấy, dù thần binh mạnh mẽ, nhưng đến tuyệt đỉnh, tất cả thần binh đều là hư ảo, mấy người như Trương Đào có thể tiện tay đánh nát thần binh cấp 9, không hề khó khăn.
Cho dù là thần binh tuyệt đỉnh, vậy cũng chỉ tương đương với có thêm một nửa chiến lực tuyệt đỉnh hỗ trợ mà thôi.
Chắc chắn có tác dụng với tuyệt đỉnh yếu, nhưng đối với tuyệt đỉnh mạnh như Trương Đào, thần binh tuyệt đỉnh chưa chắc có hiệu quả.
Hiện tại, Thương Miêu phá vỡ tất cả suy nghĩ của hắn.
Một cần câu, câu chết Chân Vương.
Một chiếc gương, xuyên qua mấy ngàn dặm, chiếu rọi cường giả Chân Vương, thậm chí lại loáng thoáng chiếu rọi ra đại đạo của hắn.
Thật quá đáng sợ!
Phương Bình còn đang trong rung động, Thương Miêu lắc đầu nói: "Không nhớ rõ, hình như Khuy Thiên Kính đã từng bị hỏng... hình như vậy. Bản miêu nhớ ra rồi, rất nhiều năm trước... không nhớ rõ đã bao nhiêu năm. Khi chó lớn còn sống, nó nhất định phải mượn Khuy Thiên Kính, hình như muốn đi nhìn trộm Hoàng Giả?
Đại khái là vậy! Nhớ không rõ lắm, có lẽ vậy.
Chó lớn nhìn trộm, kết quả bị người đập nát gương... Meo, chó lớn nợ bản miêu một chiếc gương, phải trả ta!"
Bộp bộp bộp!
Cái đuôi to quất Giảo sắp sưng cả mình mẩy, Giảo nghẹn ngào thét lên.
Lại làm sao thế? Lại làm sao?
Nó có nói gì đâu mà động tí là con mèo này lại quất nó, tại sao chứ?
Giảo còn đang nghẹn ngào, mấy người Phương Bình đã quên hôm nay mình đã ngây người bao nhiêu lần.
Một con chó tìm một con mèo để mượn một tấm gương đi nhìn trộm Hoàng Giả, sau đó bị Hoàng Giả phát hiện, tấm gương bị đánh vỡ?
Tại sao từ khi con mèo này xuất hiện, bọn họ cảm thấy thế giới quan sắp sụp đổ hết rồi.
Nó là mèo già đến từ thời đại nào vậy? Hoàng Giả!?
Xưa nay, người có thực lực cảnh Hoàng Giả trong truyền thuyết chỉ có Yêu Hoàng.
Còn về thế giới loài người, truyền thuyết có, nhưng không biết cụ thể là ai.
Duy chỉ biết đến Yêu Hoàng địa quật, năm đó từng có thực lực Hoàng Giả.
Mà thời kỳ Yêu Hoàng lại là thời kỳ nào? Không biết!
Nghe nói hai vương là người sống ở thời kỳ Yêu Hoàng, mà hai vương lại có chiến tranh với thời kỳ tông phái, nói như vậy, có lẽ thời Yêu Hoàng cai trị là thời đại trước thời tông phái, thậm chí có liên quan thời kỳ tông phái.
Nhưng dù thế nào, khi Thương Miêu nhắc đến Hoàng Giả, Phương Bình ý thức được, e là con mèo này đã tồn tại từ trước thời kỳ tông phái.
Thương Miêu cũng chỉ nghĩ được ba giây, sau đó lại quên mất, nó liếc nhìn bóng người Trấn Thiên Vương, hình như có vẻ trầm tư, lúc lâu sau mới nói: "Người này, thật mạnh, mạnh hơn Nhân Hoàng giả của các ngươi..."
Phương Bình đảo mắt, trước đó chưa nhận ra, lúc này lại là hỏi: "Trấn Thiên Vương?"
"Không biết nha." Thương Miêu mở to mắt, nhìn Trấn Thiên Vương, bỗng nhiên nói: "Lão già, ngươi biết ta không?"
"..."
Dường như nó đang đối thoại với Trấn Thiên Vương trong gương.
Không có truyền âm, không dùng lực lượng tinh thần, nó chỉ đơn giản hỏi bóng người trong gương.
Ngay khi nhóm người Phương Bình tưởng nó lại phát bệnh lẫn của người già, trong gương, bóng người Trấn Thiên Vương bỗng nhiên khẽ gật đầu, âm thanh trầm thấp không quá dễ nghe.
"Thương Miêu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận