Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1467

Ở đầu dây bên kia, Tưởng Siêu cũng sắp khóc rồi, ngươi đừng đùa ta. Mấy trăm cao cấp tham chiến, ngươi kêu ta cùng đi ăn trộm?
Không cẩn thận là sẽ bỏ mạng ngay, còn nguy hiểm hơn Vương Chiến Chi Địa nhiều, Tưởng Siêu mới vừa muốn từ chối, Tần Phượng Thanh đã sâu xa nói: "Cũng không hy vọng vào ngươi, cho ta mượn chút đồ bảo mệnh đi, ta kiếm được thứ tốt, sẽ chia cho ngươi!
Phương Bình khinh người quá đáng, đi đâu cũng không mang theo ta, quá xem thường người! Ngươi cứ chờ ngoài địa quật là được, dù sao ta cũng sẽ chia cho ngươi.”
"Đầu trọc, ngươi thật sự muốn đi? Vậy cũng quá nguy hiểm, hay là đi những địa quật khác..."
"Có ngu hay không! Có máu liều mới làm giàu được! Không nguy hiểm sao làm giàu! Tử Cấm địa quật mới là nơi an toàn nhất, càng nguy hiểm càng an toàn! Ta đi những địa quật khác mới là nguy hiểm!
Nếu đi Tử Cấm địa quật, ai thèm quan tâm một tên trung cấp như ta? Ai sẽ tin ta dám đi cướp sào huyệt của bọn họ chứ? Ngươi dám tin sao? Không dám chứ gì! Nếu ngươi cũng không dám tin, vậy thì không ai dám tin!
Nếu ngươi có năng lực, thì cho ta mượn thêm, quả Kim Thân các thứ, có bao nhiêu mượn bao nhiêu. Nếu ta thật sự chết trong đó, ngươi đi tìm Phương Bình, tên khốn kiếp đó nói hắn là tổ tông của ta, được thôi, ta thiếu bao nhiêu, ngươi cứ đòi! Sao, ok chưa?"
Tưởng Siêu trầm mặc chốc lát, thấp giọng nói: "Ngươi liều như vậy làm gì..."
"Phí lời! Ngươi có lão tổ tông bảo vệ, ta có cái gì? Ta chỉ có một cái mạng, lẽ nào cả đời phải dừng lại ở cấp sáu? Làm một tên đạo sự ăn no ngồi rồi ở Ma Võ? Ma Võ có 13 vị cao cấp, không, rất nhanh sẽ là 16 vị!
Ở Ma Võ cũng sắp không sống được nữa rồi, Phương Bình thấy ta đáng thương, cho ta một chút chỗ tốt, nhưng nếu muốn làm chuyện lớn, lại chưa bao giờ nhớ đến ta.
Ta có sợ chết không? Đậu xanh, ông đây không sợ chết! Nhưng không sợ chết có tác dụng gì không? Không sợ chết hắn cũng nhìn không thuận mắt! Bị tên khốn này xem thường, ta có thể chịu được sao?
Tần Phượng Thanh là ai? Là thiên tài mạnh nhất, võ giả mạnh nhất, thiên kiêu mạnh nhất thời đại này! Bây giờ ta chỉ có một mục tiêu, là phải mạnh hơn Phương Bình, mạnh rồi, ta nhất định phải nện hắn một trận, để hắn mỗi ngày bám đít ta..."
Tưởng Siêu lẩm bẩm nói: "Mục tiêu thật vĩ đại!"
"Đó là đương nhiên!" Tần Phượng Thanh tự kiêu, nhanh nhảu nói: "Mập mạp, nghĩ xong chưa?"
Tưởng Siêu chần chờ một lát, lát sau mới nói: "Cho ngươi mượn cũng được... Nhưng ngươi... Quên đi, ngươi không nhất định có cơ hội trả lại.
Với lại, nói cho ngươi nghe tin này, dù sao ngươi cũng sắp chết, cũng không cần lo lắng nguy hiểm nữa. Thật ra cỏ Nguyệt Minh cũng không tính là gì, ngươi biết cỏ Nguyệt Minh là cái gì không? Là loại cỏ mọc trên người yêu thực, loại yêu thực đó gọi là cây Nguyệt Minh.
Cây Nguyệt Minh chỉ tồn tại ở khu vực bên ngoài cấm địa của Tử Cấm địa quật, nếu ngươi có bản lĩnh, tiêu diệt một cây Nguyệt Minh, không sợ chết, không sợ tự bạo... thì trực tiếp nuốt hạch tim và hạch não của cây Nguyệt Minh. Ta bảo đảm, ngươi trực tiếp lên tới cấp bảy luôn!
Nhưng làm thế rất nguy hiểm, xác suất rất lớn là sẽ tự bạo mà chết. Nhưng nếu ngươi thật sự đến đường cùng thì có thể thử xem, có lẽ có thể tiến vào cấp bảy, vậy thì tốt rồi."
"Còn có cách này?"
"Đương nhiên! Ngươi cũng không suy nghĩ xem ta là ai, lão tổ nhà ta rất thích ghi chép, ta biết cũng nhiều lắm, cứ vậy đi, ta chờ ngươi ngoài Tử Cấm địa quật, đúng lúc ông nội ta cũng sẽ đi, ta đi theo ông ấy. Đầu trọc, nếu ngươi thật sự chết, vậy thì ta lỗ nặng, ngươi tốt nhất đừng chết, trở về trả tiền cho ta."
"Yên tâm!" Tần Phượng Thanh trực tiếp cúp điện thoại, nhếch miệng cười.
Lần này, mượn được mấy chục tỷ rồi!
"Phương Bình, ngươi phải cầu cho ta đừng chết, nếu không, bọn họ sẽ đi tìm ngươi đòi nợ.”
Hắn đã quyết định, nếu chết thì khỏi cần trả nợ nữa. Nếu không chết, vậy thì nghĩa là có tiền trả nợ.
"Ai kêu ngươi không dẫn ta theo, chờ ta sống sót trở về, trực tiếp lên cấp bảy, không, cấp tám! Cho ngươi rớt cằm luôn!"
Tần Phượng Thanh nghiến răng nghiến lợi, chém giết tất cả mọi người, rời khỏi nhà xưởng, quát lên với đám võ giả đang sợ mặt mày tái mét bên ngoài: "Các ngươi lấy một phần mười, những thứ còn lại là của ta!"
"Đa tạ Tần đại sư!"
Tần Phượng Thanh khó chịu, "Đại sư", nghe cứ như lừa đảo. Ta muốn làm Tông sư! Không làm "Đại sư"!
Bỏ lại này tàn cục cho người khác dọn dẹp, Tần Phượng Thanh cũng không mất thêm thời gian, trước tiên đi tiếp đón Trương Ngữ, mau chóng tinh huyết hợp nhất, sau đó đến Tử Cấm địa quật gặp mập mạp, lấy được đồ sẽ vào địa quật ngay.
Trước khi đi vào, phải thăm dò rõ ràng tình huống, đợi đại chiến của cao cấp bùng nổ!
Lần này, không tới cấp bảy, hắn sẽ không đi ra. Nếu cứ từng bước tu luyện, thì phải chờ đến khi nào mới có thể hóa hình lực lượng tinh thần được chứ.
Phương Bình nói mấy năm nữa, đại chiến toàn diện sẽ bắt đầu. Đến lúc đó, dù có đến được cấp bảy, thì cũng có ích gì đâu?
"Lần này ta đến cấp bảy, về tới trường học, bảo đảm khiến tất cả mọi người trợn mắt ngoác mồm! Cũng chờ viện trưởng La tiến vào cấp bảy, ta nhanh hơn bọn họ, cho các ngươi thấy cái gì gọi là thiên tài chân chính!"
Tần Phượng Thanh đắc ý vô cùng, mặc kệ đám Phương Bình, không đi cùng thì không đi cùng, làm như không thể sống thiếu bọn họ vậy.

Đám Phương Bình đi Tây Sơn, Tần Phượng Thanh nhận đồ từ Trương Ngữ, đi thẳng đến Tử Cấm địa quật. Các Tông sư dồn dập đuổi đến Kinh Đô, chờ đợi đại chiến. Những Tông sư khác cũng tiến vào địa quật bắt đầu tọa trấn, lần này, có thể sẽ có địa quật bạo động.
Vùng cấm không còn ngồi xem nữa, những địa quật khác có lẽ cũng sẽ bị công kích. Toàn bộ Hoa Quốc, võ giả cao cấp hầu như đều đang cố gắng tiến lên, chờ đợi thắng lợi đến. Võ giả trung cấp cũng đến nơi nên đến.
Bế quan? Trừ phi thật sự đến bước ngoặt đột phá, bằng không cường giả trung cấp cao cấp, ai lại đi bế quan cơ chứ? Võ giả thời đại mới đều bước ra từ gió tanh mưa máu. Trăm năm qua, chiến tranh chưa bao giờ ngừng!

Khi Phương Viên đến khu Nam, thấy từng tòa tháp cao đều trống rỗng... Bỗng nhiên có chút muốn khóc. Anh hại lại đi rồi! Các Tông sư đều đi rồi!
Ngay cả Trần Vân Hi cũng đi rồi, cô ngồi ở tháp thủy tinh của Phương Bình nửa ngày, sau đó mang theo trường kiếm rời đi, cô không nghe lời Phương Bình, bế quan đột phá cảnh giới.
Ma Võ không có nhiều hoa Tố Mạch. Trước vẫn là nhờ Phương Bình lấy được một ít từ Quân bộ, dùng đến hiện tại đã không còn bao nhiêu, cũng chưa chắc đủ cho cô rèn luyện kinh mạch. Nếu ai cũng điên cuồng, vậy thì cô cũng điên cuồng một lần.
Đi chiến đấu đi!
Thăng hoa trong chiến đấu, quật khởi trong chiến đấu. Thời đại tân võ, ba vị nữ cấp chín, ai mà lại không lần lượt quật khởi trong gió tanh mưa máu chứ?
Không trải qua máu tanh, thì dù có là thành Trấn Tinh, có được bao nhiêu nữ cao cấp? Cấp bảy có lẽ còn có hy vọng, cấp tám chín thì sao?
Trần Vân Hi cũng không muốn dựa vào Phương Bình để đột phá đến cấp bảy, một cấp bảy không hề trải qua bao nhiêu lần chiến đấu, người như vậy, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể đi ra con đường bản nguyên của chính mình.
Trần Vân Hi đi rồi, lúc Phương Viên đi đi lại lại như mất hồn ở khu Nam thì, Triệu Tuyết Mai vừa xuất quan cũng cầm trường côn hợp kim, không thèm nhìn những người khác, cũng đi mất.
Triệu Lỗi và Phó Xương Đỉnh kề vai sát cánh, vác binh khí, vui vẻ cười đùa, sải bước rời đi.
Tạ Lỗi lạnh lùng không nói một lời, ngự không rời đi, cũng không ai biết hắn muốn đi đâu.
Tống lão sư thường ngày hòa ái dễ gần, sung sướng cười một tiếng, bay lên trời, cấp tốc đi xa.
Phương Viên nước mắt mông lung, khi thấy trước mặt xuất hiện một bóng người, không nhịn được nức nở nói: "Lão sư, địa quật thật sự mạnh như vậy sao?"
Bạch Nhược Khê cười cười, nhẹ nhàng sờ đầu của cô bé, khẽ thở dài: "Rất mạnh, rất mạnh! Thời đại tân võ, là thời đại huy hoàng của võ đạo, cũng là thời đại huy hoàng của võ giả, nhưng nó cũng là thời đại… dính đầy máu tươi.
Ngươi có một người anh mạnh mẽ, mà thời đại này, càng mạnh mẽ, càng gian nan. Cường giả... Đây là thời đại mà cường giả vừa đau khổ vừa hạnh phúc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận