Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2278: Ăn!

Linh Tiểu rời đi. Lượng lớn thi khôi từ bốn phương tám hướng chậm rãi tiến lên, tiếng bước chân sàn sạt vang vọng. Mấy vị cường giả của tiền đảo hải ngoại như Nguyệt Vô Hoa, Lực Vô Kỳ cũng bắt đầu tập trung về phía Phương Bình. Cường giả địa quật bắt đầu lùi về sau, cường giả thiên ngoại thiên liếc nhìn Cố Thanh, song, Cố Thanh không nói gì, thế là, những người này lại tiếp tục vây quanh nhóm người Phương Bình, không lùi.
"Giết!"
Địch Hạo quát lạnh một tiếng, vô số thi khôi tấn công về phía nhóm người Phương Bình! Tuy đã giết mấy trăm thi khôi, nhưng lúc này vẫn có hơn hàng ngàn, hàng vạn! Lực chiến của thi khôi cấp tám cấp chín không mạnh, nhưng cũng có thể so với cường giả cấp bảy cấp tám, thậm chí còn không bằng. Song, kiến đóng cắn chết voi! Nhiều thi khôi như vậy dù không giết được cường giả tuyệt đỉnh, nhưng vẫn thừa sức tiêu hao vật chất bất diệt, lực lượng tinh thần và lực lượng khí huyết của họ! Lúc này, nhóm người Phương Bình cũng là nỏ căng hết đà!
"Ầm!"
Phương Bình canh giữ ở tiền tuyến, đấm ra một quyền, tiêu diệt mấy cỗ thi khôi!
"Người còn sức chiến đấu, còn có thể chiến đấu, bảo vệ những người bị thương!"
Phương Bình quát khẽ, gần trăm cường giả tiến lên một bước, bảo vệ những người bị thương ở phía sau!
"Giết!"
Phương Bình gầm lên một tiếng, khí huyết ngút trời, quyền ảnh tung hoành trên không, vô số thi khôi bị quét bay!
"Giết!"
Tiếng rống giận dữ rung trời! Không ai lui về phía sau! Tiếng rống giận dữ rung trời! Không ai lui về phía sau! Ngô Xuyên, Ngô Khuê Sơn, Lý Đức Dũng, thậm chí cả những cường giả thành Trấn Tinh, cường giả thánh địa, đều bắt đầu một màn chém giết đẫm máu mới. Cường giả đỉnh cao Tô Vân Phi đã gãy mất trường kiếm, lúc này đang cầm kiếm năng lượng trong tay, không nói một lời, vung kiếm tung hoành, sát khí mạnh mẽ, từng bộ thi khôi bị chém nát. Khương Quỳ của núi Ủy Vũ, tuy trước đó có xích mích với Phương Bình, hai bên còn kém chút thì đánh nhau. Nhưng lúc này, vì sống sót đến cùng, Khương Quỳ cũng bạo phát lực lượng tinh thần, lực lượng tinh thần như hàng chục ngàn thanh kiếm sắc bén đâm trúng từng bộ thi khôi, làm đầu chúng nổ tung. Từ sau khi Vương Nhược Băng rời đi, Vương Hàm Nguyệt như đã buông bỏ được nỗi lo lắng trong lòng, cô dùng thanh kiếm mỏng, ra tay xuất quỷ nhập thần, một kiếm tung ra, trên đầu thi khôi lập tức xuất hiện một lỗ máu. Huyền Hoa, Từ Bính, Hoằng Co... Bao gồm nhiều cường giả tiên đảo hải ngoại thi nhau chém giết! Nhưng mọi người đều biết, đây chỉ là uống rượu độc giải khát, đường cùng rồi! Giết sạch đám thi khôi này rồi thì sao? Địa quật còn hơn 200 cấp chín! Thiên ngoại thiên còn gần 200 cấp chín! Quân Thần Đình còn trăm vị cường giả! Chờ bọn họ giết sạch đám thi khôi này, đại khái cũng sức cùng lực kiệt rồi! Huống chi, quận Thần Đình vẫn chưa ra tay, vẫn chưa để thi khôi cấp Đế ra tay, một số thi khôi cấp Chân Thần cũng còn ở xung quanh binh sĩ giáp đỏ để bảo vệ bọn họ. Vẫn còn 500,600 cường giả với lực chiến cấp chín chưa ra tay. Chỉ mấy ngàn thi khôi cũng đủ tiêu hao lực chiến của bọn họ rồi! Thế lực ba phe đã triệt để bao vây nhóm Phương Bình sau trận huyết chiến lúc đầu, bây giờ, họ cần làm chỉ là chờ đợi!
“Cứ tiếp tục thế này không được!”
Ngô Khuê Sơn nghiêm mặt, chém ra một kiếm tiêu diệt một cỗ thi khôi cấp chín, truyền âm: "Phương Bình, không được rồi! Ngươi giả vờ trọng thương, thu lại khí tức, chúng ta tranh thủ đưa người ra ngoài!"
Điền Mục cũng truyền âm, quát lớn: "Mau lên, giữ lại thực lực! Phương Bình, bọn ta già rồi, ngươi còn trẻ! Một lát nữa chúng ta bạo phát, tranh thủ đâm ra một cái lỗ dưới lòng đất, người lập tức bỏ chạy theo lối đó!"
Phương Bình cắn răng, dòng máu vàng nhỏ xuống từng giọt! Đi? Ta dẫn nhóm cường giả tinh nhuệ nhất của Hoa Quốc tiến vào Vương Chiến Chi Địa, tràn đầy tự tin cho rằng sẽ có thể đại sát tứ phương, cướp đoạt bảo vật! Hiện nay, các người bảo ta bỏ lại những tinh anh của nhân loại này, chạy trốn một mình?
"Ta mới là lãnh tụ! Ta đi rồi, mọi người sẽ lập tức sụp đổ: Trốn chạy trong chiến tranh, đó là đào binh, giết không tha!”
“Ngu muội!”
Nhóm người Điền Mục lửa giận ngập trời! Đào binh? Ngươi là hy vọng! Ngươi là hy vọng của nhân loại: “Ngươi không đi, ai cứu chữa những cường giả trọng thương kia?”
"Ngươi không đi, thần thoại mà người sáng lập mấy năm qua sẽ hoàn toàn trở thành cát bụi! Phương Bình, nếu người hy sinh ở địa quật, lãnh tụ đời mới tử vong ở địa quật, nhân loại chúng ta còn ai dám tái chiến?"
"Đi mau!"
Mấy người truyền âm lực lượng tinh thần, gầm lên dữ dội! Lúc này, không gian hoạt động của họ ngày càng bị thu hẹp! Thi khôi lớp trước ngã xuống, lớp sau tiến lên, không biết đau đớn là gì, không thèm để ý thương vong, từng bước tiến về phía trước, đạp lên xương cốt của đồng loại, từng bước thu hẹp khu vực hoạt động của họ. Một số cường giả đỉnh cấp cũng có vẻ sắp không trụ nổi. Một bên, Phạm Hải Bình nổi giận, gầm lên một tiếng, ông lão lúc này nổi giận đùng đùng, một đôi bàn tay bằng thịt cứng như tay sắt, từng chương từng chưởng vỗ nát thi khôi cấp chín. Nhưng ngay sau đó, mấy cỗ thi khôi thi nhau tấn công, chớp mắt đã đánh nổ hai tay của ông lão. Ông lão không quan tâm, hai chân quét sạch tứ phương, đá nát đầu một số thi khôi! Hai tay bị đánh nổ chảy máu đỏ, vật chất bất diệt đã hao hết từ lâu! Kim thân đã tiêu hao hết dự dữ, đã đến mức tận cùng! Trấn thủ địa quật Ma Đô mấy chục năm, tận mắt chứng kiến địa quật Ma Đô bị hủy diệt, ông đã cảm thấy đời này không còn gì tiếc nuối! Nhưng thời khắc này, ông không cam tâm bỏ mạng như vậy! Phía sau ông còn có đồng bào đang bị thương nặng!
"Đời này, ta chinh chiến hơn ngàn trận, dù có chết cũng sẽ không chết dưới tay người chết!"
Ánh mắt ông lão như kiếm, đôi mắt đã hiện lên quyết tâm tự bạo. Ánh mắt ông tìm đến nhóm người Cố Thanh phía sau dàn thi khôi, ông không cam tẦm! Dù có chết, ông cũng muốn mang theo một số người sống chứ không phải đám thi khôi đã chết này! Cường giả bị ông nhìn chằm chằm không nhịn được mà lùi về sau một bước, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, không dám lại gần. Lúc này, võ giả Nhân Gian và tiên đảo đã rơi vào đường cùng, cường giả như bọn họ cũng không muốn chém giết với đối phương. Bọn họ đã được nếm trải sự tàn nhẫn của võ giả Nhân GIan. Tuy không có hợp kích chiến pháp như quân Thần Đình, nhưng ý chí chiến đấu, sự tàn nhẫn, chắc chắn mạnh hơn quân Thần Đình!
Tân Võ chỉ nổi lên có mấy chục năm, nhưng còn đáng sợ hơn cả quân Thần Đình đã chinh chiến từ thời Thượng Cổ đến giờ!
Ở một bên khác, Đại tông sư Phương Vũ cũng lớn tiếng cười, cười sảng khoái, nhưng đã ít đi mấy phần hào khí. Ông bị thương rồi! Bị thương rất nặng, rất rất nặng! Đầu bị đánh nát một nửa nhưng lại không cách nào khép lại. Hối hận không? Ở Tây Sơn nhiều năm, ông chưa từng trải qua đại chiến nào như vậy, chưa từng bị thương nặng như vậy! Có hối hận khi rời khỏi Tây Sơn không? Không! Ông không hối hận! Ông cũng không cam lòng, không cam tâm rằng mình không thể giết càng nhiều kẻ địch, không cam tâm chấp nhận thực lực của mình lại thấp kém như vậy, để lúc này đây không có năng lực làm điều mình muốn.
"Phương Bình!”
Ông lão đột nhiên la lên, cười như điên nói: "Ta muốn đổi họ! Ta không muốn cùng họ Phương với ngươi! Nhưng mà ta sinh ra trước, ta mang họ Phương trước, mẹ kiếp, ngươi đổi họ đi, mắc gì bắt ta đổi họ!"
Ầm!
Phương Bình tung quyền đánh nổ một bộ thi khôi, kim cốt trên tay cũng bắt đầu rạn nứt, nghe vậy thì sung sướng cười to, đáp: "Ta không đổi! Ngài muốn thì ngài đổi đi, mà thôi đừng đổi! Cùng họ với ta là vinh hạnh của ngài rồi còn gì, được nở mày nở mặt, ngài còn chế gì!"
"Đồ con rùa không nhân tính!"
"Ha ha ha, ngài lớn tuổi hơn ta, con cháu ngài sau này gặp ta phải gọi bằng chú đó!"
Cường giả Tân Võ, thong dong chịu chết, bọn họ không sợ chết! Dù bình thường sợ, lúc này sẽ không sợ! Bọn họ chỉ có tiếc nuối, chỉ có sự không cam lòng nói không nên lời, bọn họ còn chưa làm được đến mức tốt nhất! Thời khắc này, Nguyệt Vô Hoa sắc mặt tiều tụy hơn trước, một kiếm quét sạch bốn phương, cũng không còn thâm trầm, mà vui cười nói: "Ta là Nguyệt Vô Hoa, đảo chủ đời thứ ba của đảo Vấn Tiên! Hôm nay, dù Vô Hoa có chết ở đây, sống không được bao lâu nữa, cũng phải kết giao với các vị bằng hữu ở nơi này! Mọi người đều là anh kiệt! Đáng tiếc, Nguyệt Vô Hoa ta sinh ra quá sớm, nếu năm xưa quen biết các ngươi, có lẽ vị hôn phu của Vô Hoa cũng sẽ là một trong số đó, cùng chết với phu quân, Vô Hoa không tiếc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận