Toàn Cầu Cao Võ

Chương 340: Mục đích không phải là trận đấu (2)

"Ít nói nhảm đi, cho dù như vậy, trận này phải thắng! Tôi sẽ thông báo với viện trưởng, để viện trưởng chiều nay chạy tới, đề phòng Nam Giang giở trò!"
Đường Phong trực tiếp cúp điện thoại, không cho Phương Bình cơ hội nói nhảm.
Còn về việc nhắn viện trưởng đến quan chiến, không phải vì đề phòng hai vị Tông sư, mà là đảm bảo vài phần cho nhóm thiên tài năm nhất này của Ma Võ.
Ai biết bên Nam Võ nghĩ như thế nào, nếu lỡ như bọn họ thuận tay phế bỏ nhóm học sinh Ma Võ này, thiên tài khoá 2008 xem như triệt để đứt đoạn.
Cúp điện thoại, Phương Bình nhổ nước bọt nói: "Nhà trường thật keo kiệt, không đúng, là Đường Sư Tử thật keo kiệt! Chỉ cho 20 viên nhất phẩm Khí huyết đan, 5 viên Khí Huyết Đan cấp hai, chưa được 10 triệu nữa!
Chúng ta quyết đấu sinh tử vì danh dự của trường học, thế mà chỉ cho chút đồ này, còn hy vọng chúng ta tất thắng?"
Những người khác đều đã kinh ngạc đến ngây người rồi.
Triệu Lỗi lẩm bẩm nói: "Còn có thể như vậy?"
Cậu cũng không ngờ, còn có thể mè nheo đòi thưởng từ trường học.
Phương Bình làm tốt ghê, nói mấy câu, Đường Phong đúng là đã đáp ứng tài trợ thuốc rồi, mặc dù không nhiều như Phương Bình nói. Nhưng nhiêu đó cũng đã không ít rồi, có được hay không!
Giá trị cũng gần 10 triệu, dù cho chia đều, mỗi người cũng được không ít, có thể so với thu hoạch của nhiệm vụ truy bắt võ giả đỉnh cấp hai, thậm chí còn nhiều hơn vậy nữa, có vài tên võ giả cấp hai là quỷ nghèo, phải làm mấy cái nhiệm vụ mới có được thu hoạch như thế.
Đây nghĩa là gì?
Bọn họ chủ động tiếp chiến, hiện tại không đi cũng phải đi, nhưng sao vào miệng Phương Bình, hình như mọi chuyện khác rồi.
Phương Bình không quản hắn, tiếp tục chửi mát nói: "Đường Sư Tử chính là không ưa tôi, tôi biết lâu rồi.
Nam Võ nghèo như vậy, lão Vương còn có thể cho một người 3 viên Khí Huyết Đan cấp hai, 15 viên Khí Huyết Đan cấp hai, đối thủ còn ra giá cao hơn trường mình!
Các cậu nói xem, có ai làm việc kiểu vậy không?
Lần sau Đường Sư Tử còn như vậy, chúng ta chủ động đi khiêu chiến võ giả cấp một của Kinh Võ, sau đó chủ động chịu thua, nhìn xem thể diện Ma Võ quăng đi đâu!"
"Cậu thôi đi!"
Dương Tiểu Mạn lườm một cái, tức giận nói: "Nếu cậu không sợ một nhóm Tông sư và võ giả trung cấp vây đánh, vậy thì cậu cứ làm thử đi, đừng có kéo bọn tôi vào là được."
Phó Xương Đỉnh cũng dở khóc dở cười, nói: "Bây giờ tôi đã hiểu vì sao cậu kiếm tiền lại nhanh như vậy rồi."
Rõ ràng chỉ là chuyện gọi về thông báo nhà trường một tiếng.
Kết quả thì sao?
Kết quả chính là mọi người lại thu hoạch được nhiều hơn dự tính.
Phương Bình lần này không nhổ nước bọt nữa, mà nhìn chằm chằm mấy người bọn họ, ánh mắt uy hiếp nói: "Đường Sư Tử nói tôi dám gọi thầy ấy là Đường Sư Tử sau lưng thầy, việc này chắc là do các cậu đâm thọc tôi.
Tôi cảnh cáo các cậu, lần sau mà Đường Sư Tử lại đến tìm tôi vì chuyện này, tôi sẽ xử đẹp các cậu."
Bọn họ gần như cạn lời, Triệu Lỗi tức giận nói: "Cậu tôn trọng đạo sư của bọn tôi một chút, bọn tôi chưa bao giờ nói xấu Lữ đạo sư."
"Xời, nhảm nhí, các cậu dám sao?"
Phương Bình xem thường một câu, lúc này mới quay lại đề tài chính nói: "Đừng nói mấy cái vô dụng này, 5 người xuất chiến, chúng ta 6 người.
Đường Tùng Đình cùng Trần Vân Hi, ai xuất chiến?"
Đường Tùng Đình liếc mắt nhìn Trần Vân Hi, suy nghĩ một chút mới nói: "Vẫn là Trần Vân Hi xuất chiến đi, tôi không phải võ giả đỉnh cấp hai, cũng không phải võ giả hai lần tôi cốt, khí huyết và tiến độ tôi cốt đều theo không kịp, gặp phải võ giả đỉnh cấp hai, khả năng thua trận rất lớn."
Phương Bình nhìn về phía Trần Vân Hi, Trần Vân Hi có chút bất bình, tức giận nói: "Này, đừng luôn nghi ngờ tôi có được hay không?
Tôi... Tôi không vô dụng như các cậu đâu!"
"Vậy thì cậu xuất chiến."
Phương Bình cũng biết Đường Tùng Đình nói đúng, để cậu ấy đối đầu với võ giả đỉnh cấp hai, không có chút ưu thế nào, khả năng thua rất cao.
Mà mấy người còn lại tuy rằng không phải võ giả đỉnh cấp hai, nhưng khí huyết rất cao, tiến độ tôi cốt, xương cốt toàn thân đều là 20%.
Nam Võ muốn tập hợp 5 vị võ giả đỉnh cấp hai đã qua 2 lần tôi cốt, cũng không phải là dễ.
Thậm chí, Nam Võ to lớn như vậy, có đủ 5 vị võ giả 2 lần tôi cốt hay không cũng khó nói.
Sau khi xác định được người xuất chiến, Phương Bình lại nói: "Lần này, Nam Võ muốn để học sinh Nam Võ cảm nhận được sự nhục nhã, hình thành quyết chí tự cường.
Như vậy, người xuất chiến sẽ không quá mạnh.
Đương nhiên, bọn họ khẳng định cũng sẽ không chủ động muốn thua.
Dù sao cũng là võ giả đỉnh cấp hai, mọi người cẩn thận một chút.
Hơn nữa, Vương Kim Dương cũng không phải kẻ ngốc, anh ấy nói là nói như vậy, ra giá 15 viên Khí Huyết Đan cấp hai để đổi lấy cải cách Nam Võ, sẽ không để chúng ta thắng ung dung đâu.
Nếu như Nam Võ có thể chiến thắng chúng ta, thực ra đó cũng là biện pháp tốt để cổ vũ sĩ khí.
Cho nên mọi người hãy đánh hết sức mình nhé.
À, quên hỏi, không biết trận đấu tối nay là đánh theo thể thức BO5 (1) hay là đánh luân phiên như thi đấu giao lưu… Nếu đánh luân phiên như thi đấu giao lưu vậy thì đơn giản hơn nhiều, nhưng chúng ta không hiểu nhiều về học sinh Nam Võ."
Lão Vương bỏ đi nhanh quá, bọn Phương bình cũng quên không hỏi chuyện này.
Triệu Lỗi kiên nghị nói: "Bất luận chọn chế độ thi đấu nào, thực lực mạnh thì kết quả đều giống nhau!"
"Ngớ ngẩn..."
Phương Bình không nhịn được, chửi thầm một câu, học theo Đường Sư Tử, kết quả không ai thích dùng não sao?
Triệu Lỗi tốt xấu gì cũng là thủ khoa trường, không chỉ giỏi võ, văn cũng không kém.
Kết quả, học sinh văn võ song toàn thế này hiện sắp biến thành sinh vật đơn bào rồi.
Suy nghĩ một chút, Phương Bình vẫn gọi điện thoại hỏi thăm.
Bên phía lão Vương có hơi ồn ào, hình như cũng đang chọn người xuất chiến.
Nghe Phương Bình hỏi, Vương Kim Dương cười nói: "Thi đấu theo hình thức luân phiên đi, cho người mạnh có cơ hội thể hiện."
Xác nhận chế độ thi đấu, Phương Bình cũng không còn hỏi dò.
Hiện tại đã là buổi trưa, cũng không còn mấy tiếng nữa sẽ đến buổi tối, đối mặt với 5 vị võ giả đỉnh cấp hai, cũng nên chuẩn bị một chút.
Phương Bình không cảm thấy bọn họ sẽ thắng chắc.
...
Cùng lúc đó.
Nam Giang Võ Đại.
"Khinh người quá đáng!"
"Đã nghe tin gì chưa? 5 võ giả của Ma Đô Võ Đại muốn khiêu chiến Nam Võ 5 vị võ giả đỉnh cấp hai của Nam Võ chúng ta, đối phương đều là sinh viên đại học năm nhất."
"Sinh viên đại học năm nhất? Khiêu chiến võ giả đỉnh cấp hai?"
"Đúng, chính là đội tân sinh viên tham gia thi đấu giao lưu lần trước, nghe nói đều là võ giả cấp hai rồi."
"Đậu xanh, nhanh như vậy?"
“Này, các cậu đặt trọng điểm ở đâu vậy. Hiện tại mấy vị sinh viên đại học năm nhất của Ma Võ đang khiêu chiến học sinh cũ của trường chúng ta đấy.
Nếu Nam Võ thua, sau này chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho các trường Võ Đại sao?”
“Bọn họ chắc là không thắng nổi đâu, dù là võ giả cấp hai, cũng chỉ vừa mới đột phá…”
“Vậy nếu thắng thì sao?”
“Vậy… dù chúng ta lo lắng thì cũng có làm được gì đâu, chỉ có thể dựa vào các đàn anh đàn chị võ giả cấp hai thôi.”
“Tối nay chúng ta đi cổ vũ cho các anh chị! Ma Võ có gì hay mà đến bắt nạt chúng ta chứ!”
"..."
Nghe mọi người nghị luận sôi nổi, Đàm Hạo nhỏ giọng nói: "Cậu xác định, đó thực sự là nhóm Phương Bình?"
Ngô Chí Hào lườm một cái, nói: "Tôi còn có thể lừa cậu hay sao? Tôi ở ngay đó mà!
Hội trưởng Vương bỗng nhiên bước đến, vừa đến đã chủ động nhắc tới chuyện khiêu chiến, sau đó nhóm Phương Bình đồng ý rồi.
Đến hiện tại tôi còn chưa hết choáng đây...
Cậu nói xem, chúng ta nên cổ vũ cho ai mới tốt?
Còn nữa, Phương Bình bọn họ thật sự có thể thắng võ giả đỉnh cấp hai sao?"
Mấy người nhìn nhau, Đàm Hạo khổ sở nói: "Đều là người, vậy mà cậu ấy đã bắt đầu khiêu chiến võ giả đỉnh cấp hai, chúng ta so ra..."
Mấy người trầm mặc, không cách nào so sánh được.
Mấy người bọn họ xem như tiến bộ không tệ, hiện tại khí huyết cũng đạt đến cực hạn, cũng đã 150 cal rồi.
Bây giờ đột phá thành võ giả, không hẳn không được.
---
(1) BO5: best of 5, nghĩa là đánh 5 trận, đội nào thắng 3/5 trận thì bên đó thắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận