Toàn Cầu Cao Võ

Chương 179: Tìm cớ cũng cần phải có lý (3)

Phương Bình bình tĩnh nói: "Là loại khiêu chiến bất kể sống chết kia à?”
"Không đến nỗi."
Thanh niên lại cười nói: “Đều là học sinh Ma Võ, sẽ không ra tay tàn nhẫn như thế, hơn nữa, bọn tôi cũng sẽ không đắc tội Lữ đạo sư.
Luận bàn bình thường, đương nhiên quyền cước không có mắt, bị thương là điều không thể tránh khỏi.”
Phó Xương Đỉnh hơi nhíu mày nói: “Phương Bình vừa mới đột phá, những sinh viên cũ mà anh nhắc đến, hẳn đều là đỉnh cấp một chứ hả?”
“Võ giả cấp một đã qua ba lần tôi cốt, chắc thực lực cũng không chênh lệch quá lớn với võ giả đỉnh cấp một chứ? Người đứng đầu khóa nên có thể diện của người đứng đầu khóa, Phương Bình, cậu cảm thấy thế nào?”
Phương Bình cười nhạo nói: “Tôi cảm thấy chẳng ra làm sao cả! Đương nhiên, cũng chẳng sao, tuỳ mấy người vậy.
Không dám tìm Vương Kim Dương báo thù thì chạy lại tìm tôi, chẳng lẽ mấy người cảm thấy tôi dễ bị ăn hiếp hơn ư?
Người hiền dễ bị bắt nạt, đạo lý này từ nhỏ tôi đã hiểu rồi, chờ tôi đánh cho mấy người thấy sợ, đánh thua tâm phục khẩu phục rồi, hẳn là sẽ không sao chứ?
Tôi cũng không phải Vương Kim Dương, tôi cũng là học sinh Ma Võ, nếu võ giả cấp hai dám bắt nạt cấp một như tôi, nếu các người nếu cảm thấy có thể tự gánh hậu quả, vậy cũng xin mời cấp hai đến chung vui!”
Thanh niên bật cười nói: “Không cần khích tướng, sẽ không có võ giả cấp hai nào ra tay đâu, mọi người cũng không gánh vác được trách nhiệm này, trừ phi chính cậu chủ động khiêu chiến.”
Nói xong, thanh niên lại nói: “Còn một chuyện nữa, làm sinh viên của Ma Võ, đừng có thân thiết quá với Vương Kim Dương.
Ý tôi muốn nói là gì, thực ra cậu nên hiểu, tôi không cảm thấy sinh viên ngu ngốc của Ma Võ có thể trở thành Tân Nhân Vương của khóa này!"
Phương Bình cười nhạt nói: "Không cần sư huynh nhọc lòng lo lắng, hiện tại tôi muốn ăn cơm, sư huynh xem có phải là…"
"Được, các cậu tiếp tục đi, tôi không quấy rầy nữa."
Thanh niên kia cũng rất có phong độ, cười cười rời đi.
Chờ cậu ta đi rồi, Phó Xương Đỉnh cau mày nói: "Cậu đồng ý làm gì? Cậu không để ý tới bọn họ, bọn họ cũng không dám làm gì cậu!"
Phương Bình là sinh viên mới của Ma Võ, còn có một đạo sư mạnh mẽ.
Cho dù không thèm để ý mấy người này, bọn họ cũng không dám vô duyên vô cớ tìm Phương Bình gây phiền phức.
Nhưng hiện tại hay rồi, Phương Bình lại tự nhận lấy, cho dù là Lữ Phượng Nhu cũng không tiện nói gì, hơn nữa, cùng là cấp một, cũng phù hợp với quy củ trong trường học.
Phương Bình lắc đầu một cái, suy nghĩ một chút, lại nói: "Tớ muốn lĩnh hội một chút."
"Hả?" Phó Xương Đỉnh tỏ vẻ nghi hoặc.
"Lĩnh hội xem cái thì mới là võ giả chân chính, lĩnh hội xem cái gì là cạnh tranh máu lạnh, tớ muốn biết, học sinh của trường võ có phải thật sự không giống nhau hay không…"
Phó Xương Đỉnh tức giận nói: "Vậy cũng không cần phải làm như thế, thực lực của võ giả đỉnh cấp một tại Ma Võ mạnh hơn tưởng tượng của cậu nhiều!"
"Cậu nói xem, đánh không lại, tớ nhận thua thì sao?"
Phó Xương Đỉnh có hơi sững sờ, cái thằng này, còn chưa bắt đầu mà đã nghĩ đến chuyện chịu thua rồi?
Phương Bình nói xong lại cười nói: "Nói chơi thôi, thực ra như vậy cũng tốt, mọi người đều giảng đạo lý, nếu như lần này tớ lập uy, đánh cho mấy người này tâm phục khẩu phục, sau đó chắc là sẽ không có phiền phức rồi.
Thực ra, nếu bọn họ không đến tìm tớ, tớ còn định tìm ai đó để lập uy đây.
Nếu không, sau này mỗi ngày đều bị người khác tìm cớ quấn lấy, phiền chết đi được."
"Tớ chỉ sợ cậu lập không được cái uy đó, trái lại còn là đối tượng bị người khác lập uy…" Phó Xương Đỉnh lẩm bẩm một câu.
Cho dù Phương Bình có thể hiện tốt cũng chỉ mới vào cấp một thôi, gặp phải đỉnh cấp một, làm gì có ưu thế nào nữa.
Suy nghĩ một chút, Phó Xương Đỉnh bỗng nhiên thấp giọng nói: "Sinh viên mới luận bàn với sinh viên cũ, sinh viên mới có thể đưa ra yêu cầu, chỉ cần không quá đáng là được. Cậu yêu cầu sinh viên cũ không cho phép vận dụng binh khí, chỉ dùng công phu quyền cước thôi, cho dù bị thương cũng sẽ không quá nghiêm trọng."
Phương Bình trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Có lý đấy, đến lúc đó, tớ vác theo một thanh đao hợp kim đến, đụng tới là chết, cũng đừng trách tớ ra tay tàn nhẫn, là bọn họ tìm cớ mà!"
Phó Xương Đỉnh cười khan một tiếng, cái thẳng này thật sự đồng ý rồi, cậu ta còn tưởng Phương Bình sẽ từ chối.
Phương Bình thật sự nghiêm túc, võ giả cấp một, tuy rằng đã rèn xương cốt, nhưng khí huyết không cao, lực bộc phát cũng có hạn.
Với cơ thể đã qua ba lần tôi cốt như Phương Bình, cho dù bị quyền cước đánh trúng, trừ phi đánh trúng đầu, nếu không cũng không dễ xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng vũ khí hợp kim thì khác, đao kiếm vô tình, nếu thật sự bị chặt chém, đứt một cánh tay, cẳng chân cũng là chuyện bình thường.
Chỉ cần không phải là nơi xương cốt từng được rèn luyện, mà là những nơi khác, bị chém một nhát, vẫn chảy máu như thường, có khi mất máu mà chết!
Đối với chuyện xảy ra ngày hôm nay, Phương Bình thật sự đã sớm có dự liệu.
Từ khi bị Lữ Phượng Nhu nói cậu và lão Vương có quan hệ, cùng với lời nhắc nhở trước đó của Tần Phượng Thanh, cậu đã biết, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như thế này.
"Không biết lão Vương có thể bồi thường một ít thuốc thang cho mình hay không, dù sao đây cũng là kẻ thù của ổng."
Phương Bình nói thầm một tiếng, tiếp tục vùi đầu ăn cơm, bữa cơm này cậu bỏ ra gần 10 ngàn, không ăn hết, cậu sẽ đau lòng đến chết mất.
...
Ăn chùa của Phương Bình, Phó Xương Đỉnh cũng không nhắc lại việc này.
Cấp một đấu với cấp một, Phương Bình tôi cốt ba lần chưa chắc sẽ bị người khác đánh bại, nếu trở thành võ giả, gặp chuyện như thế này cũng rất bình thường, không cần thiết phải khuyên can gì nhiều.
Hai ngày sau.
Tại khu huấn luyện sinh viên mới.
Triệu Tuyết Mai có hơi ngạc nhiên đánh giá Phương Bình một chút, cuối cùng không nhịn được, nói: "Này, cậu thật sự muốn khiêu chiến học sinh cũ?"
"Là bị khiêu chiến."
Phương Bình vừa khởi động, vừa cười nói: "Cậu cũng biết rồi à?"
"Đương nhiên, đã truyền khắp nơi rồi, nói cậu hiếu thắng bố láo thích lập uy, chọc sinh viên mới còn chưa đủ, còn muốn đụng đến sinh viên cũ!"
Phương Bình cười khổ nói: "Định kéo thù hận cho tôi đây mà, tôi vừa mới đột phá cấp một, lấy đâu ra tự tin đi chọc sinh viên cũ?"
Triệu Tuyết Mai kỳ quái nói: "Vậy tại sao ai cũng nói như vậy?"
"Có sinh viên cũ tới tìm tôi gây sự, phần lớn sinh viên mới đều bị tôi gây sự, có người đổ thêm dầu vào lửa là chuyện rất bình thường."
Triệu Tuyết Mai cũng không ngốc, nghe vậy cau mày nói: "Nói như vậy, không phải là cậu chủ động khiêu chiến người khác, mà là người khác khiêu chiến cậu?"
"Ừm."
"Cậu mới đột phá, tuy rằng có thể mạnh hơn bọn tôi một chút, nhưng những học sinh cũ kia đều có không ít người là đỉnh cấp một, cậu xác định có thể đánh thắng sao?"
"Tính sau đi…"
...
Hai người đang trò chuyện, Lữ Phượng Nhu mặc quần áo luyện công đi vào.
Vừa vào cửa, đầu tiên là nhìn Phương Bình một cái, lúc này, Lữ Phượng Nhu mới lên tiếng nói: "Tôi đã biết chuyện rồi, chính em tiếp nhận khiêu chiến, sẽ không ai khuyên em đâu.
Vốn tôi còn tưởng em là người tiếc mạng, bây giờ nhìn lại, cũng không thoát khỏi thế tục."
Phương Bình trầm giọng nói: "Đều là cấp một, em muốn thử một chút, dù sao cũng mạnh hơn cứ bị người chạy đến tìm cớ."
"Có lẽ nên vậy."
Lữ Phượng Nhu cũng không nói nhiều, vòng qua đề tài khác và nói: "Ngày hôm nay, tôi gọi các em tới đây là bởi vì các em đã chính thức trở thành võ giả rồi!
Triệu Tuyết Mai cũng rèn luyện chi dưới, đã rèn được 31 đốt xương.
Phương Bình mấy ngày nay cũng không tệ, hẳn là đã hoàn thành rèn đốt xương đầu tiên rồi.
Là một võ giả chính thức có chênh lệch rất lớn với phi võ giả ở chỗ, trên chiến trường, võ giả chính thức có thể làm chủ lực, xông pha chiến đấu cũng có phần của các em."
"Chiến trường?" Triệu Tuyết Mai hơi tỏ ra nghi hoặc.
Lữ Phượng Nhu lại không giải thích, tiếp tục nói: "Cho nên lúc này, võ giả phải học cách giết kẻ địch và cách giữ mạng!"
"Các chiêu thức giữ mạng, không nằm ngoài chạy trốn, phòng ngự. Dựa vào thực lực của cấp một, nếu thật sự gặp chuyện gì, rất khó chạy trốn, phòng ngự cũng thua chị kém em.
Cho nên, học được cách giết địch mới là cái tôi muốn dạy cho các em!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận