Toàn Cầu Cao Võ

Chương 773: Hệ Thống Lại Thăng Cấp

Phương Bình đứng cạnh lạnh nhạt nói: "Đừng hại người hại mình, theo ta thấy, tạm giữ chức là được rồi, ngươi thật sự muốn dẫn binh đóng giữ một phương sao?"
"Nhưng đãi ngộ giữa tạm giữ chức và được nhận chính thức chênh lệch rất lớn có được hay không?"
Sắc mặt Tần Phượng Thanh không vui, ai thèm lưu ý chuyện có dẫn binh hay không, quan trọng là đãi ngộ rất kém.
Tạm giữ chức cũng đồng nghĩa với việc chỉ gửi cho một ít phụ cấp cơ bản.
Phương Bình cười nói: "Cũng đúng, nếu như ngươi có thể lên cấp sáu, ta ngược lại sẽ cân nhắc cho ngươi lưu lại Ma Võ."
"Hừ!"
Tần Phượng Thanh hừ lạnh một tiếng, đánh chết ta cũng không ở lại Ma Võ, dù cho phải đi tạm giữ chức!
"Thời gian tới, Ma Võ sẽ ngày càng tốt hơn rồi, lần này trở về, đãi ngộ của đạo sư sẽ được tăng lên, ta đã cân nhắc xong rồi, sau này sẽ miễn phí mở cửa phòng năng lượng cho bên ngoài, không có tiền thì cứ xuống địa quật đào mỏ, dù sao đá năng lượng ở đâu cũng có."
Tần Phượng Thanh mắt điếc tai ngơ, ông đây không tin.
"Thứ tốt như tinh hoa năng lượng sau này cũng sẽ xuất hiện ở Ma Võ, đáng tiếc quá ít, chỉ có thể cho nhân viên nhà trường sử dụng."
"..."
Nghe theo lời Phương Bình nói, vẻ mặt Tần Phượng Thanh có hơi đấu tranh, không tin, ta không tin, ngươi đang cố ý mê hoặc ta, muốn ta ở lại trường, đừng hòng!
Mê hoặc Tần Phượng Thanh vài câu, Phương Bình bỗng nhiên đổi đề tài, lại nói: "Quên đi, ngươi có muốn ở lại, ta cũng không muốn giữ ngươi, quá biết cách gây rắc rối."
"Ngươi..."
Tần Phượng Thanh kém chút chửi ầm lên, ông đây có thể gây chuyện bằng ngươi được chắc?
Phương Bình mặc kệ hắn, nhìn Ngô Xuyên cười nói: "Ngô sư huynh, nơi này sẽ nhanh chóng xây thành phải không?"
"Ừm."
"Vậy ngài cảm thấy, cái tên Bình Thành như thế nào?"
"Hả?"
Ngô Xuyên hơi sửng sốt một chút, Phương Bình lại hưng phấn nói: "Bình định thành trì địa quật, thành phố thiên hạ thái bình, đương nhiên, gọi là Phương Thành cũng được…"
Ngô Xuyên hơi đau đầu, thằng nhóc này mà là cháu mình, chắc mình tát một phát chết tươi rồi!
Không tiếp lời này, Ngô Xuyên khẽ thở một hơi, mở miệng nói: "Còn năng lượng tinh hoa không?"
"Không còn."
Phương Bình trả lời thẳng thắn, Ngô Xuyên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Trương Định Nam lần này bị thương không nhẹ, lực lượng tinh thần cũng trong trạng thái bị hủy diệt, không biết năng lượng tinh hoa có hữu dụng không."
Lão Lý đứng bên cạnh trầm ngâm chốc lát nói: "Nếu như không triệt để bị hủy diệt, có lẽ có hiệu quả, huống hồ hắn vốn có thể tinh huyết hợp nhất. Nếu dùng lượng lớn tinh hoa năng lượng bổ sung, cộng thêm tinh huyết hợp nhất, hẳn là có thể chữa được thương thế."
"Hy vọng là vậy."
Ngô Xuyên thở dài, về phía Nam Giang, nếu như không thể chữa khỏi cho Trương Định Nam, thì phiền phức không nhỏ.
Quân bộ và Trấn Thủ Phủ chỉ có thể hỗ trợ ở mức có hạn, nếu Nam Giang không có cường giả đóng quân tại địa quật, vậy cho dù có xây thành xong, Nam Giang vẫn phải luôn trong trạng thái phòng thủ rồi.
Nói chuyện một hồi, sắc trời chớp mắt đen lại.
Lại trôi qua một ngày.
Màn đêm buông xuống, cũng không ảnh hưởng đến mấy người bọn họ.
Ngô Xuyên nhìn về phía Chu Định Quốc nói: "Lão Chu, ngươi dẫn người trở về đi, chờ đường nối ổn định thì cho bọn họ đi trước."
"Được."
Chu Định Quốc cũng không chậm chạp, nhanh chóng rời khỏi khu vực miệng đường nối, nhóm người Trương Định Nam cũng không ở chỗ này.
...
Dưới bóng đêm, tất cả mọi người đều yên tĩnh.
Ngay cả Tần Phượng Thanh và Phương Bình bình thường nói rất nhiều, lúc này cũng không có hứng thú muốn nói chuyện, mấy người bọn họ cực kỳ mệt mỏi.
Hơn nữa, ai cũng có thương tích trên người.
Lý Hàn Tùng còn bị thương không nhẹ, chớ nói chi là Tần Phượng Thanh. Không thể không nói, sự kiên cường nhẫn nại của tên này thật mạnh mẽ, giống như bị thương không phải là hắn vậy. Trên thực tế, Tần Phượng Thanh bị thương rất nặng, Phương Bình cũng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn vô cùng không ổn định, giống như có thể tắt thở mất cứ lúc nào.
Tần Phượng Thanh đang nhắm mắt chữa thương. Ở một bên khác, Vương Kim Dương tựa người lên một hòn đá đã bị nhiễm máu đỏ tươi, ngơ ngác thất thần nhìn chằm chằm về phía chân trời tối đen xa xôi.
Nam Võ, tương lai sẽ đi về đâu?
Không phải hắn là người đa sầu đa cảm, nhưng tương lai thực tế rất mê man.
Tông sư duy nhất của trường đã tử trận, nhưng, là trường chuyên dạy võ duy nhất tại Nam Giang, Nam Võ nhất định phải gánh trách nhiệm này.
Tương lai, mảnh đất này còn phải dựa vào sức mạnh cường giả Nam Giang trấn thủ.
Cách Vương Kim Dương không xa, Lý Hàn Tùng cũng đang chữa thương, trong lúc trị liệu, trong lòng cũng đang suy nghĩ.
Tương lai nên như thế nào?
Tiếp tục ở lại Kinh Võ sao?
Hay là đến Quân bộ hoặc là chỗ khác?
Tình hình ở các địa quật khác hình như không tốt lắm, học sinh ở Kinh Võ quá mức lạc quan rồi, ngay cả các cường giả Kinh Đô cũng đã quá mức lạc quan rồi.
Từ sau trận đại chiến năm đó, Kinh Đô địa quật còn từng đánh qua trận nào khốc liệt hơn nữa sao?
Ngược lại, ở những nơi khác, huyết chiến không ngừng, mỗi người đều miễn cưỡng cầu đường sống trong hiểm cảnh!
Một đêm này, mấy vị võ giả trẻ tuổi đang suy tính về tương lai, các vị võ giả đời trước lại yên lặng quan sát bọn họ.
Tương lai của nhân loại hiện đang trong tay mấy người trẻ tuổi này.
Hy vọng những người này có thể nhanh chóng trưởng thành, bởi vì thế hệ trước sắp chống đỡ mảnh trời này cho bọn họ nữa rồi.
...
Suốt đêm không ai nói chuyện với ai.
Đến hừng đông, Tần Phượng Thanh lại bắt đầu hoạt bát trở lại, bắt đầu xum xoe xung quanh Phương Bình, nhìn như muốn giành chút lợi lộc.
Phương Bình không thèm để ý đến hắn, chỉ liên tục nhìn chằm chằm vào bảng hệ thống. Nhưng hệ thống thăng cấp chưa xong, vẫn là một màu đen thui.
Phương Bình không biết đến khi nào mới thăng cấp xong, nhưng dù sao bây giờ cũng không vội.
Trời sáng lên không bao lâu sau, nhóm người Chu Định Quốc đã trở về rồi.
Chu Định Quốc cõng Trương Định Nam, Bộ trưởng Hồ của Cục điều tra và truy bắt cõng lấy Lưu Phá Lỗ.
Hai vị cường giả cấp bảy bị thương đến mức phải có người cõng mới được, đủ để thấy thương thế nặng cỡ nào.
Mọi người vội vã tiến lên đón, Ngô Xuyên kiểm tra thương thế của hai người, hơi nhíu lông mày.
Phương Bình vội vàng hỏi: "Ngô sư huynh, thương thế của hai vị Tông sư thế nào?"
"Phần lớn lực lượng tinh thần của Định Nam đã bị diệt, xương cốt… cũng bị gãy vụn nhiều, nội phủ lúc này cũng bị trọng thương…"
Lúc này Trương Định Nam vẫn tỉnh táo, nghe vậy khẽ cười nói: "Còn sống đã ngoài dự liệu của ta rồi."
Ngày đó, hắn cầm chân một vị cường giả cấp tám, trong chớp mắt khi lão Lý rút kiếm ra, hắn ta liều chết giãy dụa để thoát đi, toàn lực ứng phó trong thời gian ngắn, kém chút nữa Trương Định Nam bị hắn ta đánh tan tác.
Cuối cùng, lão Lý chém được đối phương, Trương Định Nam cũng mất đi chiến lực.
Sau khi Phương Bình mang theo lão rời đi, hai vị cường giả cấp tám còn lại cũng liều mạng.
Cường giả Nam Giang dù sao cũng không có bao nhiêu người, Lưu Phá Lỗ nhìn thấy hai người sắp bị vây công đến chết, mà Trương Định Nam cũng không còn sức chống đỡ…
Lúc này, Hiệu trưởng Trần của Nam Võ lựa chọn tự bạo, để Chu Định Quốc bắt lấy cơ hội, dẫn những người khác thoát đi.
Mặc dù chạy đi, nhưng mọi người đều bị thương không nhẹ.
Trương Định Nam có thương thế nặng nhất, Lưu Phá Lỗ cũng bị thương không nhẹ, nội phủ hầu như nát gần hết, xương sọ xuất hiện vết nứt, đối với cường giả cấp bảy mà nói, đây là vết thương trí mạng.
"Lưu lão… cũng phải tu dưỡng trong thời gian dài mới được."
Ngô Xuyên kiểm tra thương thế của Lưu Phá Lỗ một hồi, hơi ngưng lông mày, tuy thương thế của Lưu Phá Lỗ nhẹ hơn một chút, nhưng lần này có lẽ phải dưỡng thương lâu dài, hơn nữa, xương sọ xuất hiện vết nứt, quá trình tôi cốt đúc kim thân tiếp theo sẽ khó hơn nhiều, muốn lên cấp tám… xem ra hơi xa vời rồi.
Lưu Phá Lỗ đúng là không quá để ý chuyện này, hắn vốn đã dừng lại ở cảnh giới cấp bảy đã lâu rồi, cường giả Tông sư ít nhiều vẫn rất hiểu tình huống cơ thể mình như thế nào.
Cho dù xương sọ nứt ra không thể lành lại cũng chả sao, vốn hắn cũng không có nhiều hy vọng vào cấp tám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận