Toàn Cầu Cao Võ

Chương 790: Con Đường Khó Khăn Phía Trước (3)

"...Nếu cấp chín nào cũng như vậy, Hoa Quốc đã sớm bị diệt, nhân loại đã sớm không còn rồi!
Chỉ ngồi ở phía sau, đậu xanh, cái quái gì cũng không làm, chỉ biết dựa vào anh chị để lên cấp năm. Còn những người như ta phải ra chiến trường đánh kẻ địch, nguy hiểm trùng trùng mà cũng chỉ mới lên được cấp năm. Đậu xanh rau má hột vịt lộn, thật không công bằng!
Cải cách là điều bắt buộc!
Đây là chiều hướng phát triển tất yếu, vài cá nhân lại muốn ngăn cản ư? Ngay cả cấp chín cũng sẽ bị nghiền nát dưới guồng quay của thời thế!
Phương Bình ta không phải bị hăm dọa mà lớn được như thế này đâu, cấp chín à, Ngô sư huynh và ông Triệu cũng cấp chín đấy, ngon thì đụng đến thử xem!"
Phía trước, bước chân mấy người bị khựng lại, nhưng rất nhanh lại cất bước rời đi.
Bọn vừa đi khuất hẳn, Lữ Phượng Nhu lập tức hừ nhẹ nói: "Phiền phức đến rồi!"
Nói xong, bà cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Làm sao ngươi biết có vấn đề?"
Phương Bình cười híp mắt nói: "Cô à, ta cũng đâu có ngốc, thực ra ta đã sớm đoán được sẽ có người tới, về chuyện tình báo ấy hả, he he… là lão Trương nói."
"Lão Trương?"
"Trương Tổng đốc."
Phương Bình cười ha hả nói: "Có qua có lại thôi ạ. Lão Trương hy vọng ta giúp hắn thủ Nam Giang, nên khi mấy người này vừa lên đường, lão Trương đã cho người báo với ta, thuận tiện tra một chút tư liệu, chưa chắc đã muốn xử lý ta, mà có lẽ cũng sẽ không làm như vậy.
Nhưng nếu thật sự đi Kinh Đô thì nhiều phiền toái lắm, nói không chừng sẽ cố ý dằn vặt ta, ta đâu có ngu."
"Vương Dĩnh thực sự là người của công ty dược phẩm sao?"
Phương Bình cười ha hả nói: "Kinh Đô dây dưa dính líu quá nhiều, thực ra ta chỉ đoán lung tung mà thôi, hình như có bà con xa hay có chị họ gì đấy có quan hệ với công ty dược phẩm. Ta nói đại ấy mà, trời mới biết có quan hệ hay không.
Đừng bận tâm đến cô ta, người gì mà vừa bước vào cửa đã trừng mắt nhìn ta, khí huyết yếu ớt, nhìn thấy cô ta là ta khó chịu, nên mới cố tình kích thích cô ta một chút."
Lữ Phượng Nhu cạn lời, triệt để không còn gì để nói, ngươi cũng hay thật.
Nhưng bị Phương Bình mắng như thế mà đối phương cũng không nói gì, chứng tỏ chưa chắc Phương Bình đã suy đoán lung tung, thằng nhóc này tiếc mạng gần chết, nếu như không nắm chắc, cũng sẽ không cố tình nói như vậy.
"Chúng ta chỉ vừa mới kết thúc đàm phán với Nam Giang, trước đó còn chưa bắt đầu gì mà, làm sao bọn họ biết?"
Phương Bình lắc đầu: "Không hẳn có liên quan đến chuyện này, có lẽ là do dư âm từ lần trước, mười đại Tông sư cưỡng ép giành quyền lợi cho Ma Võ. Có lẽ bây giờ biết là do ta giật dây cho nên đến uy hiếp ta đó mà."
Lữ Phượng Nhu hơi đau đầu, lát sau mới nói: "Đi, về Ma Đô thôi, bớt gây chuyện lại, hiện tại ngươi đã chọc phải không ít phiền phức rồi!"
Phương Bình lần này không phủ nhận, gật đầu nói: "Ta biết chứ, cho nên Ma Võ phải mạnh mẽ hơn, bản thân ta cũng phải mạnh hơn. Có một số chuyện ta không thể nào giấu hay lừa dối được. Ngài nghĩ xem, nếu như lần này ta gạt bọn họ chuyện ta có thể thu lại khí tức, thầy Lý liệu sẽ còn sống sao?
Không nói chuyện của thầy Lý, nói lời không khách khí, nếu như ta không thể hiện khả năng của mình, trận chiến bảo vệ miệng đường nối nào có thoải mái dễ dàng như thế này.
Nếu như ta không ứng phó toàn lực thì số lượng người thiệt mạng sẽ rất nhiều.
Nếu như Ma Võ chúng ta không cải cách, vậy sẽ phải tiếp tục chịu đựng bóc lột, làm sao mới mạnh mẽ được?
Làm sao có thể hoàn thành ước mơ một trường trấn áp một quật?
Ngài có được học trò như ta là quá hời rồi, cảm thấy vĩ đại biết bao…"
"Biến đi!"
Lữ Phượng Nhu mắng, không tìm phiền phức cho mình là may lắm rồi.
"Ma Võ muốn lớn mạnh, khó dữ lắm!"
Trong doanh trướng, Phương Bình lại thở dài.
Lúc này, nhóm người lão Lý đã đến rồi.
Đường Phong cũng có mặt, nghe vậy, hắn trầm giọng: "Chỉ là một số người mà thôi, không cần lưu ý nhiều như vậy, thầy trò Ma Võ sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu!"
Lão Lý lẫm liệt nói: "Sợ cái gì? Ai dám động vào ngươi? Cho dù ngươi đi Kinh Đô cũng sẽ chẳng sao cả."
"Ta còn khuya mới đi, lỡ mất mạng, ngươi đi trả thù thì có ích lợi gì không?"
Nói xong, Phương Bình trầm giọng nói: "Những chuyện này ta sẽ không quá để trong lòng, thưa các vị đạo sư, ngoại trừ viện trưởng La ở lại dẫn đội, những người khác đều về Ma Võ đi ạ. Ngoài ra, triệu tập tất cả đạo sư cấp sáu về trường!
Chuyện xây dựng phòng tu luyện lực lượng thiên địa phải lập tức chuẩn bị sớm, tranh thủ để tăng cao thực lực cho mọi người!
Còn nữa, phòng năng lượng và Khí Huyết Trì nên được mở cửa cho tất cả học viên!
Chuyện tiền bạc, trước hết cho ghi nợ, sau này trả lại cũng không muộn…"
"Thu phí?" Đường Phong sửng sốt một chút.
Phương Bình kinh ngạc nói: "Đương nhiên, không làm mà hưởng không phải là tư tưởng của võ giả! Thầy à, lẽ nào ngài cảm thấy miễn phí thích hợp sao?"
"Ừm... Cũng phải..."
"Hừm, ý của ta chỉ có như vậy, các vị hãy về trước đi. Ngoài ra, ta sớm muộn cũng sẽ hạ giá dược phẩm cho xem!"
Phương Bình hừ một tiếng, ánh mắt híp lại nguy hiểm nói: "Giai cấp bình dân cũng có thể nuôi được thiên tài! Giá cả thuốc thang quá đắt mà muốn toàn dân học võ ư? Đùa ta đấy à!"
"Chính phủ sẽ suy xét đến những điều này." Lữ Phượng Nhu lại khuyên bảo một câu.
"Ta biết, nhưng sớm muộn là bao lâu? Kiểu gì cũng phải có người tiên phong thực hiện cải cách, Phương Bình ta bất tài, thử làm người đi đầu cải cách xem sao! Nếu như ta vẫn là cấp ba cấp bốn, hoặc không phải là hội trưởng hội võ đạo Ma Võ, ta sẽ không đề xuất những chuyện này.
Nhưng thực tế ta lại không phải như thế.
Hơn nữa, ta còn có một nhóm chiến hữu cùng chung chí hướng!
Tương lai trong tay chúng ta, phá vỡ lề thói cũ cũng là điều nên làm!
Đời võ giả chúng ta không cam lòng sống cuộc sống bình thường, cũng sẽ không tình nguyện một đời luôn ở thế bị động, một đời bị địa quật uy hiếp áp bức!
Ta không vĩ đại như vậy, ta cũng có tư tâm, ta không muốn nhiều năm sau vẫn còn phải nhìn thấy con cái ta xông pha tiền tuyến, đầu rơi máu chảy!"
Phương Bình cười nói: "Ngoài ra, tất cả những gì ta làm cũng vì muốn có thể thuận lợi tiếp quản Ma Võ, thưa các thầy cô, mong các vị ủng hộ cho!"
Lữ Phượng Nhu đau đầu muốn chết, suy nghĩ một lát mới nói: "Ngươi thật sự muốn quản lý Ma Võ?"
"Đương nhiên, chẳng lẽ điều này còn có thể là giả ư?"
"Ngươi cảm thấy Ngô Khuê Sơn sẽ đồng ý sao?"
"Vì sao lại không cơ chứ? Ta không nói muốn làm hiệu trưởng, ta chẳng qua cảm thấy rằng nên để cho ta quản lý các sự vụ lớn nhỏ trong Ma Võ."
"Cái này khác gì với làm hiệu trưởng?"
"Đương nhiên là khác chứ, ta làm như vậy là phục vụ cho nhà trường, chứ không phải tự mình làm hiệu trưởng, dưới sự dẫn dắt của hiệu trưởng Ngô, Ma Võ sẽ càng phát triển tốt hơn."
Lữ Phượng Nhu hết nói nổi, lát sau lại hỏi: "Nếu hắn không đáp ứng thì sao?"
"Điều này không do hắn quyết định!"
Phương Bình lẫm liệt nói: "Thầy lý, ngài sẽ ủng hộ ta đúng chứ?"
Lão Lý không thành vấn đề nói: "Không hiểu nổi ngươi đứng ra lo mấy chuyện vô bổ này làm gì, nói cho ngươi biết, nếu lão Ngô tức giận, ta không cản được đâu."
"Không sao đâu, cùng lắm là bị đánh một trận, nói chung, tất cả đều vì Ma Võ!"
Mọi người cũng không nhiều lời nữa, lục tục rời đi.
Chờ khi mọi người đi hẳn rồi, Phương Bình mới làu bàu: "Ta có thể không tiếp quản Ma Võ sao? Nếu không tiếp quản, ta luôn có cảm giác mình đi làm không công cho người khác, giống như đang làm chuyện ngu ngốc vậy. Ta tiếp quản rồi mới có cảm giác ta đang bồi dưỡng thế lực."
Phương Bình không vĩ đại đến mức làm anh hùng miễn phí, bởi hắn luôn cảm thấy như vậy quá thiệt thòi.
Nếu không trả giá, hắn tốt xấu gì cũng có chút năng lực, sau đó hắn có thể tiếp tục đi cướp đoạt càng nhiều đá năng lượng, có càng nhiều tài nguyên tu luyện.
Lẽ nào bán lấy tiền? Cần nhiều tiền như vậy để làm gì?
Có nhiều tiền hơn nữa cũng có tác dụng gì đâu?
Hiện tại, tiếp quản Ma Võ, xem như nuôi dưỡng thế lực cho mình, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Đến mức phá vỡ lũng đoạn thị trường, hoàn toàn không có xung đột lợi ích nào với việc Ma Võ phát triển cả. Ma Võ muốn mạnh hơn, đây là điều bắt buộc phải làm, thuận tiện lại có thể mua chuộc lòng người, lôi kéo được đồng minh, cũng không uổng công chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận