Toàn Cầu Cao Võ

Chương 642: Hệ thống tăng cấp

"Ầm!"
Một tiếng vang trầm thấp truyền ra, Phương Bình ho khan vài tiếng, cau mày nói: "Mình tự đánh mình thì không có tác dụng sao?"
"Hoặc là tìm người khác tới thử xem?"
Nghĩ tới đây, Phương Bình cũng không quan tâm đến chuyện thử không gian chứa đồ, tuy chưa thấy không gian chứa đồ bao giờ, nhưng chưa từng thấy heo chạy, cũng đã từng nghe người khác nói.
Phim truyền hình hiện đại cũng quay nội dung này nhiều phết.
Thật ra ở giới võ đạo, cũng có rất nhiều người đang đeo đuổi nhẫn chứa đồ.
Chính phủ bên này cũng không ở không, vẫn đang nghiên cứu phát minh, nhưng vấn đề liên quan đến không gian, không dễ nghiên cứu phát minh ra lắm, hiện nay vẫn còn đang giải quyết vấn đề khó là áp súc không gian. Không gian chứa đồ là thứ tốt, nhưng Phương Bình càng muốn biết rõ ràng năng lượng bình phong là cái gì.

Hội võ đạo.
Phương Bình chạy như bay đến, vừa vào cửa, Phương Bình đã nhìn thấy Trần Vân Hi, tức khắc hô: "Đánh tôi đi!"
Trần Vân Hi ngơ ngác hoang mang.
"Cái gì?"
"Đánh tôi!"
Trần Vân Hi coi như mình nghe lầm, sau khi Phương Bình lặp lại lần nữa, thì cô hơi mơ hồ, nhưng cô lắc đầu một cái, đánh cậu làm cái gì?
Phương Bình thật sự cạn lời, không để ý tới cô ấy nữa, nhìn chung quanh, quét một vòng, lúc nhìn thấy Phó Xương Đỉnh, vội vàng nói: "Đánh tôi!"
Phó Xương Đỉnh cũng hoang mang, nhưng cậu vội vàng lắc đầu, đùa gì thế!
Tôi đánh cậu một quyền, cậu đánh tôi một quyền, chẳng phải tôi sẽ bị cậu đánh chết sao?
"Đệt!"
Phương Bình mắng một tiếng, kêu cậu đánh, thế mà cậu không đánh!
Thấy hai người này thật sự không muốn đánh, Phương Bình tiếp tục chạy khắp nơi, phía sau, Trần Vân Hi và Phó Xương Đỉnh liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đuổi kịp, Phương Bình không bị thần kinh đấy chứ?

"Đánh tôi!"
"Không đánh!"
Triệu Lỗi kiên quyết lắc đầu, tôi không có ngu, cậu cố ý dụ dỗ tôi ra tay, đừng tưởng rằng tôi không biết!
"Mấy người đánh tôi mau lên!"
Phương Bình gào thét, tôi dùng tiền để mở năng lượng bình phong đó, một phút 10.000 điểm tài phú đó!
Tất cả mọi người kiên quyết không đánh, bị ngu mới đánh Phương Bình.
Khi Phương Bình còn đang uất ức, đang định nói, thì có người cười ha hả nói: "Ai vậy, kêu người khác đánh mình?"
Ánh mắt Phương Bình sáng lên, vội vàng nói: "Tần Phượng Thanh, đánh em mau!”
Tần Phượng Thanh liếc mắt nhìn cậu, nóng lòng muốn thử, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mặt tối sầm lại mắng: "Cút đi, đừng tưởng tôi không biết cậu muốn làm gì, cậu nghĩ ăn vạ tôi hả? Không có cửa đâu! Tôi tới để nhận phúc lợi, cậu cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho! Muốn dùng cách này để nuốt phúc lợi của tôi sao? Cậu nghĩ hay lắm, cậu Phương Bình biết ăn vạ, tôi sẽ không biết sao?"
Nói xong, Tần Phượng Thanh bỗng nhiên run rẩy cả người, miệng sùi bọt mép, chớp mắt ngã xuống đất, giãy giụa thở dốc nói: "Phương Bình… cậu… cậu đền cho tôi!"
Sắc mặt Phương Bình đen vô cùng!
Mẹ nó, anh đang làm gì thế?
Những người khác lại đăm chiêu, thì ra là thế!
Đám người Triệu Lỗi đều thở phào nhẹ nhõm, may là không bị lừa.
Nếu thật sự đánh, Phương Bình bắt đền bọn họ, bọn họ cũng không biết nói lý thế nào.
"Tôi không phải muốn ăn vạ!"
Phương Bình uất ức, Tần Phượng Thanh tên khốn kiếp này, học ở đâu mà ra dáng dữ.
Tần Phượng Thanh lúc này cũng bò lên, cười híp mắt nói: "Thôi đi, chúng ta ai với ai chứ, Phương Bình, cậu làm bộ quá mức rồi, gần đây tôi nghiên cứu rất sâu, phát hiện trước đây cậu đóng kịch quá vụng về. Bây giờ tôi đã nắm giữ tinh túy, ngày hôm qua tôi đi tìm… ha ha, dù sao thì hiệu quả không sai."
Tần Phượng Thanh khinh bỉ Phương Bình một trận, kỹ thật diễn quá tệ hại! Tôi Tần Phượng Thanh mạnh hơn cậu nhiều.
Ngày hôm qua, anh ta luận bàn với một vị võ giả cấp 4 ở khu Nam, luận bàn đến nữa chừng, thì bỗng nhiên ngã xuống đất miệng sùi bọt mép, doạ đối phương không biết phải làm sao, cuối cùng tiền bồi thường cho sàn nhà, vách tường bị đánh hỏng đều do đối phương thanh toán.
Như thế vẫn chưa đủ, đối phương còn tri kỷ hỏi anh ta có cần đi khám sức khỏe hay không, cuối cùng Tần Phượng Thanh nói khí huyết của mình hơi yếu, đối phương còn chủ động bồi thường một viên Khí Huyết Đan cấp 4.
Còn có ngày hôm trước…
Đây mới gọi là kỹ thuật diễn!
Phương Bình quá bực mình rồi!
Phương Bình rất muốn chửi má nó, cầu đánh mà cũng không cầu được, thế giới này bị làm sao vậy hả?
Xốc nổi cái củ cải ấy, lão tử không diễn kịch.
Nhìn mọi người, Phương Bình hơi mệt mỏi trong lòng, tôi chỉ muốn bị người đánh một quyền mà thôi, sao các người lại tránh xa tôi ngàn dặm như thế chứ!
"Không ai dám đánh tôi một quyền sao? Đám người này, sao lại vô dụng như vậy hả?” Phương Bình kích thích một câu, kết quả, không ai thèm phản ứng.
Tần Phượng Thanh kéo Lưu Mộng Dao không cho đi, không thèm nhìn Phương Bình, không phục nói: "Tiểu Mộng Mộng, 2400 điểm thưởng của tôi, cậu gửi tôi đi, tất toán là sao chứ? Ngay cả cơm tôi cũng sắp không có tiền ăn rồi, cậu nhẫn tâm sao?"
Phương Bình không nói gì, Lưu Mộng Dao cũng bất đắc dĩ, cái tên này dính y như da trâu.
"Không đánh, sau đó cũng đừng hối hận, lần này là cơ hội duy nhất của mấy người, tôi tìm đánh thế mà mấy người không chịu đánh…”
"Ầm!"
Phương Bình còn chưa dứt lời, cả người đã bay ngược ra ngoài, trực tiếp xuyên thấu vách tường, không biết bay đi đâu rồi.
Đường Phong cất bước đến đây, lạnh nhạt nói: "Cậu ta kêu các em đánh, sao lại không đánh?"
Toàn bộ hành lang đều im lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi!
Đường Phong không để ý lắm, nhìn về phía Tần Phượng Thanh nói: "Đi theo tôi một chuyến!"
Tần Phượng Thanh nuốt một ngụm nước bọt, khô khan nói: "Đường… Đường viện trưởng…"
"Cậu Tần Phượng Thanh rất lợi hại mà, Phương Bình càn rỡ như thế, cũng không thấy cậu ta đánh con gái của tôi, lá gan của cậu rất lớn, vơ vét đến trên đầu con gái tôi luôn! Nó chỉ là một võ giả cấp 1, đi cũng có thể đụng vào cậu? Còn đụng đến mức cậu sùi bọt mép? Tần Phượng Thanh, đây là bệnh, phải trị!"
"Thầy… Thầy Đường, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm!"
Sắc mặt Tần Phượng Thanh trắng bệch, đúng là hiểu lầm mà!
Lúc đó em chỉ muốn thử phản ứng của mọi người, giải thích như vậy, thầy có tin hay không?
Kết quả là con gái thầy tự nói, phải bồi thường em, em không mở miệng, thầy phải tin tưởng em!
Tần Phượng Thanh oan ức vô cùng, em thật sự không vơ vét mà, Tần Phượng Thanh là loại người như vậy sao?
Vơ vét cùng cấp là bình thường, nhưng võ giả cấp 1, em cũng không cố ý bắt chẹt đâu…
Tần Phượng Thanh không có cơ hội giải thích, Đường Phong khoác vai anh ta, cười ha hả đi ra ngoài, Tần Phượng Thanh cũng không tính là mảnh mai, nhưng giờ khắc này, anh ta giống y chang một đứa bé, bị Đường Phong ôm đi mất.
Bọn họ vừa đi, đám người Phó Xương Đỉnh đều nuốt một ngụm nước bọt.
Ma Võ bây giờ thật sự điên hết rồi sao!
Hai vị hội trưởng của hội võ đạo, có phải đều bị người ta đánh choáng váng rồi hay không?
Phương Bình nhất định muốn bị đánh, Tần Phượng Thanh là võ giả cấp 4, lại đi vơ vét Đường Văn mới cấp 1, kết quả bị cha của người ta tìm đến cửa.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra chứ?
"Phương… Phương Bình sao rồi"
Trần Vân Hi nhỏ giọng hỏi một câu, nhìn xuyên qua cái cửa hang to đùng trên tường, không thấy Phương Bình đâu.
"Không… Không bị đánh chết đó chứ?"
Dương Tiểu Mạn không xác định nói một câu, sau đó cố nén cười ý nói: "Chính cậu ấy kêu người ta đánh, thầy tôi đánh cậu ấy thì cũng chẳng có vấn đề."
Cuối cùng cũng coi như là xả giận rồi!
Hai tên ăn vạ số một hội võ đạo, lần này đều bị chỉnh đốn, hả hê lòng người vô cùng!
Phương Bình bị đánh là đáng đời, Tần Phượng Thanh… thì thực sự là muốn chết.
Giống như Đường Phong nói, không thấy ngay cả Phương Bình cũng không dám quang minh chính đại bắt nạt Đường Văn sao? Bắt nạt cũng phải có quy tắc.
Ngươi là võ giả cấp 4, lại dám bắt chẹt võ giả cấp 1, không cần hỏi, ngày mai Tần Phượng Thanh sẽ nổi cục u đầy đầu.
...
Cùng lúc đó, trên đỉnh tòa nhà của hội võ đạo.
Phương Bình xoa cái bụng, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Không được rồi, vậy cái thứ đó có tác dụng gì chứ?”
"Lãng phí hơn 100.000 điểm tài phú của mình mà không làm được gì!"
"Hơn nữa, Đại Sư Tử tìm Tần Phượng Thanh kiếm chuyện, đánh mình làm gì!"
Đại Sư Tử ra tay không tính là nặng, nhưng Phương Bình không cảm giác được có bất kì trở ngại nào, ông ấy đã trực tiếp đánh bay mình, năng lượng bình phong giống như không có chút phản ứng chút nào.
"Thứ này rốt cuộc dùng kiểu gì?"
"Kỳ lạ ghê!"
Phương Bình thật sự không rõ, lần này hệ thống thăng cấp, không có rèn luyện nội phủ mà cậu muốn, vậy thì cũng thôi đi, cùng lắm thì tốn thêm chút thời gian.
Không gian chứa đồ xem như là niềm vui bất ngờ, nhưng năng lượng bình phong lại không có chút tác dụng nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận