Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1602

Trương Đào cười ha hả nói: "Có hai trường hợp sẽ xảy ra.
Thứ nhất, hai vương chưa khôi phục thực lực, sẽ trốn ở Vương Chiến Chi Địa không ra.
Lúc này, ngươi có tin hay không, tứ đại vương đình sẽ cử đại lượng cường giả sẽ tiến vào Vương Chiến Chi Địa, vây giết hai vương cũng tốt, nương nhờ vào hai vương cũng được, nói chung sẽ không yên bình.
Lúc này, bọn họ không để ý tới chúng ta!
Thứ hai, hai vương khôi phục thực lực!
Nếu đã khôi phục thực lực, ngươi cảm thấy đám người Mệnh Vương sẽ cam tâm nhường lại vương đình sao?
Hai vương sẽ cam tâm cúi đầu xưng thần với đám người kia?
Nhất trí đối ngoại cái gì, đều là vớ vẩn!
Trong mắt bọn họ, chúng ta không có uy hiếp lớn, ngược lại, xác suất nội chiến của bọn hắn có thể cao đến chín phần mười!
Mấy lão già Mệnh Vương này mong muốn bản nguyên của hai vương không phải ngày một ngày hai, đến lúc đó xem xem thế nào, hai vương xuất hiện sẽ không khiến tổng chiến lực của địa quật tăng lên đâu, mà sẽ là đại loạn của địa quật!
Vương giả mấy ngàn năm trước trở về, vương giả mấy ngàn năm sau sẽ cúi đầu xưng thần sao? Với tính tình thối tha của đám người địa quật kia, thôi đừng hy vọng!"
Lý Chấn nhíu mày nói: "Trương Đào, ngươi chớ làm loạn! Nếu như bọn họ thật sự liên thủ thì sự xuất hiện của hai vương sẽ khiến tổng thực lực địa quật tăng lên dữ dội!"
Trương Đào cười nói: "Lý Chấn, đừng ngốc như vậy! Ngươi cảm thấy hiện tại chúng ta không phải đang cược sao? Không có hai vương, chúng ta là đối thủ của địa quật sao?
Thật ra không phải!
Không có hai vương, chúng ta vẫn không phải đối thủ của họ, thật ra kết quả đều giống nhau.
Nhưng một khi hai vương và Điện Chân Vương có xích mích, chúng ta mới có một chút hy vọng sống!
Một cái là tất thua! Một cái là có một chút hy vọng sống, ngươi nói xem nên chọn cái nào?"
Ánh mắt Trương Đào sâu thẳm: "Chúng ta đang cược bọn họ sẽ bất hòa! Chúng ta đang cược cả vận mệnh nhân loại! Dù sao, kết quả cũng chẳng thể nào tệ hơn việc mất hết! Cùng lắm thì hai vương liên thủ với bọn họ, chúng ta giết không được nhiều Chân Vương thôi. Nhưng đến lúc đó, chẳng lẽ còn quan tâm đến chuyện giết được bao nhiêu người?"
Lý Chấn hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Ngươi cảm thấy Phương Bình có thể làm được sao? Phải biết, địa quật và chúng ta đều đã thăm dò Vương Chiến Chi Địa nhiều năm, nhưng vẫn không tìm được vị trí của hai vương...
"Hỏi thừa, còn cần phải tìm nữa sao?" Trương Đào cười nhạo nói: "Nơi sâu nhất của vương cung, nơi năm đó có xác chết tuyệt đỉnh ra tay chắc chắn chính là nơi bọn họ ngủ say!"
"Nơi đó cực kỳ nguy hiểm, thập tử vô sinh!"
"Ta biết."
"Vậy mà ngươi còn để Phương Bình đi chịu chết?"
Trương Đào cười nói: "Làm sao có thể nói là đi chịu chết? Ngươi đừng bán tín bán nghi như vậy, để thằng nhóc này vào, hẳn là không chết được, ngược lại, khả năng cao hắn có thể khiến hai vương thức tỉnh! Đương nhiên, đánh cược mệnh mà, hiện tại không vội. Hắn còn hơi yếu, chờ hắn lên cấp chín rồi tính sau.
Nếu hắn không đi thì cho Diêu Thành Quân đi, Diêu Thành Quân là chủ nhân Vạn Nguyên Điện… Nói không chừng có quan hệ với nhóm người ở Vương Chiến Chi Địa năm xưa!
Sợ cái gì, đến lúc đó, gọi Trấn Thiên Vương đến tiếp ứng, trong phạm vi ngàn dặm, chỉ cần không chết mà chạy đến được thì không sao."
Lý Chấn nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, khẽ thở dài: "Có lúc ta thấy ngươi còn tàn nhẫn hơn ta..."
Trương Đào nhẹ giọng nói: "Tàn nhẫn? Có lẽ vậy! Nhưng Lý Chấn, ngươi đại khái quên hiện tại là lúc nào rồi! Hiện sắp vong quốc diệt chủng rồi!
Phương Bình vẫn có hi vọng đột phá tuyệt đỉnh, hắn không đi cũng không sao, về phần Diêu Thành Quân… Ngươi quan tâm hắn một chút, hắn xuất thân từ trường quân đội, lúc quan trọng, lời nói của ngươi có trọng lượng hơn ta, để hắn vào thăm dò!
Nếu hắn là kẻ địch của hai vương, có lẽ cũng có thể kích thích hai vương thức tỉnh!
Ta không muốn để người khác chịu chết… Nhưng đến lúc cần thiết, luôn phải có người hi sinh!
Hôm nay là bọn họ, ngày sau là chúng ta... Vứt bỏ Trái Đất, lang thang vũ trụ? Buồn cười! Cố thủ một vực địa quật càng là buồn cười!
Nhiều năm sau, chúng ta sẽ là nhân loại địa quật hay nhân loại Trái Đất?
Huống hồ, ai lại để người cạnh giường ngủ ngáy!
Đến lúc đó, địa quật sẽ để yên cho chúng ta cố thủ một vực, chờ thời cơ phản kích sao?
Có một số người quá ngây thơ, mấy trăm tuổi đầu còn nghĩ gì không biết."
Trương Đào lắc đầu, tự cười nhạo nói: "Không biết đến ngày đó, có ai hận ta hay không, người hận ta có lẽ không ít... nhưng không sao, ông đây cũng không để ý!"
Trong đầu Trương Đào lóe lên một số bóng người, hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: "Có lúc cảm thấy, năm đó không đột phá tuyệt đỉnh có lẽ càng tốt hơn."
Nam Vân Nguyệt và Lý Chấn im lặng không nói.
Trương Đào lại cười nói: "Nói chuyện với các ngươi chán bỏ xừ, già rồi mà chả biết nói chuyện gì cả. Sau này ta tìm Phương Bình tâm sự một chút vậy, thằng nhóc này còn muốn tiếp bước ta, ta cũng muốn để hắn nhận trọng trách của ta bây giờ, chỉ là hiện tại hắn vẫn chưa đủ ác… còn non lắm."
Trương Đào cười ha hả nói: "Hay là nhẫn tâm với hắn một chút, để hắn chịu thiệt thòi lớn?"
Lý Chấn mặc kệ hắn, một lát mới nói: "Bớt phát rồ giùm, bọn ta đi trước, ngươi đừng quá áp lực, vẫn còn lão tổ kia kìa."
Trương Đào cười cười, dựa vào ghế, không nói gì. Nam Vân Nguyệt cùng Lý Chấn không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.
Bọn họ vừa đi, Trương Đào than nhẹ một tiếng, đừng quá áp lực ư, ta không phải kẻ ngốc như hai người các ngươi, không lạc quan nổi!
Lão Chiến Vương này thật quá quắt! Nhất định phải giết Huyền Ngọc làm gì! Đồ ngốc, nếu là ta, ta nhất định sẽ đưa tay cứu Huyền Ngọc một mạng.
"Đậu xanh rau muống, đã dặn rồi, thế mà nhất định phải thể hiện, sớm muộn cũng đánh chết lão già này!"
Trương Đào chửi nhỏ một tiếng, lão già Chiến Vương này đang giở trò quỷ gì! Tính tình xấu không biết đổi thì thôi, còn không biết xấu hổ mắng ta?
Làm hỏng đại sự của ta!
Ma Đô. Trương Đào nói chuyện gì, Phương Bình không có tư cách biết.
Kết thúc cuộc họp, Phương Bình gọi một cú điện thoại. Rất nhanh, đầu dây bên kia có tiếng Tưởng Siêu cười ha hả nói: "Phương Bình, không sao chứ?"
"Ta có thể có chuyện gì." Phương Bình khẽ cười nói: "Lần này phải cảm ơn Chiến Vương tiền bối! Ê mập, nghe nói Chiến Vương tiền bối bị thương, hiện tại thế nào rồi?"
Tưởng Siêu nghe được Phương Bình hỏi hỏi, suy nghĩ một chút mới nói: "Ngươi biết ta mà, thực lực ta chẳng ra sao, không cảm ứng được. Nhưng chắc không đáng lo ngại đâu, nếu không, Võ Vương cũng sẽ không đến một chút rồi đi, lão tổ nhà ta còn có sức mắng người to tiếng lắm đây này."
Phương Bình bật cười, nói tiếp: "Lần này Chiến Vương tiền bối tặng cho ta một bản phân hóa thể lực lượng tinh thần, giúp ta một ân huệ lớn, về tình về lý, ta cũng phải đến thăm một phen..."
Hắn còn chưa nói xong, điện thoại giống như đã bị ai đó lấy đi, một giây sau, Tưởng Nguyên Hoa lớn tiếng cười nói: "Phương Bình, đường xá xa xôi, không cần chạy tới chạy lui đâu! Tu luyện cho tốt là được, tranh thủ sớm ngày tiến vào cấp chín..."
Tưởng Nguyên Hoa cực kỳ "quan tâm" Phương Bình, nói một lát lại dặn dò: "Thật sự đấy, không cần phải tới, lão tổ không sao, hơn nữa gần đây trong thành khá bận, ngươi có đến, bọn ta đại khái cũng không có thời gian tiếp đón ngươi, nếu thất lễ, chẳng phải thành Trấn Tinh không chiêu đãi chu đáo sao?"
Lời nói bóng gió thể hiện rõ một ý, ta nhận lời cảm ơn của ngươi, ngươi không cần đến thăm. Dù ngươi có đến, thành Trấn Tinh cũng sẽ không chiêu đãi.
Phương Bình rất bất đắc dĩ, có cần phải như vậy không? Ta thật sự định đến thăm ngài một phen, dù sao lần này Chiến Vương cho hắn một bản phân hóa thể, giúp hắn tiêu diệt Cửu trưởng lão.
Hiện tại ông ta bị thương, hắn muốn đến thăm một chút, như vậy mới có thành ý chứ.
Nhưng thấy Tưởng Nguyên Hoa từ chối, Phương Bình cũng không có cách nào, đành phải nói: "Vậy ta không đi, song, hi vọng tiền bối thay ta hỏi thăm Chiến Vương tiền bối nhé, lần này Chiến Vương tiền bối tiêu diệt Chân Vương, thể hiện uy danh của tuyệt đỉnh nhân loại, ta xin gửi lời chúc mừng Chiến Vương tiền bối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận