Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2906: Thánh Nhân Cũng Thường Thôi (3)

Chương 2906: Thánh Nhân Cũng Thường Thôi (3)Chương 2906: Thánh Nhân Cũng Thường Thôi (3)
"Có lẽ theo bốn Đế, đây không phải đoạt xá, chỉ là trở vê, ngươi cảm thấy không thích hợp, bọn họ lại cảm thấy ngươi quản việc không đâu, bởi vì đây chính là hậu chiêu của bọn họ..."
"Vậy cũng không được!" Phương Bình hừ lạnh nói: "Ta không chán ghét bốn Đế, nhưng tốt nhất đừng xuất hiện tình huống như vậy! Bằng không... Mặc kệ có phải là bốn Đế hay không, không cần biết chuyện năm đó thế nào, bọn họ dám đoạt xá bằng hữu ta, ta nhất định khiến bọn họ không chịu nổi!"
Chuyển thế thân có lẽ sẽ khôi phục ký ức, Phương Bình cũng từng nghe nói, nhưng đoạt xá... là hai người hoàn toàn khác nhau! Phương Bình không thể nào chấp nhận được!
Lão Lý cũng từng nói đoạt xá không tồn tại, một người không thể tiến vào cơ thể của người khác, không thể đoạt xá thân thể của đối phương, nếu cần, lực lượng tinh thân mạnh mẽ, tự mình ngưng tụ một cái xác là được.
Chỉ khi nào bản nguyên đồng nhất, mới có thể xem là một người, nói chung là rất phức tạp, Phương Bình không muốn quan tâm.
Dù sao cũng không được!
Long Biến Thiên Đế thấy thế cũng không nói nhiều, tiếp tục nói: "Nhược Băng có thể chính là hậu chiêu của Thần Hoàng, Thần Hoàng là ân nhân của ta, nhưng Nhược Băng... bầu bạn với ta qua nhiều năm tháng! Ta cũng không muốn chuyện này xảy raI
Dù con bé không phải là công cụ khôi phục của Thần Hoàng, con bé cũng rất có thể có liên quan đến Tiên Nguyên. Tương lai, nếu con bé gặp chuyện... nếu ngươi đủ mạnh, hy vọng ngươi có thể giúp đỡ..."
Phương Bình tự tin đến mức bá đạo!
Phương Bình vô cùng bá đạo, Long Biến nghe thế, cười nói: "Vậy thì làm phiên ngươi! Nhưng cũng không phải không có chỗ tốt... Nhược Băng không có tam tiêu chi môn, hơi đặc thù, ngươi trở lại, có thể tìm Nhược Băng, tra xét bản nguyên của con bé, có lẽ sẽ có một ít thu hoạch. Ta có thể tăng cấp Thánh Nhân cũng có liên quan đến Nhược Băng.
Cười là vì, Phương Bình không thèm để ý, đây kỳ thực là chuyện tốt, nếu không ông lo lắng Phương Bình sẽ làm chuyện xấu. Nhưng khóc là vì, mấy câu nói của tên này thật sự đâm vào lòng đau quá!
Long Biến nghe thấy thế, không biết nên khóc hay nên cười.
"Thôi không cần!" Phương Bình tùy tiện nói: "Đối với ta mà nói, Thánh Nhân, Thiên Vương không phải là vấn đề! Không cần phải lãng phí thời gian, ngài xem, qua nhiêu năm như vậy, cũng chỉ là Thánh Nhân, hiển nhiên cũng bình thường, không đáng kể."
"Thánh Nhân, Thiên Vương" không tính là gì, hắn không quá quan tâm.
"Không thành vấn đề!" Phương Bình đồng ý rất thoải mái, tùy tiện nói: "Hoàng Giả thì sao? Hoàng Giả ghê gớm lắm à? Tính kế cái này, tính kế cái kia, chờ ta tìm được cơ hội, quét văng từng tên một! Vương Nhược Băng cứ giao cho ta! Nếu thật sự có Hoàng Giả xuất thế, ta đánh không lại thì thôi! Nếu đánh được, dám chọc ta, đánh chết hết là xong việc!"
"Lão gia, ngài đừng có nhờ ta, đưa Thánh Nhân Lệnh cho ta là được, ta đương nhiên sẽ giúp ngài!"
Thậm chí hắn còn cảm thấy, xem bản nguyên của Vương Nhược Băng còn không nhanh bằng chính hắn đi, điểm này, Long Biến muốn phản bác, nhưng căn bản không phản bác nổi.
Nếu là người khác, bây giờ đã sớm động lòng rồi! Nhưng Phương Bình... Long Biến bất đắc dĩ, lão phu không có tư cách nói gì hết, không có gì để nói.
Đường tắt gì chứ, không cần, hắn chính là đường tắt lớn nhất!
Biết sớm như vậy, ta cần gì phải lo lắng nhiều như vậy, suy nghĩ mông lung nhiều như vậy, hôm nay cuối cùng cũng coi như đã quyết định xong chuyện hậu sự, ngươi biết ta đau lòng lắm không?
Long Biến cảm thấy mệt mỏi quá, ta do dự nửa ngày, suy nghĩ có nên nói cho ngươi biết hay không, có nên nói ra hay không... Kết quả, ngươi hoàn toàn không thèm để ý, khiến lòng ta quá bi thương!
Không ngờ chỉ một tấm Thánh Nhân Lệnh là có thể giải quyết tất cả?
Phương Bình tùy tiện nói: 'Một tấm Thánh Nhân Lệnh, ta giúp ngài chống lại Hoàng Giả! Ta ghét đám người đó từ lâu rồi, Thánh Nhân Lệnh cũng không mắc lắm, bọn họ cũng cỡ cỡ đồng giá với Thánh Nhân Lệnh!"
Hoàng Giả cũng chỉ ngang giá Thánh Nhân Lệnh, Hoàng Giả nghe thấy sẽ khóc đó!
Mẹ nó, không nhịn được nữa!
"Ta giết mấy tên rồi, cũng vậy à."
Sắc mặt Long Biến cứng ngắc, giãy giụa nói: "Thánh Nhân rất mạnh, đặc biệt là đồ Thánh, rất khó..."
"Không sao, Thánh Nhân mà thôi, giết cũng không khó, không cần ngài liều mạng đâu..."
Long Biến nhịn không được, thấp giọng gầm thét: "Lão phu chỉ là Thánh Nhân, không phải Thiên Vương, cũng không giết được Thiên Vương! Huống hồ, ngươi nói đồ Thánh đơn giản như vậy, có thông cảm cho lão phu miếng nào không?”
"Thánh Nhân Lệnh, ta có một cái...' Long Biến lấy ra một con con dấu nhỏ, giao cho Phương Bình, lại nói: "Lão phu cũng sẽ không bắt ngươi làm không công, Nhân tộc có không ít kẻ địch, lúc sắp chết, ít nhất lão phu cũng sẽ giúp các ngươi chém giết một vị Thánh Nhân..."
Muốn đánh người quá đi!
Long Biến bạo phát, Phương Bình cũng không thèm để ý, người ưu tú chính là vậy, đi đến đâu cũng sẽ bị ghen tÍ.
Quá chói mắt, không che lấp được hào quang!
Thấy lão già sắp phát khùng, Phương Bình cười nói: "Tiền bối, mấy chuyện này á, nghe một chút là được rồi, nên giúp ta sẽ giúp, những thứ khác... ngài tự làm đi."
"Ta sắp chết rồi!"
"Sao có thể chết dễ dàng như vậy!" Phương Bình câm nín: "Có rất nhiều cách để sống tiếp, ví dụ như lên cấp Thiên Vương này, thế chẳng phải tuổi thọ sẽ dài ra sao?"
Sắc mặt Long Biến biến thành màu đen, bầu không khí bị phá hoại sạch hết rồi!
Ngươi nói như đang nói chơi vậy á! Làm gì dễ thế được?
"Ngoài ra còn mấy món bảo vật kéo dài tuổi thọ nữa nè..."
"Không cóiI"
Phương Bình cười nói: "Biết ngài không có, đây đây, ta có mấy nhóc mập này, cho ngài liếm mấy cái, xem có thể sống thêm mấy ngày không."
Nói xong, Phương Bình kéo một bé mập ra ngoài.
Bé con giãy giụa, kêu chít chít, không vui chút nào!
Long Biến hơi thay đổi sắc mặt, nhìn hồi lâu, chân chờ nói: "Trường Sinh Tuyên?"
"Đúng."
"Thành tinh rồi?" Long Biến bất ngờ, thành tinh hết rồi sao?
Phương Bình gật đầu, cười đẩy em bé lên phía trước, mông xoay về phía Long Biến: "Nào, ngài liếm mấy cái thử xem, xem có tác dụng gì không..."
Sắc mặt Long Biến tiếp tục vặn vẹo! Ngươi... Có ý gì? Ngươi muốn cho ta ăn, cho ta uống, ta không có gì để nói. Nhưng... Liếm mấy cái... bắt ta liếm mông nó hải
Tuy đây là quái thành tinh, là nước suối, nhưng kiểu này... ngươi không thấy kỳ sao?
"Tiền bối không thích?" Phương Bình chần chờ một chút, nói: "Bé mập, phun ngụm nước miếng cho tiền bối đi."
"Phụt!" Bé mập phun từng ngụm nước miếng ra ngoài, cái này nó hiểu.
Mưa nước bọt tâm tã rơi xuống, mặt của Long Biến Thiên Đế toàn là nước!
Giờ khắc này, Long Biến Thiên Đế cứng còng đứng tại chỗ, hắn thật sự muốn đánh tên khốn kiếp này!
"Có tác dụng không?”
"..." Long Biến nhìn hắn, hơi uất ức, trâm giọng nói: "Không... Không có cách nào bình thường hơn sao?"
"Đi tiểu?"
"..." Long Biến Thiên Đế mệt mỏi quá, im lặng chịu trận, liếm nước miếng trên mặt, một lát sau, hắn hơi nhíu mày nói: "Sức sống nồng nặc, hơi hiệu quả, nhưng quá ít..."
"Ít2" Phương Bình lại kéo ra thêm ba em bé mập, vội vàng nói: "Mau phun nước miếng cho ổng, phun nhiều một chút, ta sẽ cho các ngươi ăn ngon saul”
"Phụt!"
"Phụt!"
Bốn em bé mập điên cuồng nhổ nước miếng về phía Long Biến, vây xung quanh ông, phun khí thết
Nếu người khác nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ sẽ hóa đá.
Long Biến Thiên Đế cũng cảm thấy khó chịu, đây... đây là cái gì? Đây rốt cuộc là cái gì?
Phun nước bọt vào mặt lão phul
Tuy đều là thứ tốt... nhưng sao lại cảm thấy uất ức như vậy chứ!
Bốn bé mập nỗ lực hết sức mình, mỗi cú phun đều phun khắp toàn thân. Cơ thể già nua của Long Biến Thiên Đế đang hấp thu nước bọt, dần dần, làn da hơi nếp nhăn đã khôi phục sự tươi trẻ sáng bóng.
Long Biến Thiên Đế thẳng thắn nhắm mắt lại, thấp giọng quát: "Rồi, tới đi!"
Như đang bị tra tấn vậy!
Phương Bình vội ho một tiếng, cười nói: "Tiền bối... Đừng, thằng nhóc kia, đừng ¡..."
"Được rồi!" Long Biến Thiên Đế mở mắt, còn tưởng Phương Bình đang hù dọa mình, nào ngờ thật sự có bé mập chu mông về phía miệng ông, sắc mặt Long Biến tái xanh, cắn răng nói: "Gần đủ rồi, lão phu cảm thấy ít nhất có thể sống thêm ba tháng, được rồi, đủ rồi!"
Nói xong, giương tay vô một cái, đánh bay cái mông đang chu vào mặt ông!
Đủ rồi! Sống ba tháng là đủ rồi, không được thì tính sau, ông thật sự không chịu nổi cách này, khó chịu muốn chất.
Phương Bình đúng là hơi bất ngờ, nhanh chóng nhíu mày nói: "Tiên bối muốn..."
"Đủ để đại chiến một trận, lão phu không cần sợ đang đánh nửa chừng thì chết nữa!"
Long Biến đã trấn định trở lại, nói đơn giản ý định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận