Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1840: Mưu Đồ

Phương Bình tiếp tục lải nhải: "Còn nữa, ngài không quan tâm vợ ngài, lão sư của ta sao, bà ấy suýt chút nữa thì bị người ta đánh chết, chỉ chút xíu nữa thôi. Nếu ta tới muộn một chút thì bà ấy đã chết queo rồi!
Ngài xem, đời này, ngài không bảo vệ được bất cứ ai trong những người mà ngài muốn bảo vệ.
Con gái mà ngài muốn bảo vệ, chết rồi.
Hiệu trưởng mà ngài muốn bảo vệ, chết rồi.
Anh em, học trò, bạn bè... đều chết gần hết rồi.
Hiện tại, ngay cả bà vợ thân yêu cũng suýt chút nữa chầu trời, ngài nói thử xem, một cấp 9, một Xà Vương như ngài còn không bằng ta đây."
Phương Bình kích thích vài câu, vừa cười nói: "Dù sao ta đã nói hết tất cả tình hình cho ngài rồi, ngài cứ tiếp tục bất tỉnh, lão sư mà xảy ra chuyện... đó cũng là trách nhiệm của ngài, ai bảo ngài chưa tỉnh chứ."
Dứt lời, Phương Bình xoay người rời đi.
Sau lưng, ngón tay Ngô Khuê Sơn khẽ rung động một chút.
Phương Bình quay người nhìn lướt qua, bật cười lớn nói: "Biết ngài nghe thấy, nói là cho ngài nghe. Tóm lại ta nói nghiêm túc, lần này lão sư nhất định phải tham chiến. Tông sư cao cấp Ma Võ cũng phải tham chiến, đây là điều tất yếu.
Đại chiến vừa nổ ra... Trời mới biết sẽ có bao nhiêu người chết!
Chúng ta không còn nhiều thời gian lắm, cứ như vậy đi."
Phương Bình không tiếp tục chờ đợi nữa, nhanh chóng rời đi.
Lần này đến kinh đô, không phải không hề có thu hoạch, mà thu hoạch không nhỏ.
Ít nhất, hắn đã biết tiếp theo nên làm như thế nào.
Mặc kệ lão Trương có kế hoạch gì, dù sao phía Chân Vương có người chống, hắn cũng dễ thở hơn nhiều.
Nếu Ngô Khuê Sơn không thể tham chiến, Phương Bình chuẩn bị tìm một vị cấp 9 hỗ trợ.
Cấp 9 ngoài top 10 không có cường giả đỉnh cấp như Trương Vệ Vũ, địa quật ban đầu chưa chắc sẽ để viện quân ra tay.
Phương Bình tin tưởng mình chắc chắn thắng! Nhưng thắng, cũng chia làm thắng thảm và toàn thắng. Lần này hắn không muốn tiếp tục có người tử vong, do đó, việc cần làm cũng rất nhiều.
Bao gồm cung cấp các loại trang bị, cung cấp vật chất bất diệt, cũng như việc phải giải quyết những võ giả cấp 7, cấp 8, để tránh ảnh hưởng đến toàn bộ chiến cuộc.
"Đánh trận chính là đốt tiền... Ta vẫn có thể đốt! Hạ được Ma Đô địa quật, cũng gần như lấy lại tiền đốt..."
"Còn con Giảo nữa, không biết nó còn sống không?"
Nghĩ đến Giảo, Phương Bình không biết đối phương còn sống hay không.
Nhưng nếu không tìm thấy Giảo, cũng có thể tìm yêu tộc khác thử một chút.
Yêu tộc rất nhiều kẻ ngu, dễ dàng dắt mũi.
Nhớ ngày đó, ở Giới Vực, hắn dắt mũi một đám yêu tộc, giữ chân Phong Cửu Thành, chỉ cần khôn khéo, chẳng có yêu tộc nào không dắt mũi được.
...
Khi Phương Bình đang nghĩ đến những chuyện này, tại Giới Vực ở Ma Đô địa quật, một con yêu thú đầu vàng óng hắt hơi một cái, lắc lắc cái đầu, đôi mắt to hiện lên vẻ hoài nghi.
Có chuyện gì thế nhỉ? Ta là yêu thú đỉnh cấp 8, mà gần đây hắt hơi hơi bị nhiều nhỉ?
Là Hòe Vương lại muốn đến giết ta ư? Ánh mắt Giảo lập tức trở nên dữ tợn, muốn giết ta, nào có đơn giản như vậy. Bản vương và hắn chưa xong đâu!
Sau đó, vẻ mặt Giảo trở nên ủ dột, đáng tiếc, ta không đánh lại Hòe Vương, thôi, tiếp tục ở đây tránh một chút đi, dù yêu tộc nơi này ngu xuẩn, nhưng chính vì ngu xuẩn, mình mới dễ dàng sống sót ở đây, thôi bỏ đi.
...
Cùng lúc đó, tại Tây Sơn địa quật, trong Huyền Đức động thiên, mấy con yêu thú vô cùng thê thảm, cả đám ánh mắt đầy vẻ bi ai, thời gian này không thể sống nổi.
Ngày nào lão biến thái này cũng tra tấn bọn chúng, bọn chúng không chịu nổi nữa.
Sớm biết lúc trước đã không nên ham hoàn cảnh tu luyện tốt hơn, bị nhân loại mê hoặc, tiến vào trong này, ở đây chúng lại phải cày ruộng... thật bất công!
Bọn chúng là yêu tộc, là yêu tộc vô cùng mạnh mẽ, ở phía ngoài Giới Vực, bọn chúng đều là vương của một khu vực, đều là lãnh tụ một tộc.
Bọn chúng không phải cày ruộng!
...
Tất nhiên Phương Bình không rõ những yêu tộc kia và Giảo đã sống sót như thế nào.
Ngày mùng 7 tháng 12, Phương Bình về tới Ma Võ.
Lần này trở về, Phương Bình không vội đi địa quật, hắn vừa đột phá cấp 8 bảy tầng kim thân, những ngày qua chưa từng nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi ở Ma Võ vài ngày ngắn ngủi, Phương Bình mới chuẩn bị khởi hành đi Ma Đô địa quật.
...
Ngày 12 tháng 12.
Thời tiết dần trở lạnh. Không trung, gió lạnh gào thét.
Phương Bình và Chiến Vương, Tưởng Siêu, cùng ngự không tiến về thành Trấn Tinh, Trương Đào đã tiếp tục đến trấn thủ Ma Đô.
Ba người ngự không mà đi.
Quan sát mặt đất, Chiến Vương hơi có vẻ cảm khái, khẽ cười nói: "Năm đó khi thành lập thành Trấn Tinh không giống bây giờ, khi đó không có nhà cao tầng..."
Dứt lời, Chiến Vương nhìn về phía máy bay đang bay trên đỉnh đầu, tiếp tục cười nói: "Luôn cảm thấy thật ra chúng ta đã bị thời đại này đào thải rồi. Mấy năm nay, ở Ngự Hải Sơn, ít có thời gian trở về, đến khi trở về... cảnh còn người mất."
Chiến Vương khẽ thở dài: "Năm đó thành lập thành Trấn Tinh, có lẽ cũng có tâm tư như vậy, mặc cho thế giới bên ngoài phát triển như thế nào, ít nhất giữ lại cho chúng ta một nơi quen thuộc, không đến mức ra khỏi địa quật, thế sự đã xoay vần."
Ba trăm năm, thời gian thấm thoắt, tất cả đã khác trước kia rồi.
Phương Bình mỉm cười, nghĩ một chút hỏi: "Tiền bối, năm đó các ngài thành lập thành Trấn Tinh, là Trấn Thiên Vương tổ chức sao?"
Chiến Vương rơi vào trầm tư, một lát sau mới nói khẽ: "Là hắn tổ chức. 300 năm trước, thật ra năm đó có đường nối địa quật mở ra, nhưng khi đó chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, nên có nhiều chuyện chúng ta cũng không rõ, thậm chí không biết mình là ai, địa quật là cái gì...
Năm đó, Trấn Thiên Vương tìm được chúng ta, tổ chức chúng ta thành một nhóm..."
Nghe một lúc, Phương Bình tò mò nói: "Năm đó ngài đang ở Địa Cầu chứ không phải địa quật à?"
"Ừm, ở Địa Cầu." Chiến Vương khẽ cười nói: "Lúc ấy chúng ta đều ở Địa Cầu, chứ không phải địa quật. Nhưng chúng ta không có ký ức, không có quá khứ, không có tương lai... Chỉ có một thân thực lực, thậm chí cũng không biết khống chế, suýt chút nữa gây thành đại họa.
Thật ra nhiều khi... Chúng ta đều đang hoài nghi, chúng ta thật là người sao?"
Ánh mắt Phương Bình khẽ biến.
Chiến Vương lại cười nói: "Dù sao chúng ta cũng là tuyệt đỉnh, mấy trăm năm qua, thật ra đã có suy đoán cho rất nhiều chuyện. Có lẽ chúng ta chỉ là một số bộ phận bất diệt của người đã chết khôi phục mà thành, cho nên mới mất đi tất cả."
"Rốt cuộc là tự chúng ta khôi phục, hay là bị người khôi phục, những thứ này... thật ra xác suất do người khác cố ý làm lớn hơn."
Lúc này, Chiến Vương có hứng nói chuyện, nhìn về phía Phương Bình, chậm rãi nói: "Có lẽ có người suy đoán là lão quỷ nhà họ Lý khôi phục chúng ta, nhưng trên thực tế, ta cảm thấy không phải, khôi phục chúng ta... Có thể là các lão già cổ hủ của Giới Vực."
Phương Bình tỏ vẻ khác thường, nhưng không nói gì.
Chiến Vương cười nhạt nói: "Khả năng rất lớn! Bởi vì không cho cường giả địa quật tiến vào Giới Vực, quấy rầy bọn họ ngủ đông, cho nên lão quỷ Giới Vực khôi phục chúng ta, chúng ta thật ra chính là người giữ cửa Giới Vực.
Điểm này, có lẽ không đúng hoàn toàn với 13 vị tuyệt đỉnh thành Trấn Tinh, nhưng ta cảm thấy có một số người... chính là như thế."
Chiến Vương vẻ mặt nghiền ngẫm, cười tủm tỉm nói: "Có 8 nơi Giới Vực hoàn chỉnh, cho nên trong 13 người chúng ta, ít nhất có 8 người thật ra là đến từ Giới Vực, chúng ta chính là người giữ cửa của bọn họ. Bao gồm ta, ta cũng như thế.
Mà ta, rất có thể đến từ núi Tử Cái, năm đó có lẽ ta chính một thành viên của núi Tử Cái, cho nên ta khôi phục, bắt đầu bảo vệ Giới Vực, không cho cường giả địa quật tiến vào."
"Ngài đến từ núi Tử Cái ư?"
Phương Bình hơi kinh ngạc, lại có chút cảm giác đương nhiên.
Đúng vậy, mấy người Chiến Vương đúng là rất có thể đến từ Giới Vực, mà Chiến Vương vẫn luôn canh phòng địa quật Nam Giang, vậy xác suất rất lớn là đến từ núi Tử Cái.
Chiến Vương lại nói: "Chúng ta không biết tình huống cụ thể của mấy vị tuyệt đỉnh khác của thành Trấn Tinh, bao gồm vị lão quỷ nhà họ Lý. Bọn họ cũng sẽ không nói, có phải tất cả mọi người đã mất đi ký ức, đã mất đi tất cả hay không, không thể nào biết được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận