Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3091: Biến Cố (3)

Chương 3091: Biến Cố (3)Chương 3091: Biến Cố (3)
"Rất khó, bản nguyên ít nhiều sẽ có bài xích, ta sợ sẽ làm sập bản nguyên của cô ấy..."
Nói xong, ánh mắt Phương Bình khẽ động, hắn nghĩ, bản thân hắn có thể đột nhập bản nguyên, nhưng trước đó, Vương Nhược Băng cũng chỉ là cấp tám, cô ấy thật sự có bản nguyên sao?
Khó nói! Võ giả cấp bảy cấp tám không có thế giới bản nguyên, bọn họ chỉ mới bước đầu chạm vào bản nguyên, chỉ khi đến cấp chín mới xây dựng được thế giới bản nguyên của riêng mình.
"Để ta thử xemI"
Hệ thống của Phương Bình có chức năng đột nhập thế giới bản nguyên, nhưng quan trọng là, Phương Bình sợ Vương Nhược Băng không có, cũng sợ mình quá mạnh... Nếu đối phương có thế giới bản nguyên, thì hẳn là sẽ rất yếu, hắn sợ thể bản nguyên của hắn vừa tiến vào, thế giới bản nguyên của Vương Nhược Băng sẽ tan vỡ.
Hắn nghĩ đến vấn đề này, Long Biến cũng nghĩ đến, lập tức nói: 'Không thể! Bản nguyên Nhược Băng yếu đuối, một khi mạnh mẽ xông vào, sẽ bị hủy mất. Năm xưa bản nguyên của Nhược Băng không bài xích nghiêm trọng như vậy, ta từng thử, nó có mô hình bản nguyên, nhưng rất yếu... Có lẽ hiện tại vẫn vậy, Phương Bình..."
Nói đến đây, Long Biến bỗng nhiên nhìn về phía Thương Miêu: "Miêu huynh!"
Long Biến cúi người xuống cho bằng Thương Miêu, mong chờ nói: "Miêu huynh, ngươi có thể ngao du bản nguyên, ngươi kiểm tra xem có thể tìm được bản nguyên của Nhược Băng hay không. Ngươi ngao du bên ngoài, có lẽ có thể quan sát được xem bên trong có gặp vấn đề gì không..."
Trước đây, ông ấy không quá để ý, Thiên Cẩu chính là như thế, nó chuyên đi bắt nạt người khác. Nhưng hôm nay, khi Thương Miêu đề cập, ông lập tức tỉnh ngộ!
Bản nguyên quá yếu, Thương Miêu chưa chắc đã tìm được.
Thương Miêu có ấn tượng, bỗng nhiên nói: "Ồ, hình như từng gặp cô bé này rồi! Chó lớn nói, bản miêu và chó lớn đã từng len lén nhìn trộm cô bé này...
Thương Miêu nhìn Vương Nhược Băng, suy nghĩ một chút mới nói: "Vậy bản miêu tìm thử xem sao... Không nhất định có thể tìm được. Cô bé này... Quen quen. Hình như bản miêu từng gặp rồi..."
Vũ trụ bản nguyên quá lớn. Mạnh như lão Trương, thông qua khí cơ, Thương Miêu vẫn có thể tìm được, còn người yếu, đâu có đơn giản như vậy.
Long Biến sửng sốt, hơi thay đổi sắc mặt, nói: "Thiên Cẩu! Đúng rồi, năm xưa lão phu dẫn Nhược Băng đến cung Đông Hoàng cầu viện, Thiên Cẩu ở bên ngoài bỗng chặn đường Nhược Băng, sau đó bị Bá Thiên Đế đánh đuổi..."
Thương Miêu nghiêng đầu nhìn về phía Phương Bình, Phương Bình cũng gật đầu nói: "Mèo lớn, ngươi thử xem có thể tìm được thế giới bản nguyên của Vương Nhược Băng hay không. Theo hiểu biết của ta, sau cấp sáu, gần như mỗi người đều sẽ có ngôi sao bản nguyên. Dù nhỏ yếu, nhưng hẳn là cũng có, chỉ là... Rất khó tìm!"
Một vị cường giả phá bảy bỗng nhìn chằm chằm Vương Nhược Băng, như thể muốn cướp kẹo của trẻ con... Chuyện này... Chỉ là trùng hợp thôi sao?
Đúng, phá bảy.
Mà khi đó, Vương Nhược Băng cấp mấy? Cấp năm cấp sáu?
Thiên Cẩu... Khi đó phá bảy!
Mà Bá Thiên Đế có lẽ không đơn thuần là ra mặt đuổi chó, có lẽ còn uy hiếp Thiên Cẩu.
Thiên Cẩu có vô liêm sỉ đến đâu đi nữa, thì bình thường cũng sẽ không bắt nạt một đứa trẻ. Cường giả có kiêu ngạo của cường giả, Vương Nhược Băng yếu đến mức chỉ cần nó thở một cái là cô ấy ngủm ngay, sao có thể khiến Thiên Cẩu chú ý. Mà sau đó, Thiên Cẩu trả thù Bá Thiên Đế, hiển nhiên, Thiên Cẩu hôm đó bị đánh đuổi, nó mang thù.
Bá Thiên Đế đánh đuổi Thiên Cẩu, là cảm thấy Thiên Cẩu sẽ tổn thương cô sao?
Lúc này, mọi người bất giác nghĩ đến nhiều chỉ tiết như thế.
Thương Miêu lắc đầu: "Không có ăn, chó lớn sau đó không muốn ăn nữa, nhưng bị người bắt nạt, nên muốn đi báo thù..."
Thương Miêu vắt hết óc nhớ lại, nó vò đầu nói: "Hình như... Hình như là vì thơm! Chó lớn muốn ăn..."
Phương Bình vội vàng nhìn về phía Thương Miêu: "Ngươi và Thiên Cẩu vì sao phải lén lút nhìn cô bé?"
Thương Miêu đã quên rất nhiều chuyện thời Thượng Cổ, nó chẳng nhớ được gì nhiều. Thế mà lúc này nó lại nhớ đến Vương Nhược Băng.
Long Biến biến sắc, khẽ quát: "Nó dám!"
Thương Miêu biết chuyện này, nghĩa là mọi chuyện không đơn giản như vậy!
"Rốt cuộc Vương Nhược Băng như thế nào? Vì sao Thiên Cẩu lại muốn ăn?"
“Thơm átI"
Phương Bình cạn lời với nó, cũng không chậm trễ nữa, nhanh chóng nói: "Ngươi đi ngao du bản nguyên trước đi, tìm thử xem được không. Nếu không được thì ta sẽ đột nhập bản nguyên! Nếu còn tiếp tục kéo dài, có bao nhiêu lực lượng sinh mệnh cũng không đủ để dùng."
Thương Miêu gật gù, nó nhanh chóng nhắm mắt, tiến vào bản nguyên, bắt đầu ngao du bản nguyên.
Thương Miêu vừa đi, mấy người liếc mắt nhìn nhau, Long Biến vẫn rất lo lắng, nhưng lúc này vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, thấp giọng nói: "Thiên Cẩu muốn ăn Nhược Băng, điều này nghĩa là... Nhược Băng đóng vai trò gì đó quan trọng hơn ta nghĩ
Thương Cẩu và Thương Miêu chỉ ham mê bảo vật, không phải bảo vật sẽ không lọt vào mắt nó, năm xưa ta chỉ nghĩ mọi chuyện chỉ là tình cờ, nào ngờ là có ẩn tình...
Phương Bình, lần này, Hoàng Giả xuất hiện, Tiên Nguyên xuất huyết, cửa khí huyết bị phá... Nhược Băng bỗng tái phát bệnh cũ, hẳn là có liên quan đến một trong những thứ này."
Nói xong, lại nói: "Ta nói ngươi nghe, ngày đó, ta đột phá lên Thánh Nhân có liên quan mật thiết đến Nhược Băng. Ngươi không hỏi, ta cũng không nói. Mấy năm trước, ta đã từng thử dò xét bản nguyên của Nhược Băng, tìm hiểu lý do nó mất sức sống... Nhưng lần đó, ta chỉ thấy bản nguyên yếu ớt, nhưng mà..."
Long Biến dừng lại một chút, lại nói: "Lần đó, thực ra ta còn nhìn thấy thứ khác!"
Ông nghiêm mặt nói: "Ta thấy đại đạo! Ừ, đó là một đại đạo mơ hồ! Ta chỉ nhìn thoáng qua, mơ hồ nhìn thấy đoạn cuối đại đạo của mình, nhìn thấy phương hướng nên đi.
Lần đó, ta nhìn thấy phương hướng đột phá Thánh Nhân, nên mới có thể nhanh chóng đột phá đến Thánh Nhân.
Ta vẫn còn nhớ, có lẽ lần đó... Ta còn nhìn thấy phương hướng đột phá đến Thiên Vương, cho nên trong trận chiến với Bình Dục, ta đột phá đến Thiên Vương, không quá khó, vì ta xác định được con đường phía trước nên đi như thế nào!
Nhược Băng có liên quan đến đại đạo..."
Phương Bình nhíu mày, nhìn về phía lão Trương, lão Trương suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện có thể nhìn thấy phương hướng đại đạo bình thường sẽ không xảy ra! Trừ khi..."
"Trừ khi cái gì? Ngài nói đi chứ!" Phương Bình bó tay với lão Trương, nói chuyện lấp lửng.
Lão Trương cười khổ: "Ta cũng không hiểu đạo, nhưng tiếp xúc với đạo Nhân Hoàng nên có chút cảm ứng. Đại đạo có điểm kết thúc. Vũ trụ bản nguyên thực ra là nơi nối liền đại đạo. Ngôi sao bản nguyên chính là điểm bắt đầu của đại đạo, đại đạo kéo dài vào trong vũ trụ u tối.
Chúng ta khó mà nhìn được phía trước, nhưng mà... nếu phía trước có điểm cuối... Lúc này, có lẽ ngươi cũng có thể nhìn thấy phương hướng đại đạo của mình...
Cái ngươi thấy thực ra không phải là đạo, mà là điểm kết thúc của đạo. Có điểm bắt đầu, có điểm kết thúc, thì có thể tưởng tượng ra một con đường, ngươi sẽ biết mình phải đi như thế nào..."
Phương Bình nghe hiểu, lúc này, hắn bất giác nhíu mày. Nhìn về phía Vương Nhược Băng... Hắn tự hỏi, Vương Nhược Băng có liên quan gì đến Tiên Nguyên hay cửa đại đạo? Liệu Thương Miêu có tìm được bản nguyên của cô ấy?
Hiển nhiên, Thương Miêu thất bại!
Khoảng nửa giờ sau, Thương Miêu mở mắt, nặng nề thở dốc, mệt lè lưỡi, mệt mỏi nói: "Không tìm được, ta tìm rất lâu, không cảm ứng được hơi thở bản nguyên của cô ấy..."
Long Biến lập tức phiền muộn, thấy thế, Phương Bình nói: "Vậy bây giờ chỉ có thể thử mạnh mẽ xông vào, xem rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì!"
Nói xong, Phương Bình lại nói: "Nhưng rất nguy hiểm đấy, tiền bối, ngài... nghĩ xem có muốn thử không?”
Long Biến quay đầu nhìn Vương Nhược Băng nhắm mắt, nhìn thấy cô nhíu mày vì đau đớn, cắn răng nói: "Ngươi thử xemlI Ngươi có thể đột nhập bản nguyên người khác, ngươi hẳn là hiểu hơn ta! Trông Nhược Băng đau đớn như vậy, sống không bằng chết... Nếu... Nếu thật sự mất mạng, có lẽ... Có lẽ cũng là một cách giải thoát!"
Nói xong lời này, Long Biến bỗng nhiên mệt nhoài, như già thêm chục tuổi.
Vạn năm! Vạn năm qua, Vương Nhược Băng rất ít khi tỉnh táo, quá đau đớn. Sống như vậy, còn không bằng...
Long Biến áp chế nỗi đau xé lòng, trâm giọng nói: "Thử đi! Trấn Thiên Vương cũng không được, nếu ngươi cũng không được... Ta chỉ có thể tìm đến Hoàng Giả, nhưng năm xưa đã đi tìm, không ai nguyện ý giúp ta...
Thần Hoàng năm xưa còn ở Tam Giới, nay lại không xuất hiện, có tìm được... chắc cũng vô dụng."
Phương Bình gật gù, hắn cũng tò mò về tình hình của Vương Nhược Băng. Tuy nguy hiểm, nhưng không hẳn không có cơ hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận