Toàn Cầu Cao Võ

Chương 291: Ma Võ đấu Kinh Võ (2)

Tổng cộng điểm tài phú của Phương Bình đã tăng lên khoảng 4 triệu.
Hơn nửa tháng điểm tài phú tiêu hao cũng được nhà trường bổ sung, đạt được việc thu chi cân bằng.
Giữa tháng 12, lúc Phương Bình vừa mới đột phá đến đỉnh cấp một, điểm tài phú là 11 triệu, khí huyết là 319 cal.
Đến nay đã qua một tháng, cho dù cậu chưa đột phá cấp hai, nhưng thực lực cũng tiến bộ không ít.
Tài phú: 10.000.000
Khí huyết: 310 cal (330 cal)
Tinh thần: 279 hz (299 hz)
Tôi cốt: 62 đốt (90%), 14 đốt (40%), 130 đốt (30%)
Một tháng qua, khí huyết của cậu đã đạt đến 330 cal, dữ liệu này khiến Phương Bình có chút kinh ngạc, cậu còn cho rằng bản thân mình khoảng 320 cal là cực hạn rồi.
Về phương diện tôi cốt, cũng bởi vì sử dụng Tôi Cốt Đan, nên tay và một bộ phận xương cốt đã được rèn luyện.
Ngoại trừ những điều này thay đổi ra, thay đổi lớn nhất đương nhiên là tiến triển của chiến pháp.
Trên võ đài, Phương Bình đã thể hiện được hai môn chiến phát đạt tới mức độ đòn sát thủ.
Thung công cũng tới cảnh giới Lăng Không.
Thực lực như vậy, trong tân sinh viên, thậm chí có thể nói trong tất cả võ giả cấp một, cũng được xem là cao nhất trong đám người đó.
“Thực lực Kinh Võ không yếu, Hàn Húc mặc dù trước kia chỉ đánh liên tiếp hai vòng, nhưng vì bị Tôn Minh Vũ liều chết đả thương, bằng không chưa chắc đã dừng ở trận chiến thứ ba.
Phương Văn Tường… tên đó đánh bại Trần Gia Thanh cũng không dùng đến mấy chiêu, mạnh mẽ chống đỡ song đao của Trần Gia Thanh, chỉ với mấy chiêu Hám Thiên Quyền đã đánh bại đối phương.
Mặc dù Trần Gia Thanh đã đánh trước hai trận, khi huyết tiêu hao không ít nhưng dù sao là cấp hai suýt nữa bị Phương Văn Tường đánh chết.”
Nghĩ đến những điều này, Phương Bình ngược lại không quá chủ quan.
Nhà trường hy vọng ngày mai bọn họ có thể bảo toàn lực chiến đấu, nhưng tuổi trẻ mà, cho dù là kiếp trước, Phương Bình cũng vẫn là người trẻ tuổi!
Người trẻ tuổi ai mà không có lòng kiêu căng tự mãn, mắt cao hơn đầu, bảo bọn họ chưa chiến đã lo bại, ai mà có thể chịu được?
“Kinh Võ...”
Đêm đó, Phương Bình không có tu luyện quá độ, nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi.
Phương Viên bọn họ cũng không làm phiền Phương Bình, vì biết ngày mai bọn họ phải giao đấu với Kinh Võ, cho dù thấy thực lực Phương Bình dũng mãnh, nhưng Kinh Võ đánh bại hai võ giả cấp hai của liên minh Võ đại, luôn được khen là đệ nhất Võ Đại, cũng không ai sẽ coi thường Kinh Võ.
...
Ngày 13 tháng 1.
Nhà thi đấu Ma Võ.
“Chút nữa là trận chiến của Kinh Võ và Ma Võ!”
“Nghe nói Kinh Đô Võ Đại với Ma Đô Võ Đại có nhiều ân oán với nhau.
Trận chiến giành danh hiệu trường đệ nhất Võ Đại Hoa Quốc!
Trận chiến giữa hai trường Võ Đại trong Nam ngoài Bắc!
Kinh Võ coi thường Ma Võ, Ma Võ cũng khinh thường Kinh Võ, những năm qua, hai Võ Đại này không ít lần tranh đấu...”
“Chúng ta lại đi xa đề tài quá rồi, tôi sợ cường giả Tông sư sẽ bịt miệng tôi mất.”
Lưu Hoa Vinh cười một tiếng, kết thúc những chủ đề dễ gây tranh cãi.
“Dựa vào quy định thi đấu, bên thua hôm nay, ngày mai phải thi đấu với liên minh Võ Đại, bên thắng hôm nay sẽ vào vòng trong, tranh giành hạng nhất.
Có thể nói, hôm nay là trận chiến đầu tiên của Kinh Võ với Ma Võ, ngày kia hai bên vẫn có khả năng gặp nhau.
Với tình huống này, chọn bảo toàn thực lực chuẩn bị cho quyết đấu, hay là đánh một trận sống mái, giành lấy hạng nhất, cũng rất đáng được cân nhắc.”
Lưu Hoa Vinh rất rõ quy tắc thi đấu, cân nhắc nói: “Thắng bại lần này, thật sự rất khó đoán.
Trận đầu tiên ngày 11 Kinh Võ biểu hiện mạnh mẽ, nhưng Kinh Võ cũng có thành viên chủ lực bị thương.
Còn về Ma Võ, đội trưởng Phương Bình đánh liên tiếp bốn vòng, ngoại trừ Phó Xương Đỉnh xuất chiến ra, ba chủ lực khác còn chưa xuất thủ, thực lực thế nào còn chưa đánh giá được.
Nói thật, tôi bây giờ cũng có chút nhìn không ra xác xuất thắng bại của hai bên là bao nhiêu.
Nếu đã như vậy, không cần nói nhiều, trước xem đội hình xuất chiến hai bên vậy!”
sau lời của ông ta nói, trên màn hình lớn xuất hiện đội hình xuất chiến của hai bên.
“Kinh Võ: “Ngụy Thụ Kiệt, Long Đào, Hàn Húc, Phương Văn Tường, Lưu Hạo Minh.
Đội hình này… thú vị!”
Lưu Hoa Vinh cười nói: “Lý Nhiên và Trương Chấn Quang của Kinh Võ vòng trước bị thương, lần này không xuất chiến, không biết thương thế không cho phép hay là muốn bảo toàn sức lực.
Long Đào và Lưu hạo Minh cho dù là thành viên dự bị nhưng đều có thực lực đỉnh cấp một.
Ngụy thụ Kiệt là vị chủ lực xuất chiến đầu, Hàn Húc và Phương văn Tường vậy mà xếp ở thứ ba thứ tư, thực lực hai người này mọi người đều đã biết.
Đều là tuyển thủ mạnh mẽ, cấp một chiến với cấp hai!
Phương Bình của Ma Võ có thể liên tục đánh qua hai người này không?”
“A, Ma Võ cũng điều chỉnh lại đội hình, Ma Võ không có đội viên bị thương, đây là… muốn bảo toàn thực lực sao?
Vừa mới bắt đầu đã chuẩn bị giữ thực lực sao?
Ma Võ: Triệu Tuyết Mai, Phó Xương Đỉnh, Dương Tiểu Mạn, Đường Tùng Đình, Phương Bình.
Chủ lực đội viên Triệu Lỗi không có xuất hiện, mà là Đường Tùng Đình đỉnh cấp một ra trận, Phương Bình người xuất chiến cuối cùng.
Tình huống này... đối với Ma Võ không có lợi cho lắm.”
Lưu Hoa Vinh nói xong, Trần Tuyết Diễm nói tiếp: “Một khi Hàn Húc đánh bại bốn người phía trước, thì Phương Bình cũng phải đối mặt với ba người Hàn Húc, Phương Văn Tường, Long Đào.
Triệu Lỗi với tư cách là thủ khoa của Ma Võ, bản thân cũng là võ giả tôi cốt hai lần, thậm chí là trình độ còn gần ba lần tôi cốt.
Bây giờ Triệu Lỗi chưa lên đấu, thế cục của Ma Võ cũng không tốt cho lắm, có lẽ là vì lưu lực cho ngày sau quyết đấu.”

Lời nói của hai vị dẫn chương trình ở trên khán đài cũng truyền đến phía sau.
Vẻ mặt Triệu Tuyết Mai mấy người đều không cam lòng, Phó Xương Đỉnh tức giận nói: “Triệu Lỗi không lên, chúng ta lẽ nào chắc chắn thua sao? Có Phó Xương Đỉnh tôi ở đây, đợi xem đi, lần này nhất đỉnh phải cho bọn họ mở mang tầm mắt!”
“Dương Tiểu Mạn tôi cũng không phải là người dễ chọc đâu!”
Dương Tiểu Mạn khẽ hừ một tiếng, rõ ràng cũng có hơi bất mãn.
Triệu Tuyết Mai cũng có chút căng thẳng, Bạch Nhược Khê nhẹ nhàng động viên nói: “Đừng căng thẳng, cho em xuất chiến đầu cũng là vì cân nhắc em có lối đánh phù hợp xuất chiến đầu...”
Triệu Tuyết Mai mặc dù là con gái nhưng cách đánh hung tàn, có lợi cho đội viên tiếp theo ra trận.
Dương Tiểu Mạn cũng an ủi nói: “Ngụy Thụ Kiệt không có gì phải lo lắng, lần trước hắn bị Trần Gia Thành dễ dàng đánh bại...”
Trần Vân Hi từ đầu đến cuối không lên tiếng, lúc này lại nhỏ tiếng nói: “Cậu ta cũng là võ giả tôi cốt hai lần, Tuyết Mai vẫn là nên cẩn thận chút.”
Đội chủ lực của Kinh Võ đều là võ giả tôi cốt hai lần, nói không chừng còn có ba lần, trước mắt còn chưa có tư liệu chính xác.
Ngụy Thụ Kiệt lần trước thất bại trước Trần Gia Thành không sai, nhưng Trần Gia Thanh là võ giả cấp hai, hơn nữa thực lực cũng là cấp hai thực lực mạnh, không thể vì điều này mà xem thường đối phương.
Triệu Tuyết Mai gật gật đầu, hít sâu một hơi, cầm trường côn hợp kim lên, thở một hơi nói: “Yên tâm, tôi sẽ không để Ma Võ mất mặt, khiến mọi người mất mặt đâu!”
“Cẩn thận chút!”
Phương Bình nhắc nhở một câu, Triệu Tuyết Mai đánh nhau không cần mạng, điều này khiến Phương Bình có hơi lo lắng.
Vả lại Triệu Tuyết Mai mới đột phá đỉnh cấp một, còn là võ giả tôi cốt một lần, khí huyết cực hạn không cao hơn đối phương.
Điều này khiến Phương Bình có hơi lo lắng, sợ cô đến lúc đó liều chết chiến đấu không lui, nếu bị thương nặng vậy thì phiền phức rồi.
“Không sao đâu, tôi có chừng mực.”
Triệu Tuyết Mai nói một câu, tiếp đó bước lên võ đài.
Phương Binh chỉ đành ép sự lo lắng vào trong lòng, cùng mọi người nhìn lên võ đài.
“Bên Ma Võ, Triệu Tuyết Mai là người xuất chiến đầu, là một trong số ít nữ sinh tham gia thi đấu giao lưu lần này, trước đó cũng chưa từng xuất chiến.”
“Kinh Võ bên này là Ngụy Thụ Kiệt xuất chiến đầu tiên, mặc dù Ngụy Thụ Kiệt trước đó đã thua trước Trần Gia Thanh nhưng có thể không bị thương xuống đài, có thể thấy thực lực của Ngụy Thụ Kiệt vô cũng dũng mãnh.”
“...”
Theo lời giới thiệu của Lưu Hoa Vinh, võ giả hai bên đều trên võ đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận