Toàn Cầu Cao Võ

Chương 818: Bảng Xếp Hạng Tông Sư Toàn Cầu (2)

"Thật phiền!"
Tần Phượng Thanh hơi đau đầu, đột nhiên cảm giác thấy, mình đột phá đến đỉnh cấp bốn cũng không vui vẻ là bao. Nhưng rất nhanh, Tần Phượng Thanh lại nghĩ đến một chuyện.
"Lần trước ta gửi CV cho phủ Tổng đốc Nam Giang, mấy ngày nay cũng không đi ra ngoài, không biết đã có phản hồi chưa."
Nghĩ tới đây, Tần Phượng Thanh đi ra phòng năng lượng, trực tiếp đi đến ký túc xá.
Nửa đường, không may, lại gặp phải Phương Bình!
Tần Phượng Thanh hiện tại chỉ sợ nhìn thấy hắn, vừa nhìn thấy Phương Bình, tức khắc sắc mặt biến thành màu đen, không muốn để ý tới hắn.
Nhưng suy nghĩ một chút, Tần Phượng Thanh cảm thấy phải khoe khoang một hồi, mở miệng nói: "Cuối cùng cũng coi như đỉnh cấp bốn, xem ra rất nhanh sẽ có thể lên cấp năm, Phương Bình, cấp năm cũng không phải độc quyền của ai đâu."
Phương Bình kỳ thực cũng đang muốn mở miệng, nghe vậy cười nói: "Chúc mừng chúc mừng, sắp cấp năm rồi, ta cũng mới cấp năm trung kỳ, xem ra ngươi sắp đuổi kịp ta rồi."
"Cấp năm... trung kỳ?"
Tần Phượng Thanh biến sắc, nhanh như vậy? Lão tử ở cấp bốn, vào một tiểu bậc, đều không nhanh bằng tên cấp năm như ngươi!
Sắc mặt Tần Phượng Thanh biến đổi bất định, không nói hai lời, nhanh chóng bước đi, vội vã trở về, không muốn tán gẫu với Phương Bình nữa.
Phía sau, Phương Bình ung dung thong thả nói: "Tần Phượng Thanh, những ngày này củng cố một hồi, hiện tại cũng đã tháng chạp, tranh thủ trong vòng một tháng, uẩn nhưỡng ngũ tạng đến mức tận cùng, qua tết, ta dẫn ngươi đi đột phá cấp năm."
"Hừ!"
Tần Phượng Thanh hậm hực hừ một tiếng, vẫn còn có ý đồ xấu với ta!
Phương Bình cười nói: "Đừng hừ, lần này không cần mỏ năng lượng kia của ngươi, thứ đó cũng không tính là gì, ta muốn giết yêu thú cấp bảy, làm một thanh thần binh cho Ma Võ."
"Còn mỏ năng lượng kia thì, đến lúc sẽ cho ngươi, không ai muốn thứ đó cả, muốn mỏ năng lượng chứ gì, nhiều lắm. Nhưng vô duyên vô cớ giết yêu thú cấp bảy, không đáng, giết một con yêu thú chiếm quặng mỏ, mới là nhất cử lưỡng tiện, hiểu ý của ta không?"
Tần Phượng Thanh hơi ngừng lại, quay đầu nói: "Thật sao?"
Phương Bình cười nói: "Đương nhiên là thật, yêu thú cấp bảy thật ra cũng không phải không tìm được, nhưng ngươi suy nghĩ một chút, giết yêu thú, vậy cũng chỉ có thể đơn độc giết yêu thú, mỏ năng lượng của ngươi, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị con yêu thú kia hút cạn năng lượng, bọn yêu thú cũng không có ý phát triển mỏ quặng lâu dài đâu."
Tần Phượng Thanh giãy dụa, một lát sau mới nói: "Mỏ năng lượng là của ta?"
"Đương nhiên... nhưng..."
Phương Bình còn chưa nói hết, Tần Phượng Thanh đã biến sắc, nói: "Nhiều nhất hai phần mười, yêu thú và hai phần mười mỏ quặng là của ngươi, còn lại là của ta!"
Phương Bình khẽ cười nói: "Tần Phượng Thanh, ngươi nghĩ gì vậy? Ta không muốn, nếu ta muốn, tùy tiện tìm vương thành đào một cái là được, ý của ta là, diệt yêu thú cấp bảy nhất định phải có Tông sư ra tay, Tông sư cũng không thể vô duyên vô cớ giúp ngươi chứ? Cho nên, ngươi ít nhất phải chia một phần cho Tông sư, cái này có đúng không?"
Tần Phượng Thanh lại giãy dụa lên, gật đầu nói: "Cũng được, nhưng... nhưng nhiều nhất một nửa, nhiều hơn thì không làm nữa!"
Phương Bình gật đầu nói: "Vậy ta giúp ngươi nói chuyện, không thành vấn đề."
Tần Phượng Thanh thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn Phương Bình một chút, luôn cảm thấy hắn không tốt bụng như vậy, cái tên này thật sự không muốn sao?
Phương Bình thấy hắn nghi ngờ nhìn mình, cười ha hả nói: "Nhìn ta làm gì, ta hiện tại không để ý những thứ này, nếu ta thật sự quan tâm, ta cũng sẽ không cho trường học mượn đá năng lượng của mình. Tần Phượng Thanh, đừng có chụp tư tưởng nghèo xác nghèo xơ của ngươi lên người ta.”
Tần Phượng Thanh giận tím mặt, nhưng không hé răng, được, ngươi có tiền, ngươi tùy hứng, như vậy là tốt nhất!
Không nói gì thêm nữa, Tần Phượng Thanh nhanh chóng đi mất.
Phương Bình chờ hắn đi rồi, tựa như cười mà không phải cười nhìn theo bóng lưng hắn một lát.
Ta không thèm chia với ngươi, chờ biết rồi khoáng ở đâu, ta trước tiên đi đào, chừa chút tro cặn cho ngươi, cần chi phải chia với ngươi nữa.
Nghĩ đến cái này, lại nghĩ đến chuyện Tần Phượng Thanh gửi CV cho Nam Giang.
"Muốn làm Đề đốc Thụy Dương, được lắm!"
Phương Bình bĩu môi, Nam Giang là quê mình. Đám người Trương Định Nam cũng có liên lạc với mình.
Tần Phượng Thanh thân là Ma Võ học sinh, hắn muốn đi Nam Giang nhậm chức, Nam Giang ngay lập tức liên lạc với Phương Bình.
Thụy Dương, là thành phố cấp tỉnh ở Dương Thành.
Với thực lực của Tần Phượng Thanh, nếu như lại đột phá đến cấp năm, tuy rằng còn thiếu kinh nghiệm, không hẳn có thể làm Đề đốc, nhưng làm phó Đề đốc Thụy Dương, sẽ không ai từ chối.
Phó Đề đốc, hoặc là phó tư lệnh quân khu Thụy Dương. Hoặc là cho hắn luôn danh nghĩa Đề đốc, việc vặt để phó Đề đốc đi làm, cũng không phải là không thể.
Nam Giang bây giờ cần cần rất nhiều cường giả đến nhậm chức, Tần Phượng Thanh thực lực không yếu, vẫn có hy vọng nhậm chức.
Trương Định Nam thật ra cũng rất muốn đồng ý!
Phương Bình đương nhiên sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, hơi hơi nói vài câu, mẹ của Tần Phượng Thanh dốc hết sức yêu cầu Tần Phượng Thanh ở lại Ma Võ, dùng tính mệnh đe dọa, nếu Trương Định Nam dám nhận Tần Phượng Thanh, mẹ hắn sẽ đến phủ Tổng đốc Nam Giang chắn cửa.
Nghe lời này, Trương Định Nam đã hiếu ý Phương Bình ngay.
Dở khóc dở cười, cũng đành thôi.
Bây giờ song phương hợp tác rất nhiều, không cần thiết vì Tần Phượng Thanh mà ảnh hưởng hợp tác.
Chắc là bây giờ Tần Phượng Thanh đã nhận được tin từ chối rồi.
"Đáng thương, người khác cũng không muốn ngươi, để ta xem ngươi có thể đi đâu."
Phương Bình vừa đi vừa cười, Tần Phượng Thanh thực lực cũng khá, tiến vào cấp năm, rồi bước vào cấp sáu, chắc là sẽ nhanh thôi.
Cái tên này lá gan cũng lớn, sau này cứ tìm hắn đi làm mấy nhiệm vụ nguy hiểm là thích hợp nhất.
...
Tháng 1, không chỉ có Phương Bình và Tần Phượng Thanh đột phá.
Trần Văn Long đang rèn luyện ở quân bộ, trong tháng 1 cũng chính thức tiến vào cấp năm, trở thành học viên cấp năm thứ hai của Ma Võ. Trải qua thời kỳ không có cấp năm ngắn ngủi, Ma Võ lại lần nữa sinh ra hai học viên cấp năm.
Tin tức tốt không ngừng truyền đến, những học viên khác của Ma Võ, dưới tình huống nhận được rất nhiều phụ cấp và ưu đãi, lại lần nữa có người tiến vào cấp bốn, cũng không ít người tiến vào cấp ba.
Lúc Phương Bình vừa tiếp nhận hội võ đạo, cấp bốn có 9 người, cấp ba có 51 người.
Mà sau khi thi đấu giao lưu Võ Đại lần thứ hai kết thúc, cấp bốn có 14 người, cấp ba vượt qua 150 người.
Giờ khắc này, Ma Võ có 2 học viên cấp năm, 15 người cấp bốn, hơn 200 người cấp ba.
Cấp hai thì càng nhiều. Sắp gần mốc 2000 người rồi!
Còn lại thì rất ít người không phải là võ giả, chỉ có một số sinh viên năm nhất còn chưa lên cấp một, không tới 500 người, hơn nữa cũng sắp lên cấp rồi, sau khi qua tết, e là Ma Võ sẽ tiến vào thời đại toàn võ giả.
Trong quá khứ, chuyện này hầu như là không thể.
Trước kia, khi tân sinh nhập học, đều có một phần học sinh vẫn là phi võ giả.
Bởi vì phi võ giả không thể nhận nhiệm vụ, bọn họ rất khó có thể lấy được tài nguyên, chỉ có thể dựa vào thời gian.
Mà nhờ có Phương Bình làm chủ, hệ thống cho mượn tiền mở ra, càng nhiều nhiệm vụ hàng ngày mở ra, giảm bớt độ khó nhận điểm.
Rất nhiều võ giả chưa lên cấp, đều lựa chọn mượn trước một phần điểm dùng để đột phá, còn trả nợ thì, chờ thực lực mạnh đương nhiên có thể nhận nhiệm vụ.
Vào giờ phút này, Ma Võ tiến vào thời kỳ tăng trưởng nhanh chóng.
Không chỉ là thực lực học viên tăng trưởng, thực lực của đạo sư cũng càng ngày càng tăng.
Cường giả cấp sáu chính thức đột phá 30 người.
Đạo sư cấp năm cũng gần 300 người.
Đạo sư cấp bốn giờ khắc này cũng có chừng trăm người.
Còn lại những đạo sư cấp ba, trước đây đều chủ đạo dạy một ít văn hóa khóa, cơ sở khóa, hoặc là những chương trình học khác, bây giờ cũng không ít người đang đột phá cấp bốn.
Phòng năng lượng hiện tại mỗi ngày đều đông như mắc cửi, không còn giống như trước đây, Tống Doanh Cát cũng không thể ngồi ở đó ngủ gà ngủ gật rồi.
Ma võ thay đổi, rất nhiều người đều nhìn thấy.
Không ít người nhìn ra Phương Bình đang tiêu hao tài nguyên tích trữ của Ma Võ.
Nhưng mà nghĩ đến cục diện hôm nay, dù cho biết hắn đang tiêu hao tài nguyên, Ma Võ cũng không nói gì, cả Bộ Giáo Dục cũng không nói gì.
Bởi vì Phương Bình cũng không lấy được lợi ích gì, trái lại vẫn đang phụ cấp cho Ma Võ.
Hắn không nhét tài nguyên vào túi riêng, còn đang không ngừng đào tiền, tuy rằng Ma Võ nói là mượn, nhưng trong ngắn hạn hiển nhiên là sẽ không trả.
Căn cứ vào điều đó, dù cho có chút người cảm thấy không thích hợp, cũng không tiện mở miệng nói cái gì.
Với lại còn có lãnh đạo Ma Võ chống lưng, Ma Võ cải cách, cũng đang kéo dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận