Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2377: Bất Ngờ Liên Tục (2)

Nguyệt Linh vẫn còn chưa đuổi tới, nhưng một trường kiếm chọc trời đã phá không mà đến, trực tiếp uy hiếp tứ phương, lạnh giọng nói: "Bản cung làm việc, người không liên quan cút xa một chút!"
Dứt lời, trong không trung, một cái bóng mờ hiện ra, nhìn về phía Phương Bình, ánh mắt sắc bén: "Ngươi là Phương Bình?"
"Đúng!"
"Ngươi... ngươi..."
Nguyệt Linh vừa mới hết sức bá đạo, giờ đây lại đang có vẻ hơi do dự, âm trầm nói: "Tìm được hắn rồi?"
"Đế binh ở đây!"
Phương Bình nâng tay cầm trường kiếm. Nguyệt Linh liếc mắt một cái, cảm xúc dao động kịch liệt, khí cơ lay động, kim thần của Phương Bình lập tức nứt toác.
"Nói!"
Phương Bình miệng đầy máu tươi, nhưng lại đứng thẳng tắp, cười nói:"Có điều kiện!"
"Nói!"
"Giết bọn họ!"
Trong ánh mắt biến sắc của Phong Vương, tay Phương Bình chỉ về phía sau vị Đế Tôn chỗ Trương Đào. Phương Bình khinh bỉ nhìn Phong Vương, đồ vô dụng, ta sẽ bảo bà ta giết ngươi sao? Ngươi còn chưa đủ tư cách.
"Quá nhiều!"
Nguyệt Linh lạnh lùng nói: "Sáu vị Đế Tôn, quá nhiều!"
"Chẳng lẽ Đế Tôn không giết được bọn họ?"
"Bản cũng có thể giết, nhưng những người này có cường giả chống lưng... không thể giết bọn họ!"
Dứt lời, dường như chấn thân Nguyệt Linh đã đến nơi, lập tức dung hợp vào bóng mờ, thẳng thừng nói: "10 người, đổi lấy tất cả tin tức của ngươi!"
Dứt lời, Phương Bình chưa kịp mở miệng, một thanh kiếm mỏng xuyên thấu không trung. Gần như trong nháy mắt, ba đại Chân Vương đang giao đấu với Chu gia lão tổ bị một thanh kiếm mỏng đâm thủng đầu. Ầm ầm! Ba đại đạo nứt toác! Bên này, ba người vừa bị giết trong nháy mắt, bên kia, hai vị Chân Vương lộ vẻ hoảng sợ, quay người chạy trốn. Nhưng lúc này, trong không trung hiện ra hai đại đạo. Trên đại đạo, hiện ra hai bóng người, đều là Nguyệt Linh. Một người tay cầm kiếm mỏng, một người tay cầm loan đao, đồng thời chém xuống. Trong ánh mắt chấn động của mọi người, hai đại đạo nổ tung.
"Thần khí!"
"Địa Hoàng Kiếm!"
"Bắc Hoàng Đạo!"
"Đáng chết... người... phụ nữ này..."
Lúc này Thường Dung và mấy vị Đế Tôn cổ đều sợ ngây người. Hai thanh thần khí! Thần khí hoàn chỉnh! Không những thế. Có phân thân giống như Cố Thanh, hai phân thân gần như đều có thực lực của 36 Thánh, quá mạnh! 36 Thánh cầm thần khí trong tay chém đạo bản nguyên của Chân Vương... Chân Vương nào có thể địch? Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, hai phân thân của Nguyệt Linh hợp nhất. Mọi người cảm nhận được khí tức của bà ta dâng lên. Mạnh hơn rồi! Thật sự có thực lực cấp Thiên Vương. Năm đó bà ta là lãnh tụ Bắc phái, Bắc phái... tu nhục thân! Mọi người đang chấn động vì Nguyệt Linh thể hiện nhục thân mạnh mẽ, bóng dáng di chuyển, lập tức xuất hiện trước mắt một vị Chân Vương, dưới ánh mắt vô cùng hoảng sợ của đối phương, chụp một tay về phía đầu của hắn, một tiếng ầm vang lên, vị Chân Vương này gần như không có sức phản kháng, bị đập thành vụn thịt.
"6 tên!"
Giọng nói lạnh lùng của Nguyệt Linh vang lên. Ngay khi đang định giết người thứ bảy, hai vương đột nhiên liên thủ đánh về phía bà ta.
"Thật to gan!"
Nguyệt Linh hét lên.
"Con chó kiểng mà cũng dám ra tay với bản cung, các ngươi chọc giận bản cung rồi!"
Dứt lời, Nguyệt Linh tay trái cầm kiếm, tay phải cầm đao, lạnh giọng quát: "Thanh Liên, giết người của hai con chó này cho ta! Phương Bình, bản cung không tính những kẻ này vào người ngươi muốn giết."
Phương Bình sững sờ, mẹ kiếp ta còn chưa lên tiếng! Nhưng... người muốn giết cứ giết đi! Quá chấn động! Một vị cường giả đỉnh cấp, cầm trong tay hai thần khí... Phương Bình cảm thấy thần khí trong tay bà ta mạnh đến đáng sợ, bất giác nhìn Trảm Thần Đao của mình một chút, bỗng nhiên có chút ghét bỏ. Cái quỷ gì thế? Sao Trảm Thần Đạo của ông đây lại yếu như vậy? Bên cạnh, từ khi bị Nguyệt Linh đánh bay, Thanh Liên Đế Tôn vẫn luôn trầm mặc. Giờ nghe vậy, cũng vẫn im lặng, cắm đầu đánh về phía thuộc hạ của hai vương. Không chỉ như vậy, phía núi Vương Ốc, một vị Chân Thần đang chăm sóc nhóm người Linh Tiểu cũng không nhiều lời, nhanh chóng đánh về phía người của hai vương. Cùng lúc đó, hai tay Nguyệt Linh cầm binh khí, lập tức đánh nhau với hai vương, sắc mặt vẫn luôn hết sức lạnh lùng.
"Chỉ là hai con chó mà dám đối nghịch với chủ như thế, xem ra, bản cung quá nhân từ rồi!"
Nguyệt Linh hết sức bá đạo, chợt lạnh giọng quát: "Bản cung phải thanh lý môn hộ, mấy lão già trong bóng tối, ai dám nhúng tay vào thì đừng trách bản cung vô tình!"
Khi đám người Phương Bình đang chấn động, Nguyệt Linh bỗng phân ra một phân thân, phá vỡ không trung, một kiếm đâm thẳng vào bóng tối.
"Càn Vương? Ngươi dám nhúng tay thử xem!"
"Nguyệt Linh, bản vương không hề có ý này."
"Vậy thì cút!"
"Nguyệt Linh, nhiều năm không gặp.."
"Cút! Đừng tưởng phụ hoàng đã mất thì dám chèn ép ta!"
Vừa dứt lời, Nguyệt Linh đâm ra một kiếm, không trung rung chuyển một lát, một bóng dáng vội vã phá không rời đi. Càn Vương đi rồi! Không ai biết Cần Vương này có phải Càn Vương của Thiên Thực vương đình hay không. Nhưng mặc kệ như thế nào, giờ đây mọi người vẫn chấn động như cũ! Tất nhiên, người mà Nguyệt Linh biết là Càn Vương đứng đầu Bát Vương, mà khi phân thân Nguyệt Linh tấn công, đối phương lại chủ động tránh đi. Phương Bình cũng chấn động, ngay lúc này, hai vương đồng thời khẽ quát một tiếng, hai người đồng thời bộc phát tuyệt chiêu, đánh một đòn khiến phân thân Nguyệt Linh sụp đổ. Thiên Mệnh Vương tức giận nói: "Thật can đảm! Nguyệt Linh, người cho rằng chúng ta không dám giết ngươi sao?"
"Vậy thì cứ thử xem!"
Phân thân Nguyệt Linh nhanh chóng quay về, hợp nhất với phân thân vừa bị đánh, lạnh lùng nói: "Hai con chó các ngươi, hạng người ham sống sợ chết, cũng dám đánh với bản cung! Năm đó, các ngươi đến cung Địa Hoàng, còn không đủ tư cách xách giày cho bản cung, bây giờ lại dám ra tay với bản cung, muốn chết!"
Nguyệt Linh không thèm nói đạo lý, vô cùng khinh người. Nếu là đối thủ của bà ta, có lẽ lúc này đang tức điên lên. Cường giả mạnh như hai vương cũng đang tức gần chết. Nhưng Phương Bình trốn ở một bên, nghe vậy ánh mắt lại sáng lên, như vậy mới tốt! Hắn cũng không ngờ chủ núi Vương Ốc là nhân vật như vậy. Chẳng trách có người nói, đừng chọc vào vị này. Ngay cả cường giả như Thiên Cẩu, đi ngang núi Vương Ốc, cũng phải đi đường vòng, dù thực lực người đàn bà này chỉ mạnh bằng Thiên Cẩu, nhưng nghe giọng điệu này, chỉ sợ dù đối mặt Thiên Cẩu, cũng vô cùng bá đạo. Quan trọng là hình như Phương Bình đã nghe ra được vài thông tin.
"Phụ hoàng"
trong miệng Nguyệt Linh là Địa Hoàng, cha chồng của bà ta sao? Đừng nói người đàn bà này cũng là... Con gái của Hoàng Giả nha? Địa Hoàng Kiếm, Bắc Hoàng Đạo... Hai binh khí này, Địa Hoàng Kiếm còn có thể giải thích, Bắc Hoàng Đạo chắc cũng là binh khí của một vị Hoàng Giả, sao lại rơi vào trong tay Nguyệt Linh? Phương Bình còn đang nghĩ, trời đã mưa to. Vừa đến, Nguyệt Linh đã giết chết 6 vị Chân Vương địa quật, 2 Chân Thần dưới trướng hai vương. Chỉ một lúc mà giết chết 8 vị. Chiến lực của bà ta thậm chí mạnh hơn lão Trương lúc dung đạo một chút. Khi Nguyệt Linh bộc phát, thì tình huống nơi khác cũng có biến động. Trương Đào nhìn thấy Nguyệt Linh và hai vương đối đầu, không ít Đế Tôn đang xem bọn họ đánh nhau, trên mặt chợt nở nụ cười nhạt. Vốn còn muốn chờ một chút, nào ngờ... đã xảy ra bất ngờ. Đương nhiên, bất ngờ này là bất ngờ có lợi, ông cũng giật mình. Không ngờ chủ núi Vương Ốc lại có tính cách như vậy. Khó trách khi nhắc đến bà ta, Trấn Thiên Vương lại cảm thấy đau đầu. Trấn Thiên Vương ra vẻ trước mặt Thanh Liên, nhưng Trấn Thiên Vương ở Giới Vực hơn ngàn năm, cũng không thấy lão già đó xâm nhập, có thể thấy... lão già chưa chắc đã dám xông vào. Khi Nguyệt Linh và Thanh Liên đồng thời cuốn lấy người của hai vương, ánh mắt Trương Đào sáng rực lên. Ta vốn chuẩn bị cho người của Thần Giáo đến rồi mới phản kích. Không nghĩ tới... cơ hội lại đến sớm. Tận dụng thời cơ, không thể bỏ lỡ, chưa biết khi nào Thần Giáo mới đến, huống hồ dù có tới, cũng chưa chắc sẽ có cục diện như lúc này. Nếu... nhân loại cũng sắp không chống đỡ nổi nữa, vậy thì chơi tới đi!
"Vây!"
Một tiếng gầm vang vọng đất trời. Lúc này, sách đại đạo của Trương Đào lại xuất hiện. Giống như trước kia, cuốn sách tạo thành một không gian khép kín, lập tức vây chặt mấy vị Đế Tôn và bản thân ông cùng một chỗ.
Một tiếng “vây"
này giống như một tín hiệu. Phía địa quật, mấy vị Chân Vương vốn đang giao đấu với nhân loại, chợt gầm lên một tiếng, đồng loạt tấn công đồng bạn bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận