Toàn Cầu Cao Võ

Chương 688: Thật sự nghĩ tôi mất trí nhớ rồi? (2)

Hoàng Cảnh nhẹ giọng nói: "Ông ấy không có cơ hội, nhưng Phương Bình vào cấp bảy, e là sẽ tìm ông tính sổ đấy."
"Phương Bình không phải học trò của Lữ Phượng Nhu sao?"
"Cũng coi như là học trò của ông ấy."
Tông sư Kinh Võ khẽ gật đầu, chẳng trách, phương pháp nuôi kiếm của Lý Trường Sinh, không phải ai cũng được truyền dạy.
"Dù sao tôi cũng rất mong đợi đó nha."
Tông sư Kinh Võ cười cười, bỗng nhiên lại hơi buồn đau bi thương nói: "Đời này, cùng cấp không thể thắng được lão rác rưởi, Lý Hàn Tùng cũng được xem là học trò của tôi, ông thấy Lý Hàn Tùng thắng có được tính là tôi mạnh hơn lão rác rưởi ấy không?"
Mọi người lặng lữ, Hoàng Cảnh rù rì nói: "Ông không được, học trò của ông cũng không được… Trường Sinh Kiếm Khách... Một kiếm đoạn trường sinh… (1) Đáng tiếc, sư đệ của tôi." Bầu không khí lại chùng xuống.
Đời này của bọn họ, ngờ này ngày này, cao cao tại thượng, là Tông sư, danh chấn toàn cầu. Nhưng có mấy ai nhớ đến Trường Sinh Kiếm ngày xưa phóng khoáng ngông nghênh, đánh bại những người cùng thời đại?
...
Phóng khoáng ngông nghênh?
Lão Lý vò vò cái đầu tổ quạ của mình, ngáp một cái, đi từ khu nhà nhỏ bên trong đi ra.
"Lão cụt tay, người của trường học đâu hết rồi? Sao ít người vậy?"
Trong vườn hoa, ông lão cụt tay cười nói: "Thi đấu giao lưu sắp đánh tới vòng chung kết rồi, mọi người đi xem chiến hết rồi."
"Chúng ta thế nào rồi?"
"Vẫn được. Hôm trước Phương Bình đánh bại Hoa Quốc Võ Đại - Lưu Thế Kiệt, vẫn khá ung dung."
Lão Lý nhếch miệng cười: "Thằng nhóc này được nha!"
Nói xong, lão Lý quay đầu lại nhìn, cười nói: "Chờ đánh xong trở về, bảo cậu giúp tôi dọn dẹp phòng ốc một chút mới được."
Ông lão cụt tay nhìn ông ta một hồi, lát sau trầm giọng nói: "Nhất định phải đi sao?"
"Mắc mớ gì tới ông!"
Lão Lý không hề khách khí, sau đó lại vui sướng hài lòng nói: "Ông đây lần này muốn lấy lại danh tiếng, lão cụt tay, chờ tin tốt của tôi truyền về. Trường Sinh Kiếm Khách đoạn trường sinh, không tới cấp tám, trường sinh cái đếch gì!"
Để lại lời này, lão Lý cười ha ha, ngự không rời đi.
...
Kinh Võ.
Trận đấu, sắp bắt đầu.
Phương Bình sờ thanh đao bên hông, nghiêng đầu nhìn.
Một lát sau, Phương Bình khôi phục lại gương mặt tươi cười, quay đầu nhìn Tần Phượng Thanh nói: "Lần này anh thật sự phải cho em mượn đao, nếu không không có cách nào đánh."
Tần Phượng Thanh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "10 triệu!"
Vừa nói lời này mấy người bên cạnh đồng loạt nhìn qua. Phương Bình không để ý lắm, cười nói: "Được."
Tần Phượng Thanh nhìn mấy người Trương Ngữ một cái, mở miệng nói: "Các cậu cũng nghe rồi đấy, mượn dùng một lần 10 triệu, chính cậu ta đồng ý!"
Phương Bình cười nói: "Mọi người làm chứng, con người em rất sĩ diện, sẽ không làm chuyện quỵt nợ."
Tần Phượng Thanh lúc này mới đưa đao cho Phương Bình, Phương Bình tiếp nhận trường đao, áng chừng một chút, hài lòng nói: "Không tệ, anh thiếu em 40 triệu, lần này trừ 10 triệu."
"Cái gì?"
"Làm gì? Giả ngu? Ngày đó ở địa quật có không ít người nghe được, anh đi hỏi thăm mấy người cô Bạch đi, ai mà không biết? Muốn quỵt nợ hả? Em thấy anh nghèo nên cố ý tạo cơ hội miễn giảm 10 triệu cho anh, đừng không biết trân trọng như thế. Anh sớm trả 40 triệu lại cho em, nếu không em thật sự sẽ lấy thêm lãi đấy!"
Phương Bình bất mãn, cũng không để ý tới anh ta, cất bước lên võ đài.
Dưới đài, Tần Phượng Thanh mặt đen như than, được lắm, đừng tưởng anh mày không nhớ rõ. Anh đây chỉ thiếu cậu có mấy triệu, đâu ra 40 triệu, thật sự nghĩ rằng tôi luyện võ đến mức mất trí nhớ hay sao mà vơ vét tôi như thế?
...
Trên võ đài.
Phương Bình nhảy lên, Diêu Thành Quân đối diện lại từng bước đi lên bậc thang, từng bước chân dường như khiến cả toàn võ đài lung lay.
Lực lượng tinh thần dày đặc trong hư không, khuấy động không khí đến mức bất an, tiếng gió gầm rú lướt qua võ đài.
...
Dưới võ đài.
Bình luận viên cấp sáu dường như hơi không biết phải giải thích và bình luận làm sao.
Lúc này, Phó lão gia đỉnh cấp sáu cất bước đi tới, ra hiệu cho đối phương, ông ngồi xuống bên cạnh, cao giọng nói: "Trước lần thi đấu này, Diêu Thành Quân khiêu chiến cường giả khắp nơi, tuy rằng hiện nay chỉ dừng ở hạng ba trên bảng xếp hạng, nhưng thực ra đã súc thế đến đỉnh cao, đạo sư Chu Đàm, hạng nhì bảng xếp hạng, từng nói thẳng rằng mình không hẳn là đối thủ của Diêu Thành Quân."
"Lực lượng tinh thần của Diêu Thành Quân ngoại phóng, có thể sánh được với võ giả đỉnh cấp sáu, đã tích lũy đủ thế ở đỉnh cấp bốn, từ lâu đã có thể đột phá đến cấp năm.
Nhưng cùng lứa cũng có một số thiên kiêu tuyệt vời của thời đại, bây giờ đều là đỉnh cấp bốn.
Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, Diêu Thành Quân không lựa chọn đột phá, mà chọn dừng lại ở đỉnh cấp bốn, Ma Võ - Phương Bình có lẽ là một người quan trọng trong số đó."
"Ma Võ - Phương Bình là một trong số các thiên kiêu đương đại, là người bước vào đỉnh cấp bốn trễ nhất, nhưng trễ một chút không có nghĩa là thực lực sẽ kém.
Lực lượng tinh thần của Phương Bình cũng đã đạt đến mức ngoại phóng, từng vô địch cấp ba, súc thế vô địch cấp ba để bước vào cấp bốn.
Nhưng thiên kiêu như Phương Bình trước giờ vẫn chưa từng giao thủ, lần này thi đấu giao lưu, cũng là lần đầu tiên bốn vị thiên kiêu này giao chiến…"
"Cả hai đều đã đạt đến mức phóng xuất lực lượng tinh thần, điều này, ngay cả một số cường giả đỉnh cấp sáu cũng không làm được."
"Khi còn là phi võ giả, Diêu Thành Quân đã thực hiện ba lần tôi cốt, bây giờ thể chất và khí huyết cũng cực mạnh, lực lượng khí huyết không dưới 2500 cal...
Hơn nữa, Diêu Thành Quân tuy còn trẻ, nhưng đã từng tham gia hơn trăm trận chiến lớn nhỏ. Sau khi bước vào cấp bốn, từng đánh giết nhiều vị cấp năm, bao gồm cả cường giả cấp năm trung kỳ."
"Thời gian Phương Bình bước vào cấp bốn quá ngắn, kinh nghiệm chiến đấu không bằng Diêu Thành Quân, nhưng cũng từng đánh giết võ giả cấp năm khi bản thân chỉ là cấp bốn…"
Phó lão gia liên tục giới thiệu về hai người.
Mãi đến lúc này, rất nhiều người mới có một nhận thức rõ hơn về hai người này.
Lực lượng tinh thần đều có thể ngoại phóng, đều từng ba lần tôi cốt, đều từng vượt cấp chém giết cường giả cấp năm.
Hai người tuy còn trẻ tuổi, nhưng một số năm sau, ngay cả các võ giả tiền bối cũng không dám khinh thường hai người này.
...
Trên võ đài, Diêu Thành Quân bước chậm đến, cuối cùng sải bước lên võ đài.
Phương Bình nhẹ như mây gió, khí thế của Diêu Thành Quân kết hợp với lực lượng tinh thần, bùng nổ ra uy thế mạnh mẽ, ép một số võ giả cấp ba cấp bốn thở không nổi, nhưng Phương Bình không có ảnh hưởng gì.
Phương Bình còn chưa mở miệng, Diêu Thành Quân đã chủ động nói: "Phương Bình, thực ra tôi đã sớm muốn đánh với cậu một trận rồi! Mọi người đã sớm truyền tai nhau rằng lực lượng tinh thần của cậu mạnh mẽ, đạt đến mức ngoại phóng, lúc đó tôi đã muốn giao thủ với cậu!
Trong số các võ giả cấp bốn, chỉ có cậu và tôi làm được phóng xuất lực lượng tinh thần.
Đáng tiếc, trước đó cấp độ của tôi cao hơn cậu, mặc dù có lòng, nhưng cũng không muốn mạnh đánh yếu, thắng cũng không vẻ vang gì!
Bây giờ cậu là đỉnh cấp bốn, cùng cấp với tôi, tôi cũng không còn kiêng kỵ gì nữa, hôm nay có thể thoải mái đánh một trận rồi!"
Phương Bình khẽ cười nói: "Tôi cũng vậy, đã chờ anh lâu rồi. Trước đó tôi đã từng nói, anh có súc thế mạnh hơn cũng chẳng qua là cống hiến cho tôi thôi, đỡ cho tôi phải đi khiêu chiến người khác."
Diêu Thành Quân không tiếp tục nói nữa.
Trọng tài đỉnh cấp sáu đợi đến khi hai người nói xong, mới quát lên: "Bắt đầu!"
Oanh!
Trọng tài vừa dứt lời, hai người nhảy cách nhau bảy, tám mét, nhưng dĩ nhiên là đang giao chiến.
Phương Bình và Diêu Thành Quân đồng thời chọn dùng lực lượng tinh thần công kích!
Làn sóng vô hình va chạm vào nhau, khí lưu chớp mắt nổ tung, gió mạnh quét qua võ đài, võ đài hợp kim không có chuyện gì, nhưng đất đá bên ngoài sàn đấu lại bị nhấc lên.
Một số võ giả vây xem dồn dập lui tránh, dù là một số võ giả cấp năm lúc này cũng không ở lại.
Tiếng nổ tung trong không khí liên tục vang lên!
Sắc mặt Diêu Thành trắng bệch, không ngừng lùi lại, Phương Bình cũng hơi lảo đảo, không tự chủ lùi về vài bước.
Hai người đặt chân đạp lên mặt đất, hợp kim cấp A cũng bị hai người đạp vang lên tiếng cọt kẹt, giày chiến ma sát với sàn đấu, sinh ra đốm lửa tí tách.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, vừa mới giao chiến lực lượng tinh thần xong, bóng dáng hai người nhanh như chớp, đồng thời nhào vào giết đối phương.
Ầm!
Tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên, khí lưu bốn phía đều đã biến thành một màu đỏ rực, một thương một đao chớp mắt va chạm vào nhau, không có xẹt tia lửa, mà từng luồng lực lượng khí huyết nổ ầm ầm, bắn lên tung tóe!
---
(1) Trường Sinh Kiếm Khách đoạn trường sinh: một kiếm của Trường Sinh Kiếm Khách có thể tước đi sự sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận