Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2195: Kết Thúc Huy Hoàng

Thành Cự Liễu.
Phương Bình xám mặt, ngồi ngây người dưới đất.
Sao lại nổ được cơ chứ? Ta đâu có muố cho nổ! Ta chỉ muốn đánh cướp Lê Án thôi mà. Ai biết Lê Án lại nhát gan như vậy?!
Ngay giây phút Phương Bình xuất hiện, tên này còn chưa nhận ra Phương Bình thì đã trực tiếp trốn vào lòng đất rồi.
Phương Bình cảm thấy không thể để hắn chạy, nên đuổi theo…
Nào ngờ… Lê Án lại ném ra nhiều tinh hoa sinh mệnh như vậy!
Ý gì?
Phương Bình đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh táo lại, hắn thật sự thuận tay cho nổ, sau đó… Ầm một tiếng, thành Cự Liễu không còn!
Phương Bình ngồi ngây người ở dưới hố lớn.
Trên bầu trời, mặt mũi Lê Án trắng bệch, hắn được Hoa Tề Đạo đỡ bên người.
Thành chủ thành Cự Liễu xanh mặt, hắn đang đứng chung với một cây liễu vàng óng trên không trung, nhìn Phương Bình chằm chằm, sắc mặt ngày càng khó coi!
Nổ rồi! Cứ như vậy nổ rồi?
Lần trước Phương Bình kém chút cho nổ thành Cự Liễu, vì đề phòng Phương Bình lại đến, Liễu Thần chẳng dám lưu lại Suối Sinh Mệnh, nó dùng hết luôn, sợ bị Phương Bình kích nổ.
Nhưng không ngờ kết quả lại ngược lại, toàn thành nổ tung!
Vương thành to lớn biến mất trong chớp mắt! Toàn thành hủy diệt!
Ngoại trừ 3 người một yêu trên không trung, không còn ai sống sót!
“Phương Bình! Võ giả phục sinh các ngươi đều như vậy sao? Hơi một tí thì hủy diệt toàn thành?”
Thành chủ thành Cự Liễu gầm lên!
Một toà thành đầy người không còn!
Phương Bình vô tội, mặt mày xám ngắt, đứng dậy, móc lỗ tai nói: “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm! Ta không có ý định diệt thành, ta không còn làm chuyện này lâu rồi, ta bình thường chỉ cướp mỏ khoáng thôi… Lê Án, ngươi bị sao vậy? Tự nhiên nổ thành làm gì?”
Tuy Phương Bình không ngại bị gọi là ma đầu, nhưng lần này hắn rất vô tội!
Ta đâu có định nổ thành đâu!
Trên không trung, Lê Án vẫn còn sợ hãi. Kém chút nữa thì chết rồi!
Nếu không phải Hoa Tề Đạo phát hiện kịp thời, lập tức kéo hắn bay lên, có lẽ hắn đã bị nổ chết rồi. Tuy hắn cũng là cấp tám, nhưng nơi đó là trung tâm vụ nổ, cái chết cận kề.
Lê Án lúc này không lên tiếng.
Về chuyện hắn vừa ném ra tinh hoa sinh mệnh… Lê Án không muốn nói gì cả.
Phụ vương nói, nếu gặp phải Phương Bình mà không địch lại, khi cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng, cứ ném ra một ít bảo vật để hấp dẫn sự chú ý của Phương Bình.
Phụ vương đã nói như vậy!
Hắn tin là thật!
Thế là vừa rồi, khi cảm nhận được nguy hiểm, hắn không hề do dự, lập tức ném ra lượng lớn tinh hoa sinh mệnh. Nào ngờ Phương Bình quen tay, cho nổ luôn!
Làm sao hắn có thể nói thành lời, sao có thể giải thích được?
Ánh mắt thành chủ thành Cự Liễu nhìn hắn cũng có phần không lành.
Nhưng Lê Án không tiện giải thích. Hắn dám nói vì hắn sợ chết sao?
Phương Bình xuất quỷ nhập thần, trước đây hắn đã từng trải qua. Hung hăng như Phong Diệt Sinh cũng đã chết rồi, huống chi hắn.
Lúc này, Phương Bình hỏi, Lê Án không muốn nhiều lời, âm trầm nói: "Phương Bình, bản cung lần này đến ngoại vực không hề có ý đối địch với ngươi! Vì sao ngươi lại muốn giết bản cung!"
Phương Bình nhếch miệng cười: "Muốn giết thì giết thôi! Chúng ta là kẻ thù mà, thù sinh tử, thù chủng tộc, không đội trời chung, Lê Án, ngươi bị úng não hả?"
Câu chất vấn của Lê Án khiến hắn kém chút bật cười.
Ngươi là thằng ngốc sao? Thiên Mệnh vương đình còn đỡ, chứ Thiên Thực vương đình các ngươi gặp nhân loại thì không chết không thôi mới là bình thường. Riêng về tầng lớp cao tầng như tuyệt đỉnh, đó là vì không thể cứ gặp là giết, ảnh hưởng quá lớn!
Chứ dưới tuyệt đỉnh, gặp không ưa thì giết, đây chẳng phải là chuyện hết sức bình thường sao?
“Đáng tiếc, Lê Chử lại sinh ra một đứa con trai ngốc như ngươi!” Phương Bình cười ha hả nói: “Ta nghi lắm, ngươi rốt cuộc có phải là con ruột của Lê Chử không đó? Đừng nói là con nhặt về làm quân cờ che mắt người khác để bảo vệ con ruột của hắn nha… Mà đứa con ruột đó rất có thể là… Hoa Tề Đạo?"
Phương Bình vuốt cằm, trầm ngâm nói: "Có thể lắm! Hoa Tề Đạo năm xưa là con trai của tả soái, nhưng tả soái đã chết rồi, biết đâu chừng là do ông già nhà ngươi cố ý giết người diệt khẩu đó. Lê Chử gửi tả soái nuôi con trai ruột cho hắn, bây giờ tả soái chết rồi, con trai lão cũng không khiến người khác chú ý."
Không chờ bọn họ nói chuyện, Phương Bình quát lên: "Nghe ta nói hết đã nhé! Lê Án, có phải ông già ngươi coi trọng Hoa Tề Đạo hơn? Có phải lão bảo ngươi phải kiên nhẫn ẩn núp, để Hoa Đề Đạo rèn luyện nhiều hơn? Có phải Hoa Tề Đạo phải nếm đủ loại khổ đau, nhiều cơ hội rèn luyện? Ngươi thì ăn sung mặc sướng? Hắn thì phải chinh chiến trong gió tanh mưa máu?
Đấy! Chẳng phải là đúng rồi sao!
Một người cha tốt đều sẽ làm như vậy, ta xác định luôn, Hoa Tề Đạo chính là con ruột của Lê Chử!"
“Ngươi!” Lê Án kém chút tức nổ phổi!
Phương Bình nói không sai, nhưng hắn căn bản sẽ không tin! Ngươi thật sự cho rằng ta bị ngu à?
Sắc mặt Hoa Tề Đạo cũng khó coi, lạnh lùng nói: "Phương Bình, bản tọa không ngờ ngươi thật sự dám đến nơi này! Ngươi cảm thấy bản tọa không làm gì được ngươi sao?"
Nơi đây có ba vị cấp chín!
Phương Bình bị phát hiện, nhưng hắn không trốn, mà ở đây nói nhảm với bọn họ, Hoa Tề Đạo mơ hồ cảm thấy bất an.
Trong ấn tượng của hắn, thực lực của Phương Bình vẫn dừng lại ở trận chiến tại Ma Đô địa quật! Thực ra cũng mới cách đây không lâu! Hắn biết, khí đó, Phương Bình có thể chiến với võ giả bản nguyên chặng hai.
Vương đình cũng có thu thập tình báo.
Nhưng Hoa Tề Đạo hắn bây giờ đã là bản nguyên chặng bốn, sắp vào chặng năm.
Thành chủ thành Cự Liễu cũng là cường giả bản nguyên chặng năm, không hề yếu, nếu không thì lần đó cũng không có tư cách đánh với Ngô Xuyên một trận.
Liễu Yêu Thụ của thành Cự Liễu cũng là cường giả bản nguyên!
Trước mặt ba vị cường giả bản nguyên, Phương Bình lấy đâu ra tự tin đứng nói nhảm với bọn họ?
Nhưng lúc này bầu trời vẫn đang đổ mưa máu, màn mưa dày đặc. Hoa Tề Đạo cảnh giác! Hắn biết, có cường giả đã chết!
m thanh phía Cấm Kỵ Hải mơ hồ truyền đến, hắn biết Võ Vương đã tiêu diệt một vị cường giả cấp Đế.
Phương Bình chắc đang trông chờ vào Võ Vương!
Phương Bình chẳng muốn nhiều lời, cũng nhìn về phía Cấm Kỵ Hải, lẩm bẩm: "Kết thúc rồi! Nhanh như vậy, xem ra ta cũng phải đi rồi."
Cuộc chiến cấp Đế đã kết thúc, nếu hắn còn không đi, có lẽ sẽ gặp chuyện.
"Võ Vương trảm đế, Ma Vương ta đây lần này toàn giết được mấy con tôm tép nhỏ, chậc, chiến công hiển hách nhất cũng chỉ là kết liễu được con sâu Huyền Long… Ta thấy, giết con trai của Lê Chử cũng không tệ!"
Phương Bình cười tươi, song, sắc mặt Hoa Tề Đạo lại hoàn toàn thay đổi!
Ai? Phương Bình nói hắn giết ai? Huyền Cầu?
Sao có thể!
Huyền Cầu là cường giả bản nguyên chặng chín, cách chặng mười không xa, cũng gần chạm đến Chân Vương, vậy mà bị Phương Bình giết?
Hắn còn chưa kịp phản ứng, tốc độ của Phương Bình nhanh đến mức không thấy thân ảnh, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hắn, đấm một quyền vào đầu hắn.
Hoa Tề Đạo quát lớn một tiếng, liên tục lùi về sau, hai vị cấp chín của thành Cự Liễu cũng dồn dập ra tay.
Phương Bình đấm ra một quyền, nổ tung cành liễu, một cước đá chéo, đá ngược thành chủ thành Cự Liễu bay xa mấy chục mét. Ngay sau đó, hắn như mũi tên bắn mạnh về phía Hoa Tề Đạo, vừa truy sát đối phương, vừa cười nói: "Con trai Lê Chử, hôm nay ta giết ngươi!"
Lê Án ngây người đứng một bên, hắn lúc này thật sự cũng nghi ngờ bản thân rồi! Đến lúc này, Phương Bình đang nói đùa hay nói thật?
Hắn nói muốn giết con trai Lê Chứ, Lê Án cho rằng hắn muốn giết mình, ai ngờ Phương Bình lại điên cuồng công kích Hoa Tề Đạo, ra vẻ nhất định phải giết đối phương. Chính điều này khiến hắn như rơi vào sương mù.
Phương Bình chẳng bận tâm Lê Án nghĩ như thế nào, hắn chỉ nói mò thôi.
Về phần muốn giết Hoa Tề Đạo… Hỏi thừa, Hoa Tề Đạo là người mạnh nhất ở đây, đương nhiên phải ra tay với hắn. Lê Án chỉ có thực lực cấp tám ba tầng kim thân, hắn có thể chạy đi đâu được?
“Ầm!”
Hoa Tề Đạo không thể nào thoát khỏi Phương Bình, bị đá một cước trúng cánh tay trái, huyết nhục trên cánh tay trực tiếp nổ tung, chỉ còn Kim Cốt.
Hoa Tề Đạo biến sắc, thần binh trong tay hiện ra, phẫn nộ quát: "Ngươi không phải Phương Bình?"
Nhưng thốt ra như vậy, hắn cũng biết mình cả nghĩ quá rồi! Nhưng sao Phương Bình lại mạnh như vậy? Chiến lực này phải là chiến lực của bản nguyên chặng bảy, chặng tám!
Bạn cần đăng nhập để bình luận